Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Mưa không lớn nhưng kéo dài khá lâu.
Trương Minh Vũ núp trong tán cây cũng đã ướt đẫm người.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài.
Không biết đã bao lâu, Trương Minh Vũ chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ vang.
Hử?
Anh lập tức ngẩng đầu.
Khi phóng mắt nhìn về phía xa, anh thấy lại có một đoàn xe đang chầm chậm đi tới.
Là xe cảnh sát!
Mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Trong đây nhất định có Tần Minh Nguyệt!
Long Tam bình thản nhắc: "Đừng vội, lát chúng ta cứu người là được".
Hả?
Cứu người?
Trương Minh Vũ lại kinh ngạc mở to mắt.
Vừa rồi chẳng phải Long Tam đã nói sẽ rửa sạch tội danh của Tần Minh Nguyệt sao?
Vì sao... lại thành cướp người thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tóm lại, mọi việc đều đã được Long Tam bố trí ổn thỏa.
Mình nghe theo là được rồi.
Két!
Những tiếng thắng xe liên tiếp vang lên.
Bên này là một khúc cua rộng, từ xa nhìn lại hoàn toàn không thấy được có xe khác đang chặn giữa đường.
Đoàn xe cảnh sát đều dừng lại.
Cửa xe bật mở, một loạt cảnh sát bước xuống xe.
Tất cả đều lăm lăm súng lục trong tay, sắc mặt nặng nề chăm chú.
Đếm sơ qua, phải chừng hơn hai mươi viên cảnh sát.
Chỉ có chiếc xe cảnh sát chính giữa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm.
Tần Minh Nguyệt đang ở trong xe đó.
Đoàn xe chặn đường cũng đều mở cửa.
Một đám người bước xuống xe, nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trương Minh Vũ lại chau mày.
Bấy giờ anh mới phát hiện, đoàn xe chặn đường này cũng đều là cảnh sát.
Hơn nữa... họ cũng có súng.
Việc này...
Trương Minh Vũ kinh ngạc trợn trừng mắt, hoang mang mờ mịt nhìn bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...