Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trương Minh Vũ mở choàng mắt.
Giọng này là của... chị hai?
Trong chốc lát, mấy bóng đen chạy tới!
Bọn họ lao thẳng tới chỗ Dạ Thập Nhị.
Đây là...
Ai nấy cũng đều ngẩn người.
Dạ Thập Nhị nhíu mày, không thể không đổi hướng.
Rất nhanh, mấy bóng đen chiến đấu với ông ta.
Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau.
Sau đó hai người cũng tiến lên.
Long Tam đấu với Lãnh Tuấn Nam.
Long Thất thì đối phó với Tiểu Trạch và người đàn ông nọ.
Phía Dạ Thập Nhị khó phân thắng bại, nhưng còn Lãnh Tuấn Nam thì bị dồn ép vào chân tường!
Gã đã đánh nhau một lúc lâu, hoàn toàn không phải đối thủ của Long Tam!
Rầm!
Sau mười mấy hiệp, Lãnh Tuấn Nam lãnh một cú vào ngực!
Gã bị đánh bay ra xa.
Phụt!
Lãnh Tuấn Nam phun một ngụm máu ra ngoài, vô cùng đau đớn!
Long Tam lập tức quay qua giúp đỡ Long Thất mà không chút ngần ngại.
Một lúc sau, Tiểu Trạch và người đàn ông nọ cũng thua.
Bị đánh gục bởi một cú đấm!
Hít!
Tiếng hít thở sâu vang lên.
Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều ngây ra như phỗng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hoang mang.
Lại là người ở đâu đến giúp đỡ đây?
Dạ Thập Nhị thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh căm.
Nhưng... chẳng thể cứu vãn tình hình được nữa!
Gã giậm xuống đất, rút lui khỏi vòng chiến.
Mấy tên đàn ông cao to cũng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Minh Vũ phát hiện một người đàn ông và một cô gái đang đứng ở cửa.
Hạ Hâm Điềm, Vương Hạo!
Trương Minh Vũ che ngực, nhìn họ với ánh mắt mừng rơn.
May quá, chị hai tới rồi!
Nếu không thì họ đã...
Ực!
Người trong nhà họ Lâm gian nan nuốt nước miếng.
Họ... được cứu rồi ư?
Dạ Thập Nhị nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu: "Vương Hạo! Sao mày lại ở đây?"
Nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam chật vật đứng dậy.
Sắc mặt cả ba đều âm trầm.
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Dạ Thập Nhị biết Vương Hạo sao?
Vương Hạo cười lạnh, đáp: "Đương nhiên là để tìm mày rồi".
"Sao tao có thể tha cho kẻ dám đánh anh em tao chứ?"