Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ nhã nhặn đáp lời: "Ông ấy trốn rồi".
"Chúng mày đúng là chẳng nhớ đòn gì sất, hôm qua mới bị đánh mà sao nay quên rồi?"
Ánh mắt Lãnh Tuấn Nam đầy tàn khốc, gã gầm lên: "Mày tưởng có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai chắc?"
Trương Minh Vũ nhướng mày, nhếch mép trả lời: "Hôm nay không phải lần thứ hai à?"
"Ha ha ha!"
Lãnh Tuấn Nam phá lên cười sằng sặc, nghiền ngẫm nói: "Bọn tao dám đến đây, mày nghĩ bọn tao không chuẩn bị gì cả sao?"
Gã vừa nói xong thì người của Thần Ẩn đồng loạt nhào lên.
Dáng vẻ của ai cũng hung thần ác sát.
Trương Minh Vũ nhìn họ với vẻ bất ngờ.
Vẫn là mấy người hôm qua mà?
Nhưng thiếu mất hai người...
Lâm Kiều Hân thì thầm: "Cẩn thận chút".
Anh chỉ gật đầu chứ không đáp.
Đội trưởng Trần tiến lên, cười lạnh: "Thằng nhóc kia, đừng có đứng đây khoác lác nữa".
"Nếu mày đầu hàng thì bọn tao có thể cân nhắc giữ lại mạng chó của mày!"
Sau khi ông ta dứt lời, mười mấy tên cảnh sát thoăn thoắt đi tới sau lưng bọn Thần Ẩn.
Cảnh tượng này làm mặt mày những người trong nhà họ Lâm tối tăm.
Không hiểu nổi tại sao cảnh sát mà lại như thế.
Trương Minh Vũ nheo mắt, nói với giọng đanh thép: "Cảnh sát mà đi giúp lũ này hãm hại người dân là sao?"
"Mấy người làm vậy không biết ngượng à?"
"Tần Minh Nguyệt có biết không?"
Đội trưởng Trần cười sặc sụa, chế giễu: "Thằng kia, mày đừng có nói nhiều nữa!"
"Tần Minh Nguyệt ấy à? Tối hôm qua cô ta về thì bị cách chức rồi!"
"Bị giam luôn rồi!"
"Còn dám dựa hơi cô ta? Mày là cái thá gì!"
Vừa nghe thấy tin này, chân mày Trương Minh Vũ lập tức nhíu lại.
Thảo nào trên đường đến đây gọi mãi cô ta không bắt máy.
Nhưng không phải gia thế của Tần Minh Nguyệt hiển hách làm sao? Thế mà vẫn có kẻ dám giam cô ta luôn à?
Rốt cuộc khả năng của Thần Ẩn lớn đến nhường nào!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên nặng nề.
Đội trưởng Trần chợt quát lớn: "Mày đưa lão già Lâm đến đây mau!"
"Còn lần lữa nữa là bọn tao xử đấy!"
Trương Minh Vũ nhếch mép: "Xử? Vậy thì xử đi!"
Anh nói câu ấy rồi ánh mắt bỗng sắc bén.
Bọn họ chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.
Muốn đánh thì chơi luôn!
Lâm Kiều Hân mím môi, lặng lẽ di chuyển ra phía sau nhóm người.
Cô sẽ không làm gánh nặng cho anh đâu!
Sau khi dứt câu, Trương Minh Vũ giậm chân xuống đất rồi lao tới thật nhanh.
Anh tung một cú đấm!
Xông thẳng vào trong đám người kia!
Con ngươi đội trưởng Trần co rút.
Ông ta không ngờ Trương Minh Vũ nói đánh là đánh!
Không kịp né nữa rồi!
Bốp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...