Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trương Minh Vũ mở cửa bước xuống xe.
Vừa định đi, giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: "Đợi đã".
Trương Minh Vũ dừng bước quay người.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi".
Trương Minh Vũ gật đầu mỉm cười.
Anh quay người đi vào trong đại viện.
Tần Minh Nguyệt lái xe rời khỏi.
Trời cũng đã sáng, đã hơn bảy giờ.
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại trạng thái của mình, anh mỉm cười.
Đã báo được thù lớn, nên vui chứ!
Những chuyện khác anh không thể nào thay đổi.
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lại cảm thấy hào hứng.
Trương Minh Vũ nhanh chóng về phòng.
Vừa đẩy cửa, Lâm Kiều Hân đang yên lặng nằm trên giường, hình như chưa tỉnh.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Ngủ giỏi nhỉ!
Anh nhanh chóng lặng lẽ nằm cạnh cô.
Vì quá mệt mỏi, vừa nằm xuống anh đã buồn ngủ.
Bất tri bất giác anh đã vào giấc.
Nhưng anh không hề biết.
Khi anh nằm xuống, mắt Lâm Kiều Hân lại chảy xuống một hàng nước mắt.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ mới mở mắt ra.
Khuôn mặt xinh đẹp đang gần sát bên anh!
Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại!
Lâm Kiều Hân cũng sợ giật mình, vội vàng ngồi dậy.
Phù!
Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, thở phào một hơi.
Lâm Kiều Hân lúng túng nói: "Anh tỉnh rồi sao?"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Suýt nữa bị cô dọa chết rồi..."
Lâm Kiều Hân bĩu môi.
Cô hiếu kỳ, ngồi xuống nhìn.
Không ngờ lại trùng hợp đến vậy...
Lâm Kiều Hân nhanh chóng nói tiếp: "Đói chưa? Tôi chuẩn bị xong đồ ăn cho anh rồi đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân chuẩn bị đồ ăn cho anh?
"Đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?", Trương Minh Vũ cười nói.
Buổi sớm bị hành hạ như vậy, anh cũng đói lắm rồi.
Hai người nhanh chóng đi đến phòng khách.
Mùi thơm ập thẳng vào mũi anh.
Trương Minh Vũ thèm vô cùng, anh ngồi xuống bàn ăn.
Gắp một miếng thịt cho vào miệng!
Phụt!
Một giây sau, mặt Trương Minh Vũ biến sắc, anh nhổ miếng thịt ra!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đồ ăn... của tiệm nào thế? Mặn quá..."
Nói xong anh liền cầm cốc nước lên tu ừng ực.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, lí nhí: "Tôi