Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cục trưởng Phùng nhướng mày, châm chọc hỏi: “Vậy hả? Thế học trò của bố cô… có sánh được với người này không?”
Nói xong, ông ta hơi xê dịch bước chân.
Cả Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều trở nên căng thẳng!
Một bóng người khí thế uy nghiêm ở phía sau chậm rãi bước lên.
Cả người mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt góc cạnh mang phong thái của người lãnh đạo, tuổi chừng hơn bốn mươi.
Giữa hai chân mày tản ra một luồng sát khí sắc bén!
Mặt lạnh như tiền, khí thế uy nghiêm!
Cục trưởng Phùng cười lạnh nói: “Giới thiệu với cô, vị này là cục trưởng cục cảnh sát… của tỉnh Thiên!”
Cái gì?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đồng loạt trợn tròn hai mắt!
Cục trưởng… cục cảnh sát sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trong mắt anh ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu là người ở tỉnh Thiên thì tại sao lại tới Hoa Châu?
Cục trưởng Phùng cất giọng khiêu khích hỏi: “Thấy sao hả Tần Minh Nguyệt? Bây giờ cô còn dám… lấy thân phận ra hù doạ tôi nữa không?”
Chân mày cô ta nhíu chặt lại.
Rõ ràng là người của đồn cảnh sát làm việc vô trách nhiệm, tại sao bây giờ lại nói như kiểu cô ta ỷ thế hiếp người vậy?
Sau khi nói xong, cục trưởng Phùng vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ cung kính nói: “Cục trưởng Đỗ, có gì xin ngài cứ việc sai bảo!”
Cục trưởng Đỗ gật đầu lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện của cô Tần, tôi tạm thời không truy cứu”.
“Chủ yếu là tôi nghe nói cô gái đang hôn mê này bị người ta bắt cóc”.
“Chàng trai này cũng có quan hệ với vụ bắt cóc kể trên”.
“Tôi nhất định phải dẫn hai người họ đi”.
Nghe ông ta nói vậy, Tần Minh Nguyệt bỗng thay đổi sắc mặt.
Trương Minh Vũ cũng sững sờ!
Muốn dẫn anh và Lâm Kiều Hân đi sao?
Tần Minh Nguyệt lên tiếng phân bua: “Cục trưởng Đỗ, tôi đã cứu được người về rồi. Bọn họ đều là người bị hại!”
“Không phải chuyện nên làm bây giờ là mau chóng nghĩ cách tìm kiếm bọn bắt cóc sao?”
Cục trưởng Đỗ ngẩng