"A Hạo à, cậu thực sự thích cô ấy sao?"
"Cho dù em có thích, thì cũng có thể làm được gì?"
Hoa Hoa ái ngại nhìn Vĩnh Hạo, cảm giác tội lỗi này như chất chồng lên trong lòng cô. Cô không chịu nổi nữa, Uyển Nhã thì lại trở lại như lúc mới vào công ty, chỉ chăm chăm vào công việc, còn A Hạo thì suốt ngày nghiêm túc, đến mức khiến bọn họ không thể thở nổi. Chuyện của bọn họ làm, rốt cuộc là sai lầm lớn rồi.
"Sao lại không được chứ?"
"Cô ấy thích Lâm tổng giám đốc kia rồi, có để mắt đến em đâu"
"Không, nào có" Hoa Hoa nhìn về phía bọn A Trương, phóng ra ánh mắt đầy tia hối hận đau thương, ý bảo "Mấy đứa, chị đây thú nhận đây, chị không chịu nổi nữa"
Vĩnh Hạo không quen nhận sự đồng cảm của anh, anh cũng không muốn trong mắt người khác biên thành con thú cưng cần thương hại "Không có gì đâu, chị trở về làm việc đi"
"A Hạo à, thực ra, chuyện này đều do tụi chị sắp đặt" Chị Hoa nhắm tịt mắt, kể ra một tràng những tội lỗi trong vẻ đau khổ "Thực ra thì chuyện gặp gỡ của Uyển Nhã và Lâm tổng cũng là do tụi chị một tay bày mưu, còn cố tình trước mặt cô ấy nói đỡ Lâm tổng, nói xấu em này nọ, còn cố tìm văn kiện liên quan tới Lâm thị giao cho cô ây làm. Em tuyệt nhiên vẫn còn cơ hội, đừng để mất"
A. ~~ Kẻ thù lớn nhất không phải là người đứng bên ngoài, lại là kẻ nội gián từ bên trong !
"A Hạo à, chúng tôi xin lỗi. Cậu nên làm lành với Uyển Nhã đi" Chúng tôi chịu gương mặt lạnh như băng của cậu cũng đã đáng sợ lắm lắm rồi. ! Đi nhanh đi !
Sự cổ vũ của mọi người càng giúp cho Vĩnh Hạo có quyết tâm giành lại người nữ nhân ình. Rõ ràng trong những ngày vừa qua, cô với anh rất vui vẻ, thậm chí còn có khả năng cô mở lòng với anh. Anh không thể nào bỏ cuộc chỉ vì có một tên kỳ đà cản mũi, nhất quyết không !
Cầm bó hoa hồng trắng trên tay, từ sau khi biết cô thích hồng trắng, thì anh không quản ngại mà học trồng, để rồi hôm nay, cũng có ngày tặng thành quả của chính mình cho cô. Hy vọng rằng, cô cũng giống như những đóa hồng này, cảm động trước tấm lòng của anh mà chịu nở hoa thật xinh đẹp.
Vốn anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ, nên đứng nép sang một bên. Tay định nhấn chuông cửa thì đột nhiên khựng lại. Cánh cửa màu đen chợt mở, một đôi nam nữ bên trong bước ra. Nam nhân cao lớn, vẻ mặt anh tuấn đang đỡ lấy một bóng dáng bé nhỏ. Nữ nhân trong vòng tay nam nhân, ánh mắt mơ màng, gương mặt phiến hồng, bộ dáng như không đứng lên nổi, hoàn toàn lệ thuộc người nam.
Một cảnh tốt đẹp như thế, tất cả đều thu vào tầm mắt của Vĩnh Hạo.
Bó hoa trên tay anh rơi xuống. Cả thân người xoay lưng lại bước đi. Người ta, hạnh phúc như thế, anh... làm sao xen vào.
Thì ra, người thứ ba không phải là Lâm tổng, mà là anh. Anh vốn là kẻ tự mình đa tình, vốn không nên xuất hiện, phá hỏng không khí nhà người ta.
Chỉ là... đau quá. Thật sự rất đau. Nỗi đau này không giống như những khi anh chơi thể thao cùng bạn bè. Cũng không giống như thời học sinh đánh nhau. Không mạnh mẽ, nhưng lại âm ỉ chà xát trái tim anh, khiến ngay cả hô hấp anh cũng không làm được.
Vĩnh Hạo, mày ngu thật. Cố chấp thật !
* * *
(3 tháng sau...)
"Uyển Nhã em xem, chiếc nhẫn này rất thích hợp" Khôi Nguyên đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc lấp lánh ánh kim vào tay người con gái đứng đối diện
"Ừ" Cô mơ hồ trả lời, tâm trí vốn đã không đặt vào trong chiếc nhẫn sang trọng.
Một đôi tình nhân bước vào tiệm nữ trang khiến Uyển Nhã ngẩn người. Người con gái dáng vẻ quyến rũ bám chặt lấy người yêu của mình, chặt đến mức giữa bọn dường như không còn khoảng cách.
Còn người con trai... chẳng phải là anh sao ?
Uyển Nhã ngẩn ra nhìn bóng dáng Vĩnh Hạo thản nhiên lướt qua mình. Gương mặt anh, đôi mắt anh không hề nhìn về phía cô dù chỉ là một phần nghìn của giây khiến lòng cô nhói lên.
"Em còn thích anh ta đúng không?"
"Không... Cái nhẫn này đẹp này" Cô lắc đầu chối. Có thích, thì cũng đâu có thể chạy đến bên anh.
"Uyển Nhã, là em thật lòng quay lại với anh, hay chỉ là do đó là mong muốn của nội"
Trong giây phút cô không thể trả lời được câu hỏi của Khôi Nguyên. Cô muốn trả lời là thật lòng, cô muốn bản thân mình có thể lần nữa, tiếp nhận tình cảm của Khôi Nguyên. Nhưng lại không nỡ lừa dối anh. Thật ra thì cô đồng ý trở lại với anh, cũng chỉ vì bà nội Lâm bệnh nặng, ngày trước bà lại yêu thương cô, chăm sóc cô như cháu ruột khiến Uyển Nhã không nỡ nhìn bà ray rứt không hoàn thành tâm nguyện mà ra đi.
"Có phải, khi mất đi thứ gì đó, người ta mới biết được giá trị của nó?"
"Đúng vậy" Khôi Nguyên cũng hiểu được tâm trạng của cô bây giờ, cũng là của anh ngày trước. Với anh, cô là một báu vật mất đi rồi vĩnh viễn không thể tìm lại.
"Vậy em." Khóe mi cô cay cay, những giọt nước mắt như những viên pha lê rơi từ hốc mắt khiến người ta đau lòng "... em... em phải làm sao để tìm lại..."
"Nếu yêu, thì phải can đảm. Em hãy trở về bên câu ấy đi"
"Có được không? Anh ấy, làm sao chấp nhận em" Nụ cười đau khổ xuất hiện càng làm gương mặt cô thêm phần thê lương"
"Chỉ cần em có lòng tin, nhất định sẽ làm được"
Uyển Nhã buông tay anh ra, chiếc nhẫn kim cương cũng từ đó mà rơi xuống. Lúc này cô đã nhận ra rằng, người đàn ông cô muốn chăm sóc, yêu thương, nắm tay cùng nhau bước đi là anh, Vĩnh Hạo.
Khôi Nguyên nhìn thấy bóng dáng người con gái mang theo trái tim mình ngày càng khuất xa. Anh không phải là người thích cưỡng cầu một ai. Nếu như Uyển Nhã yêu Vĩnh Hạo, điều anh có thể làm chỉ là chúc cho cô có thể nắm lấy được người trong đời của mình, sẽ không phải như anh.
Đường đời xuôi ngược tấp nập đến thế sao?
Sao chỉ một lần buông tay là vuột mất nhau vĩnh viễn
* * *
Đã một tuần rồi. Lần cuối cùng cô gặp anh là bảy ngày trước, tại cổng nhà anh. Trời đông rét càng khiến bóng dáng bé nhỏ của cô chìm ngập trong làn mưa tuyết. Nhưng anh nhìn cô, không một câu hỏi thăm, không một câu xin chào, chỉ nhàn nhạt nói ra những câu lạnh lùng
"Tôi không có tiền, cũng không có danh vọng để xứng đáng với tiểu thư"
"Cô đi đi, đừng làm choáng cửa nhà tôi"
"Chúng ta, có là gì của nhau sao?"
"Buồn cười, tiểu thư à, có phải do cô từ nhỏ đã quen được nuông chiều nên muốn gì được đó không ? Tình yêu không phải là thứ trò chơi cho cô, muốn là có"
"Tình cảm tôi dành cho cô, đã bị chính cô bóp chết rồi, nay cô đi đòi, tôi lấy gì trả đây?"
Có phải lời nói của anh dao nhọn, không chút thương tình đâm thẳng vào tim cô. Nếu không thì, tại sao cô lại đau như thế này khi nghe lời nói ấy. Nỗi đau thấu cả tim gan khiến cô nhiều lúc tưởng chừng như muốn ngất đi.
Trong mắt người ngoài, có phải cô ngu ngốc lắm không. Ngày ngày đứng trước cửa nhà anh mà ngây ngốc chờ đợi một kỳ tích. Thậm chí dù biết rõ anh đang trong nhà, không muốn ra gặp mặt mình cũng vẫn đứng đó không di dời.
Từ khung cửa sổ trên cao, một đôi mắt thâm trầm nhìn về bóng dáng nhỏ bé giữa biển tuyết trắng xóa. Cô đứng đó, hơn một tháng rồi, chỉ cần tới giờ, cô sẽ đến đưa cơm cho anh, dù anh không ra nhận, nhưng cô vẫn kiên quyết.
Cái cô ngốc này, không biết là đứng dưới tuyết mà ăn mặt đơn sơ như thế sẽ bị cảm lạnh hay sao. Chỉ càng khiến người khác lo lắng mà thôi. Dĩ nhiên, anh lo, nhưng anh không muốn ra mặt. Ít ra không muốn trong mắt cô trở thành một con chó, gọi là đến, không thích thì đuổi đi. Nhiều lần không đành lòng thấy cô tiều tụy đứng trước cửa nhà, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho chị Hoa Hoa hoặc bạn tốt Lạc Hân của cô đưa cô về. Nhưng bọn họ dù có khuyên nhủ bao nhiêu thì cô vẫn cứ cứng đầu không nghe, vẫn đứng đó không lay
Gương mặt thanh tú của cô có điểm nét xanh xao ngày nào cũng ngẩn lên nhìn về phía cửa sổ phòng anh. Đôi mắt sáng ngày nào cũng dần trở nên trống rỗng vô hồn. Nhìn dáng cô gái đứng đó, như một con búp bê nhỏ bé giống như chỉ cần một cơn gió có thể làm cô vỡ nát thật khiến người ta đau lòng, dù có là người lạnh lùng hay vô tâm nhất.
Uyển Nhã khẽ cười, một nụ cười thê thương. Hai mắt cô khóc mấy ngày nay cũng đã sưng đỏ rồi. Đôi gò má do không ăn uống nhiều cũng trắng bệch, gầy gò. Có ai có thể nói cho cô biết được không ? Làm cách nào để có thể manh anh trở về. Hay là, có phải cô đã quá muộn màng rồi không ? Hạnh phúc qua tay không biết nắm giữ, để nó trôi đi mất cũng là do cô, không tìm lại được, chỉ trách cô quá ngốc nghếch mà thôi. Vĩnh Hạo, nếu anh đã không cần em, thì em cũng sẽ không phiền tới anh nữa. Xem như chúng ta có duyên không phận.
* * *
Đã ba ngày rồi cô không đến đây, cũng là một tuần anh thấp thỏm lo âu
Chẳng lẽ cô quá bận việc nên không thể đến sao ?
Hay là cô xảy ra chuyện gì ?
Đáng sợ hơn, chẳng lẽ, cô đã thật sự chết tâm với anh rồi sao ?
Ý nghĩ này lại siết lấy tâm tư anh. Gì chứ, anh đã rõ ràng muốn quên cô đi, tại sao chỉ cần nghĩ đến việc cô không còn yêu anh nữa, nghĩ đến việc cô chết tâm với anh thì trong lòng anh lại ngày càng chua xót.
Anh biết mình thật vô dụng, ngay cả một người phụ nữ, anh cũng không thể nào quên được. Nhưng thực sự, anh không thể cũng không muốn quên cô đi. Chỉ biết ngày ngày lặng lẽ ngắm nhìn cô qua khung cửa sổ.
Sự khác biệt giữa anh và cô, phải chăng là cô ở ngoài đó còn anh ở trong này. Cách nhau một tấm kính mỏng mà như xa vời vợi.
Cô vì không tin vào bản thân mình, cũng không dám tin vào người khác nên không đến bên anh
Còn anh vì lòng tự trọng, vì sự ghen tức nên không dám tiến đến gần cô
Bọn họ, rốt cuộc, cũng chỉ ngốc như nhau mà thôi. Cũng chỉ là yêu mà không dám vượt lên chính bản thân mình mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...