“Tới đây! Hương Nô tỷ tỷ, tới dùng cơm đi.” Ngọc Nhi đi vòng vào, trên khay có một chén cháo gà hầm sâm cẩu kỷ nóng hổi.
“Không ngờ tỉnh lại lúc này còn có đồ ăn nóng để ăn nứa.” Hương Nô cầm lấy cái thìa, chỉ cảm thấy một hương thơm nức mũi, khí nóng bốc lên, khiến ngón trỏ phải cử động.
“Đại tướng quân đã phân phó, để Hương Nô tỷ tỷ ngủ no, ăn xong rồi đi gặp ngài ấy.” Ngọc Nhi lơ đãng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hương Nô nghe xong thì bị sặc một ngụm cháo: “Khụ khụ, Đại tướng quân tới ư?” Không chỉ sặc mà còn bị bỏng, Hương Nô nói hết rồi nhè chiếc lưỡi đinh hương ra.
“Đúng vậy! Đại tướng quân sẽ đến vào giờ Thìn.”
“Chẳng phải vẫn chưa mở cửa sao?”
“Khách quý tới chơi, mỗ mụ chỉ có thể chiêu đãi ổn thoả, vốn muốn gọi các tỷ tỷ khác hầu hạ, thế mà Đại tướng quân đã uyển chuyển từ chối hết!”
“Sao có thể để Đại tướng quân chờ được chứ!” Hương Nô chỉ cảm thấy đầu mờ não căng, Ngọc Nhi quá hiền rồi!
“Mỗ mụ dặn là phải làm theo mọi lời của Đại tướng quân mà ạ!” Ngọc Nhi gõ gõ đầu: “Ta chỉ làm theo lời thôi?”
“Cũng không cần…” Hương Nô thở dài một hơi, nàng cầm thìa, ăn cơm với tốc độ nhanh hơn, chưa được bao lâu đã ăn hết cháo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngọc Nhi vội vàng dâng chậu nước, Hương Nô lau mặt, sau đó dùng nước trà súc miệng, khắp răng và má toàn là mùi hương thanh mát của nước trà, tinh thần cũng sáng khoái.
Hai người nhanh chóng quyết định trang phục của Hương Nô hôm nay, phải đi gặp khách quý nên đương nhiên không thể tùy tiện, Hương Nô bảo Ngọc Nhi lấy bộ y phục mới chuẩn bị cho ngày bộc lộ quan điểm.
Trước khi ngựa gầy bộc lộ quan điểm sẽ được trong lâu dùng các loại nguyên liệu tốt nhất để may năm bộ đồ mới, áo, váy, giày đều được chuẩn bị đầy đủ, có thể tự do phối hợp.
Gương mặt xinh đẹp của Hương Nô rất năng động, do đó mỗ mụ may quần áo cho nàng toàn theo hướng nghịch ngợm hoạt bát, có ba bộ màu sắc tươi sáng, hai bộ mộc mạc.
Hương Nô chọn một chiếc áo có phần ngực màu đỏ thẫm, khoác thêm một chiếc váy dài màu hồng cánh sen toả sáng bó tay, ở dưới thì nàng chọn một chiếc váy lụa tám lớp màu sắc đan xen, váy lụa kiểu này mang đến cảm giác lả lơi, mặc lên người Hương Nô thì càng thấy mảnh khảnh, cuối cùng cô mặc một chiéc áo ngoài màu hồng nhạt, phía trên thêu từng khóm hoa tú cầu và chú chim công sinh động như thật, ở phần eo có ôm lại, trông có vẻ hoạt bát nhưng cũng không trẻ con.
Hương Nô biết ưu thế của mình, trang phục và lớp trang điểm không thể nào không làm bật lên ưu thế của nàng, đây là lần đầu tiên nàng chỉnh trang đậm như vậy, nàng hơi bất an nhìn về phía bộ ngực sữa hơi lộ ra của mình, trên mặt hơi nóng lên.
Hương Nô ngồi ở trước gương đồng, chỉ cảm thấy trên mặt mình dường như được phủ một lớp bóng sáng bình thường không xuất hiện, tay nàng vỗ lên mặt mình, âm thầm cảnh cáo bản thân: “Đừng ôm hy vọng quá lớn, đừng nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”
Hương Nô đã từng là một cô bé tràn ngập chờ mong với cuộc sống nhưng những thứ tốt đẹp và hi vọng đó đã bị cuốn đi từ khi bị xét nhà.
Nàng còn nhớ rõ những quan binh kia xông vào căn nhà mình sống 12 năm như thế nào, mở miệng sỉ nhục nàng cùng tỷ tỷ, mẫu thân như thế nào.
Từ khi đó nàng đã hiểu rõ lòng người hiểm ác, mà khi đến Cạnh Hương Lâu trông thấy vô vàn bi kịch, còn luôn nghe mỗ mụ cùng các tỷ tỷ cảnh báo: 'Đừng bao giờ tin tưởng nam nhân.'
“Hương Nô tỷ tỷ thật là đẹp.” Sau khi Ngọc Nhi gặp được Hương Nô thì cũng cảm thán như thế vô số lần, nàng ấy chải búi tóc dành cho các cô nương cho Hương Nô, sau đó là chọn trang sức.
Ngọc Nhi cầm một chiếc hộp ngọc đen nhánh, khi còn bé Hương Nô đã gặp được rất nhiều món đồ quý giá trong nhà, cái hộp này được mài nhẵn từ con đồi mồi, màu sắc trầm lại tản ra ánh sáng dịu nhẹ, phía trên còn có hoa văn vỏ sò và hoa nhài.
Trong lòng Hương Nô cũng hơi đoán được lai lịch của chiếc hộp loa, trong lòng nàng có một cảm giác khác thường, một nam nhân chưa từng gặp mặt thân mật gọi nàng là Hương Hương, thật sự có chút huyền bí.
Không cần phải nói, phần quà này đã hoàn toàn đi vào lòng nàng, nàng thích hoa nhài nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...