[Edit] hihie01
Thời gian như ngừng trôi, Ôn Nhuyễn thần sắc ngơ ngẩn nhìn Lâm Thanh Hàn, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những lời anh vừa nói.
Anh nói: "Anh nhớ em."
Anh nói: " Không phải là do thói quen nên mới nhớ mà là anh thật sự nhớ em."
Anh nói: " Anh biết trước đây anh đã làm sai rất nhiều chuyện, anh không có đủ tư cách làm một người chồng tốt, anh cũng đã xem nhẹ rất nhiều việc, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội."
Cuối cùng là, "Ôn Nhuyễn, chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không?"
......
Ôn Nhuyễn.
Chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không?
Ban đêm, mùi hương hoa sơn chi tản ra nhỏ bé yếu ớt như cũ.
Nam nhân trước mắt đứng dưới ánh trăng, mắt cong cong, là bộ dáng ôn nhu mà cô chưa giờ được nhìn thấy từ trước đến nay.
Ôn Nhuyễn nhìn anh, đột nhiên cười, không phải là bộ dáng mỉm cười như trước kia, mà là cười rất tùy ý, cười đến chảy nước mắt.
Cô là mới vừa bức ra khỏi những thứ kinh ngạc vừa rồi.
Cô vẫn đang cười, không thể ngừng được, đôi mắt cong cong, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hàn không chớp.
Lâm Thanh Hàn khó hiểu nhìn Ôn Nhuyễn.
Anh cũng không cảm thấy Ôn Nhuyễn là bởi vì vui vẻ nên mới cười, ngược lại, anh cảm thấy nụ cười này chứa đựng bao thống khổ cùng bi thương của cô mà trước giờ anh chưa từng thấy. Anh cau mày, vừa định mở miệng hỏi, thì không đợi anh kịp nói, Ôn Nhuyễn đã ngừng cười.
"Lâm Thanh Hàn" Ôn Nhuyễn nhìn thẳng mắt anh, đột nhiên kêu tên anh.
"Hả?" Lâm Thanh Hàn thấy cô đã khôi phục lại như lúc đầu, tạm thời đem nghi hoặc đè lại trong lòng, thấp giọng dò hỏi, "Làm sao vậy?"
"Anh biết không?"
Ôn Nhuyễn nhìn anh, chậm rãi nói: "Lúc trước khi tôi muốn ly hôn với anh, tôi cũng đã chờ đợi những lời này của anh dù chỉ là một lần, nhưng anh chỉ nhìn tôi, chúng ta đã có thể mở lòng lắng nghe tâm tư của đối phương"
"Tôi có thể biết anh muốn gì, anh cũng có thể biết thứ tôi cần là gì."
Lâm Thanh Hàn trong lòng lộp bộp một cái, anh cảm thấy câu nói tiếp theo không phải lời gì hay, ít nhất là không phải lời mà anh muốn nghe.
Không đợi anh lên tiếng, Ôn Nhuyễn đã tiếp tục nhìn anh nói: "Anh không có, từ đầu đền cuối, anh đều không có, chúng ta kết hôn 3 năm, 1100 ngày, chúng ta từng là mối quan hệ thân mật nhất trên đời này."
"Nhưng anh lại chưa một lần dành thời gian cho tôi, cùng tôi mở lòng thành thật với nhau."
"Anh luôn rất bận rộn, luôn có rất nhiều chuyện cần làm, anh đã bao giờ biết được cuộc sống của tôi trải qua như thế nào, đã bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, chờ đợi một người trong 3 năm nhưng tôi được cái gì chứ?"
Ôn Nhuyễn vốn dĩ nghĩ mình sẽ bình tĩnh cùng Lâm Thanh Hàn giãi bày sự thật, đem chính mình coi như một người ngoài cuộc, bình tĩnh mà kể ra những lời này, nhưng cô phát hiện thật sự là quá khó khăn, cô không có biện pháp để thật sự quên đi những ngày trước kia, càng không có biện pháp thật sự coi chính mình như một người ngoài cuộc.
Cô rất khó chịu, muốn khóc.
Thậm chí hy vọng chính mình giống như những người đàn bà đanh đá kia, mắng anh một trận, hỏi anh vì sao lại muốn như vậy, vì cái gì mà muốn cô quên đi cái cuộc sống mới vừa bắt đầu này, vì sao lại đứng trước mặt cô dung những lời nói ôn nhu mà xé miệng những vết thương chưa kịp lành lại của cô.
Hốc mắt cô đỏ lên, nhìn Lâm Thanh Hàn.
Thân thể anh dưới lớp tây trang cũng bắt đầu run rẩy.
"Ôn Nhuyễn......"
Lâm Thanh Hàn đè nén thanh âm mở miệng, anh trước nay đều không quá để ý cô như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cô chất vấn như vậy bao giờ, anh duỗi tay muốn chạm vào cô, nhưng còn chưa có đụng tới Ôn Nhuyễn liền lùi lại phía sau hai bước.
Cô nhìn anh với một ánh mắt rất xa lạ, môi đỏ khẽ nhếch, "Anh không có, mặc dù bây giờ, anh nói muốn một lần nữa theo đuổi tôi, nói anh biết sai rồi, nói anh muốn tôi trở lại bên cạnh anh, vậy anh hiểu rõ tôi muốn cái gì sao?"
"Lâm Thanh Hàn, anh nói anh nghĩ anh rất tốt với tôi, nhưng anh biết thế nào mới là rất tốt với tôi không?"
Lâm Thanh Hàn trước nay đều là bách chiến bách thắng giờ phút này tựa như bị hỏi đến nghẹn họng, anh ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn, không biết phải qua bao lâu mới vô lực nói: "Em có thể cùng anh nói...... em muốn cái gì, yêu cầu cái gì, em đều có thể cùng anh nói."
Ôn Nhuyễn nhìn anh.
Cô vốn đang muốn nói rất nhiều, ủy khuất, bi phẫn, ảo não toàn bộ đều muốn nói cho anh nghe, nhưng cô đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Cô biết Lâm Thanh hàn thật sự không biết như thế nào là đối tốt với một người.
Cha mẹ anh hôn nhân thì không được hạnh phúc, ông nội anh lại luôn chuyên chú vào công việc, từ nhỏ đến lớn bên người anh chỉ có người hầu và quản gia... Trước kia, cô bởi vì biết đến tuổi thơ không mấy đẹp đẽ của anh nên mới thông cảm cho anh.
Còn sẽ nghĩ.
Chỉ cần cô trả giá nhiều một chút, Lâm Thanh Hàn một ngày nào đó cũng sẽ cho cô một tình yêu giống như vậy.
Nhưng hiện tại.
Cô cúi đầu, rũ mắt xuống, như đã mệt mỏi đến cực điểm, cô đã không còn nghĩ sẽ lại thông cảm cho Lâm Thanh Hàn nữa.
Cô không còn muốn mệt mỏi như vậy nữa.
"Lâm Thanh Hàn." Ôn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt tái nhợt của anh thì cũng không để ý tới, cô cứ như vậy nhìn anh, dùng giọng điệu ôn nhu cùng lời nói lạnh nhạt nhất để nói, "Tôi là người, không phải máy móc, người sẽ biết mệt."
"Tôi đuổi theo anh nhiều năm như vậy, đã rất rất mệt."
"Từ nay về sau, tôi chỉ nghĩ cho chính mình, kể cả anh, là thật sự thích tôi muốn theo đuổi tôi cũng được, vẫn chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào......" Cô dừng một chút, nhìn anh, chậm rãi phun ra mấy chữ cuối cùng, "Tôi đều không để bụng."
Cởi tây trang trên người ra, đưa lại cho anh.
Thấy anh không có ý định lấy, cô cũng không kiên trì, đặt lại ở trên nhánh cây, không nhìn anh, cũng không nói nữa, không chút do dự mà quay người đi.
Lâm Thanh Hàn nhìn thân ảnh Ôn Nhuyễn rời đi, chân định đuổi theo, nhưng chỉ một bước liền ngừng lại.
Trước mắt, bên tai quanh quẩn những lời chất vấn vừa rồi của Ôn Nhuyễn, ban đầu là đôi mắt đỏ hoe của cô cùng bộ dáng khóc lóc ủy khuất, nhưng sau đó cô lại thu hồi cảm xúc, không phải bộ dáng ướt át bẩn thỉu mà rời đi.
Trong lòng rầu rĩ.
Như bị một cây đao nhẹ nhàng khứa qua.
Khó chịu cực kỳ.
Lâm Thanh Hàn không biết chính mình bây giờ nên làm cái gì, đối mặt với Ôn Nhuyễn, những thủ đoạn từ trước đến nay dùng trên thương trường đều không có tác dụng, thậm chí một câu nói kêu cô ở lại cũng không nên lời, anh chỉ biết đứng nhìn thân ảnh cô rời đi.
Thật ra trước mắt sớm đã không còn thân ảnh của Ôn Nhuyễn.
Nhưng anh vẫn đứng yên chỗ cũ, không biết qua bao lâu mới xoay người rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Chờ đến khi không còn bóng dáng một ai khác, thì trên cây đột nhiên có một bóng người nhảy xuống, người đó ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ bộ dáng, mãi cho đến khi người đó chậm rãi đi ra, ánh trăng chiếu xuống bên người, mới nhìn ra..
Kỷ Duyên.
Cậu ta đã sớm từ trong yến hội ra đây, căn bản là do lười phải xem đám người kia nịnh hót, không nghĩ tới lại gặp được Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh.
Nghĩ đến lời nói của hai người vừa rồi.
Kỷ Duyên nhìn nhìn phương hướng Lâm Thanh Hàn rời đi, lại nhìn nhìn phía yến hội, nhướng mày, cái gì cũng chưa nói.
***
Yến hội.
Ôn Nhuyễn rời đi từ hoa viên không lập tức trở về.
Cô vào toilet trước chỉnh trang lại, xác định bản thân đã bình thường trở lại mới quay về phía yến hội.
Trong yến hội, mọi người khi nhìn thấy cô đã về liền ngừng hẳn thanh âm, một đám người quay đầu nhìn qua, như muốn từ cô tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Đám người Kỷ Hề đám trực tiếp chạy lại qua.
Các cô đều đã gấp đến phát điên rồi, thấy Ôn Nhuyễn trở về, vội hỏi: "Không có việc gì đi?" Kỷ Hề một bên nắm tay Ôn Nhuyễn, một bên đem cô nhìn từ đầu đến cuối một lần, xác định cô không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cậu nếu vẫn không trở lại, chúng tôi đều phải ra ngoài tìm cậu."
Đối với sự lo lắng của các cô, Ôn Nhuyễn cười một cái, nhìn các cô nói: "Mình không có việc gì, để cho mọi người phải lo lắng rồi."
"Khách khí cái gì chứ."
Xác định cô không có việc gì, các cô đều nhẹ nhõm, kéo Ôn Nhuyễn lại sofa, cách mấy người trong yến hội xa một chút, Trịnh Phù mới đè nặng thanh âm nói: "Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn có phải hay không thật sự muốn theo đuổi cô một lần nữa?"
Ôn Nhuyễn sửng sốt, không rõ làm sao các cô ấy lại biết được.
"Bộ dáng vừa rồi của Lâm Thanh hàn, nếu không phải có ý tứ với cô tôi liền không tin." Trịnh Phù trực tiếp nhất, "Tôi đã cảm thấy việc anh ta đến tham dự sinh nhật Kỷ Hề rất kì quái rồi, thì ra là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*."
*Người thường xuyên say rượu ( tui lên gg thì search được từ này còn có một bài thơ nữa nên tui nghĩ cái này hiểu nôm na là anh Hàn tới vì tình nhỉ?)
Bài thơ nè: Ý ông say không ở rượu,
Mà ở trong chốn nước non.
Núi lặng lẽ, nước dạt dào,
Ta cùng ngươi cùng vui thích.
Thánh hiền từ xưa đều vắng lặng,
Chỉ có kẻ uống rượu là lưu lại tiếng tăm.
Cho nên suốt ngày say khướt, nằm lăn ở hiên ngoài,
Chu Bá Nhân qua sông chỉ có ba ngày tỉnh, ta không coi là ít.
Đừng kêu, đừng kêu!
Chi bằng trước kia đừng cười.
Rượu say, tuốt gươm chém đất hát: "Đừng buồn...!
Mời anh hãy uống thêm một chén nữa!"
Nói xong một câu.
Cô nàng lại lôi kéo người cánh tay Ôn Nhuyễn hỏi, "Cô nói với anh ta như thế nào?"
Ba người khác tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng là vẻ mặt quan tâm nhìn cô.
Ôn Nhuyễn cũng không giấu các cô, đem chuyện vừa rồi xảy ra ở hoa viên kể lại, chỉ nói kết quả, "Anh ấy có nói, nhưng tôi không đáp ứng."
"Anh ta..."
Trịnh Phù do dự nói: "Có thể thẹn quá thành giận hay không, đem cô trói lại giấu ở một nơi mà chúng tôi không biết đến? Tôi nghĩ cô tốt nhất vẫn nên đến nơi khác mà sinh sống một thời gian, ở thành phố này, Lâm Thanh Hàn muốn cái gì, chúng ta thật sự không thể làm gì a."
Kỷ Hề cũng không nói chuyện, giống như đồng tình vậy.
Lý Kiều trực tiếp mở miệng, "Tôi ở nước Mỹ có một trang viên, không ai biết, là do tôi lén đặt mua."
Hạ U cũng lên tiếng, "Tôi ở Pháp cũng có một trang viên, là quà sinh nhật anh tôi tặng năm tôi 18 tuổi, ở đó phong cảnh đẹp, chị Nhuyễn Nhuyễn có thể qua bên kia giải sầu."
Nghe được các bạn tốt lên tiếng.
Ôn Nhuyễn thật bất đắc dĩ nhưng rất cảm động lại vừa buồn cười, "Các cô nghĩ gì thế? Anh ta không có đến mức như vậy đâu." Sợ các cô ấy lại sẽ tiếp tục cái đề tài này, cô cười một cái, lái sang đề tài khác, "Với cả tôi lập tức sẽ phải đi chụp tổng nghệ, không cần tiết phải chạy trốn anh ta a."
Xác định Ôn Nhuyễn là thật sự không lo lắng, cũng không phải đang nói dối.
Đám người Kỷ Hề nhẹ nhàng thở ra, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, lại tìm chuyện khác nói.
***
Trong xe.
Lý Tắc nhìn động tĩnh phía tòa nhà, có chút ngoài ý muốn, boss nhanh như vậy đã ra tới, lại cảm thấy có gì đó không đúng, anh cũng không tiện hỏi, chỉ là thấp giọng hỏi nói: "Boss, là về nhà, hay là?"
Lâm Thanh Hàn không nói gì, anh ngồi phía sau, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ gia đèn đuốc sáng trưng, đan xen ở chỗ bóng đêm kia rõ ràng là mặt Chúa sáng thế thiên vị vật.
Không biết nhìn bao lâu.
Anh nhớ tới Ôn Nhuyễn với đôi mắt đỏ hoe hỏi anh, "Anh đã bao giờ biết được cuộc sống của tôi trải qua như thế nào, đã bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, chờ đợi một người trong 3 năm, nhưng tôi được cái gì chứ?"
Lông mi anh run rẩy, môi mỏng mím lại, trên mặt xoẹt qua một sự mềm yếu cùng mờ mịt, nhưng anh lại thu hồi lại trong nháy mắt, trên mặt lại là biểu cảm lạnh nhạt như thường ngày, như sự mềm yếu vừa nãy chỉ là ảo giác.
"Về nhà." Anh mở miệng nói.
Sau đó nhắm mắt lại, không nói nữa.
Xe chậm rãi chạy ra bên ngoài, chờ đến biệt thự Đàn Sơn, cũng đã khuya.
Lâm Tú Nga hôm nay đi ra ngoài đánh bài không có trở về, chỉ còn lại người hầu nhưng đã ngủ hết rồi, dì Lý vẫn chờ ở phòng khách nhìn thấy Lâm Thanh hàn về liền chạy lại đón, bà một bên nhận đồ từ trong tay anh đưa qua, một bên hỏi: "Tiên sinh hôm nay như thế nào lại về muộn như vậy? Không phải là 6 giờ máy bay hạ cánh sao?"
Nói xong.
Lại hỏi: "Để tôi kêu người chuẩn bị đồ ăn khuya cho ngài?"
Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu, anh không có hứng thú ăn khuya, chỉ muốn lên lầu nằm, cái gì cũng không làm, bước chân đi về phía trước, đi được vài bước, anh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Ba năm này, Ôn Nhuyễn...... Ở nhà như thế nào?"
______________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn đến nữ nhi như vậy thương tâm, chỉ nghĩ nói một câu cẩu tử nên sát ——
Khấu phân khấu phân.
Ngày hôm qua một phân không có.
Chồng trước: Ta khả năng không phải ngươi nhi tử
Đào phát phát ( mỉm cười): Không phải khả năng, là thật sự, cẩu nam nhân, không cần cả ngày tưởng thí ăn, làm người hiện thực điểm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...