Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió


Cất bước tiến vào khu nhà máy, bảo vệ cửa ngăn cản tôi, tôi nói thẳng là muốn tìm gặp Trần Tư Nguyên.

Bảo vệ cửa nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, lạnh giọng nói cho tôi biết: "Tổng giám đốc Trần không có ở đây, đi công tác rồi!"
"Xin hỏi ông ấy đi công tác ở đây vậy?" Tôi có hơi vội, bởi vì tôi không có quá nhiều thời gian dừng chân tại nơi này.

"Chuyện này thì một bảo vệ canh cửa như tôi làm sao biết được!" Thái độ của anh ta không tốt lắm.

"Thế anh có thể cho tôi số điện thoại của ông ấy không? Tôi tới từ nơi khác, cố ý đến tìm ông ấy, tôi muốn gọi điện thoại cho ông ấy." Bởi vì chuyện đã từ bốn năm trước, tôi vốn không lưu lại phương thức liên lạc của bọn họ.

"Tôi không biết!" Anh ta gượng gạo đáp lại tôi một câu, sau đó mất kiên nhẫn hỏi: "Cô tìm tổng giám đốc Trần làm gì?"

"Tôi tới để bàn chuyện hợp tác!" Tôi nói vô cùng thành khẩn.

"Bàn chuyện hợp tác thì đã có bộ phận thị trường, cô tìm ông chủ lớn nói chuyện hợp tác ư? Người như cô tôi đã thấy nhiều rồi, mau đi đi! Đừng có ở đây dây dưa!" Thái độ của người này quả thực thối vô cùng, tôi thật không ngờ một nhà máy lớn như vậy, làm sao lại có loại công nhân không có tố chất bậc thế này.

Mưa càng lúc càng lớn, cực kỳ âm u lạnh lẽo, tôi có hơi lạnh run.

"Anh đừng như vậy mà, tôi cũng là từ xa đến đây, anh có thể cho tôi xin ngụm nước ấm uống không? Uống xong tôi sẽ đi." Tôi chỉ có thể hạ thấp mình cầu xin anh ta, bởi vì tôi nhìn thấy, dưới tấm kính dày trên bàn anh ta, có ghi số điện thoại của mỗi ban ngành.

"Cô khỏi chơi trò tâm cơ với tôi, tôi đây không có nước ấm cho cô uống đâu! Nhanh rời đi đi." Anh ta không chút do dự kéo tôi ra ngoài, ra đến cổng lớn, tôi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, còn anh ta thì lạnh lùng vô tình xoay người lại, 'rầm' một tiếng đóng cửa lớn lại.

Mưa quá lớn, ô thì quá nhỏ, thân thể tôi đều đều đã ướt mất một nửa, nhưng trong lòng còn lạnh hơn cả thấm nước mưa.

Tôi nhìn quanh bốn phía, vừa rồi chiếc xe taxi chở tôi đến đã sớm rời đi, cho dù tôi có muốn bắt xe, cũng phải đi một đoạn đường rất xa.

Tôi chỉ có thể nép sát vào tường mà tránh mưa, không cam lòng cứ thế trở về, tôi không có quá nhiều thời gian ở lại đây, ở quá lâu, tôi sợ Tân Hạo Đình sẽ phát hiện, bước đi này của tôi rất quan trọng, tuyệt đối không thể để cho Tân Hạo Đình phát hiện được.

Mưa thu lạnh lẽo đập vào người, lạnh đến tận xương tủy, tôi kiên trì, hi vọng có thể chờ đến lúc có người bước ra khỏi nhà máy, cho dù chỉ thấy được số điện thoại của ông ấy cũng được.

Tôi cũng không biết mình đã đứng bao lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe đi ra từ bên trong, tôi vội tiến lên ngăn cản chiếc xe kia, cửa kính xe hạ xuống, là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy tôi lạnh run, ông ta hỏi một câu: "Cô có việc gì?"

"...!Tôi tới tìm tổng giám đốc Trần của các ngài có chuyện muốn nói, xin hỏi, tôi phải làm sao mới có thể tìm được ông ấy?" Tôi học khôn, nhanh chóng bổ sung một câu: "Giám đốc bộ phần thị trường cũng được!"
"Cô tìm vị tổng giám đốc Trần nào?"
"Trần Tư Nguyên!"
Ông ta đánh giá tôi một hồi: "Vậy cô lên xe đi!"
Tôi vô cùng biết ơn vội mở cửa leo lên xe: "Cảm ơn, thật sự cám ơn!"
Lúc này tôi đã lạnh đến răng trên răng dưới va vào nhau cầm cập, môi cũng run run.

Xe lái đi, người đàn ông nói: "Cô đừng cảm ơn tôi vội, tôi cho cô đi nhờ một đoạn đường đến nơi cô có thể bắt xe, tổng giám đốc Trần thật đúng là không có ở đây, cô ở chỗ này chờ cũng vô dụng."
"Tôi đến từ nơi khác, tới để nói chuyện hợp tác, bởi vì tôi mang theo hạng mục tới, cho nên tôi mới hi vọng có thể trực tiếp tìm Trần Tư Nguyên đàm phán.

Hơn nữa thời gian của tôi rất vội, ngài có thể nói cho tôi biết số điện thoại của tổng giám đốc Trần không? Hoặc là, ngài giúp tôi chuyển lời đến ông ấy, cứ nói là Lăng Hoa Dao của Giang Thành đến tìm ông ấy!"
Ông ta quét mắt lướt nhanh qua tôi một cái, như đang suy tư về những lời tôi nói, sau đó nói: "Thế như vầy nhé, lát nữa cô cứ tới nhà khách phía trước ở lại, tôi thử gọi điện cho tổng giám đốc Trần xem sao."
Tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn là không có chút hi vọng nào, tôi vội viết số điện thoại cho ông ta, không đưa danh thiếp cho ông ta, để phòng trường hợp bất trắc.


"Ngài cứ nói với ông ấy tôi là Lăng Hoa Dao, ông ấy nhất định sẽ gặp tôi! Thưa ngài, cầu xin ngài hãy giúp tôi! Cám ơn ngài! Ngài họ gì ạ?" Tôi nhìn về phía ông ta nói vô cùng khách khí.

"...!Tôi cũng họ Trần!" Ông ta chần chờ một hồi rồi vẫn đáp lời tôi.

Ông ta đưa tôi đến trước cửa một nhà khách, trước khi xuống xe, tôi cầm lấy một quyển sách giới thiệu trong xe ông ta: "Cuốn này tôi cầm để xem, cám ơn!"
Sau đó tôi vội xuống xe, tôi sợ ông ta sẽ không đồng ý cho tôi cuốn sách này, bởi vì bên trên mặt sách có số điện thoại trong nhà máy, tôi sợ vị họ Trần này sẽ không chuyển lời giúp tôi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể tìm người nào đó để hỏi thăm chút tình hình.

Nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy đi, tôi chỉ có thể cầu nguyện ông ta có thể giúp tôi truyền đạt thông tin này, tôi nhất định phải gặp Trần Tư Nguyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui