Lúc tới trước mặt họ, tôi cảm thấy bản thân đã sức cùng lực kiệt.
Đào Tuệ San lặng lẽ nhéo tay tôi, giúp tôi tỉnh táo lại.
Sau đó cô ấy tươi cười giới thiệu quý ông nhã nhặn kia với tôi.
Tôi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thương mại tiêu chuẩn.
Tôi phó mặc theo cảm xúc trong lòng, thẫn thờ bắt tay, thẫn thờ trò chuyện với người kia.
Trái lại, Trương Kính Tùng vô cùng hào hứng và nhiệt tình làm quen cũng như trò chuyện với người đó.
Đào Tuệ San nhanh nhẹn kéo tôi sang một bên, lặng lẽ véo tay tôi một cái.
Cơn đau ập tới bất chợt khiến tôi giật mình, lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn Đào Tuệ San.
“Hoa Dao, tỉnh táo lên nào, trước khi làm rõ mọi chuyện, em phải thật bình tĩnh, đừng làm ra bộ dạng mất hồn mất vía kia nữa.
Chỗ này có nhiều người nhìn em lắm đó, đừng tự làm mình mất mặt! Em còn rất nhiều chuyện phải làm mà.
Chính em đã kéo chị gia nhập vào liên minh đấy, kiểu gì cũng phải để chị nhìn thấy chút cơ hội và hy vọng chứ!” Cô ấy nói một tràng dài, vừa khuyên răn vừa an ủi tôi, nhờ vậy mà tôi cũng tỉnh hơn đôi chút.
Tôi hít sâu một hơi, kiềm lại làn nước dày đặc trong mắt, gật đầu với cô ấy.
Đào Tuệ San mỉm cười tao nhã, đứng bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói tiếp: “Dù mục tiêu của em là gì thì chị đều sẽ trở thành hậu phương vững chắc cho em.
Đây là giá trị duy nhất của chị và anh ấy, em tội gì mà không lợi dụng bọn chị đến kiệt quệ chứ.
Tối nay chị phải nói rõ ràng với em mới được, không phải em đã nói chúng ta sẽ làm mọi việc cùng nhau sao? Vậy hãy bắt đầu từ giờ đi.”
Nói xong, Đào Tuệ San nhìn về phía người đàn ông khí thế bất phàm kia, mở miệng: “Anh Đường, hai người bạn này của tôi có tiềm lực lắm đấy, mai mốt anh nhớ ủng hộ nhiều nhiều nha!”
Anh Đường mỉm cười, nói với bạn trai của: “Cậu thấy không, Từ Hành, cô ấy có chủ kiến đó chứ!”
Từ Khang dịu dàng nhìn Đào Tuệ San, mỉm cười: “Cô ấy thích là được!”
Từ Hành chính là người bạn trai tên Từ Khang của Đào Tuệ San, là chủ tịch của ngân hàng đứng đầu Giang Thành.
Trong suy nghĩ của tôi, người này là một kẻ lúc chính lúc tà.
Anh ta đã hẹn hò với Đào Tuệ San nhiều năm, toàn tâm toàn ý với Đào Tuệ San, nhưng mãi mà không chịu ly hôn, cho cô ấy một danh phận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu tôi lại không coi trọng Đào Tuệ San, và đương nhiên cũng là lý do người đời khinh thường cô ấy.
Trước mặt Từ Khang, họ sẽ tâng Đào Tuệ San lên chín tầng mây, nhưng xoay lưng một cái là bắt đầu chửi người ta một câu điếm, hai câu người thứ ba đáng xấu hổ.
Nhưng sau khi hiểu về Đào Tuệ San, chẳng biết sao lại cảm thấy đoạn tình cảm của hai người thật sự rất khiến người khác phải kính nể.
Vợ của Từ Khang vì gặp phải tai nạn giao thông mà bị liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày.
Bên ngoài trông Từ Khang nở mày nở mặt thật, nhưng khi về đến nhà, anh ta đều sẽ đích thân chăm sóc cho vợ mình, và chuyện này đã kéo dài hơn mười năm rồi.
Vợ anh ta vì không muốn liên lụy anh ta nên chủ động đề nghị ly hôn, nhưng Từ Khang kiên quyết không đồng ý, cũng vì vậy mà người vợ đó đã từng uống thuốc độc muốn tự sát, định dùng cách này để giải thoát anh ta khỏi gánh nặng trên vai, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thành công giữ được mạng.
Sau đó, vợ anh ta đã đưa ra điều kiện, bảo anh ta hãy tìm một người phụ nữ mà mình thích để bầu bạn, cô ấy sẽ không phản đối, có vậy thì cô ấy mới buông bỏ được suy nghĩ tự sát hằng hữu trong đầu.
Vì thế Từ Khang đã dẫn Đào Tuệ San đến trước mặt vợ mình.
Đích thân vợ anh ta đã cầm tay Đào Tuệ San đặt vào tay Từ Khang, nhờ Đào Tuệ San chăm sóc cho Từ Khang thay cô ấy, còn công khai thông báo chuyện này cho người ngoài biết nữa.
Chính thứ tình yêu méo mó lại đầy mê hoặc đó đã khiến Đào Tuệ San phải gánh chịu bao nhiêu lời chửi rủa và công kích.
Hai người cũng chia chia hợp hợp nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể xa nhau.
Đào Tuệ San vẫn tiếp tục nhẫn nhịn làm “người thứ ba” chẳng tốt đẹp gì, thỉnh thoảng còn giúp Từ Khang chăm sóc cho vợ anh ta, còn Từ Khang sẽ lặng lẽ yêu thương, chiều chuộng Đào Tuệ San, xem như bù đắp cho những gì anh ta nợ cô ấy.
Ai có tư cách bình luận chuyện tình giữa họ là đúng hay sai đây? Đến cả bên trên cũng từng sai người điều tra rất nhiều lần, nhưng vẫn chẳng thể đưa ra quyết định chính xác cho tình cảm của bọn họ.
Thế nên, Từ Khang cứ vậy hiên ngang dẫn Đào Tuệ San tham dự tiệc rượu xã giao, không ai đủ tư cách nói bọn họ cả.
Từ một phương diện nào đó, tình yêu nồng nhiệt say đắm của hai người khiến tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Lúc này tôi mới biết, anh Đường mà Đào Tuệ San giới thiệu cho tôi làm quen là một nhân vật có lai lịch rất lớn.
Bấy giờ tôi mới hiểu thấu hàm ý của Đào Tuệ San khi gọi tôi tới đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...