Nhanh chóng đi đến trước mắt.
Sở Phong nhìn thẳng Âu Dương Sinh, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi tới đây chỉ để mua thuốc”
"Tôi không quan tâm Hoàng Đại Hải có phải là anh em của ông hay không, mặc dù vừa rồi ông luôn làm khó dễ tôi, tôi cũng không quan tâm”
"Chỉ cần hiện tại ông gật đầu, bán thuốc theo đơn tôi viết cho tôi, chuyện này sẽ kết thúc ở đây, ông thấy thế nào?"
"Nằm mơ!"
Âu Dương Sinh thẳng thừng từ chối: "Mày đả thương nhiều người của tao như vậy, còn muốn tao bán thuốc cho mày, mơ mộng ảo tưởng gì đấy!
"Tao thừa nhận mày giỏi võ, chúng tao không phải đối thủ của mày, nhưng bọn tao là người của Lão Liên.
"Nếu lão nhân gia biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
"Thật không?"
Sở Phong thở dài:"Ông đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà.
Nếu bây giờ ông bán thuốc cho tôi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi
"Nhưng nếu Lão Liên đến đây thật, chỉ sợ ông không chỉ bị đánh thôi đâu."
Tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết nằm bắt”
"Được rồi, ông gọi Lão Liên đi, kêu ông ta tới đây”
“Chỉ cần ông ta dám bắt tôi quỳ xuống nhận lỗi, tôi sẽ làm theo lời ông nói, thế nào?"
Nghe vậy, Âu Dương Sinh cau mày, kinh ngạc nói:" Ý mày là gì?"
"Dám gọi ông ấy gì chứ? Mày là cái thá gì, giết chết mày cũng như giết chết một con kiến mà thôi, trước mặt Lão Liên mà mày cũng dám ra vẻ thế à?"
Không chỉ có ông ta.
Ngay cả những người khác cũng nghĩ rằng hắn đã đi quá xa.
Hắn có thể không cần quan tâm tới Âu Dương Sinh, dù sao thì nắm đấm của hắn cũng đủ mạnh.
Nhưng đối mặt với Lão Liên, hẳn vẫn dám ăn nói ngang ngược như vậy, hẳn thật sự không biết sống chết mà.
Hơn nữa, hân tới cùng Vân Thủy Dao, cho dù
không quan tâm đến bản thân, hẳn vẫn phải chú ý đến Vân Thủy Dao chứ?
"Tên này đang làm cái quái gì vậy?”
“Tại sao tôi càng xem càng không thể hiểu hẳn.
'Vân Thủy Dao vô cùng sợ hãi.
Có tâm muốn khuyên hẳn trở về, nhưng quen biết hẳn lâu như vậy, cũng hiểu phần nào về phong cách làm việc của hắn.
Hắn không bao giờ ra tay khi chưa nắm chắc, vẫn có chút chờ mong, rốt cuộc hẳn có thể làm đến cỡ nào?
Tôi không tán gẫu với ông nữa đâu, rốt cuộc ông có thể gọi điện cho Lão Liên không đây?”
"Nếu ông không điện thì tôi điện vậy."
Nói xong.
Hắn liếc nhìn tấm danh thiếp trong túi quần rồi lấy điện thoại di động ra.
"159,5433,70..."
"Câm miệng!”
Âu Dương Sinh rất ngạc nhiên khi thấy đối phương đọc đúng mười số đầu của số điện thoại
Chẳng lẽ tên này thật sự có số điện thoại của Lão Liên sao?
Phải biết rằng ông ta là một nhân vật cấp cao và quyền lực, khó có ai có thể liên lạc được với ông ta dù là người có quyền thế hùng hậu đến đâu.
Mà sở dĩ ông ta có được nó, là bởi vì Lão Liên yêu thích lĩnh vực y dược, là người quản lý cửa hàng này, ông ta mới có thể may mắn nói chuyện với đối phương
Nhất thời có chút không chắc chắn, cuối cùng quyết định thương lượng trước.
Phân phó người trông chừng Sở Phong, sau đó đi tới một bên, nhanh chóng bấm số điện thoại của Lão Liên.
"Vâng, Lão Liên, tôi là Tiểu Sinh đây..."
Ông ta còn chưa nói xong, giọng nói không vui của Lão Liên đã vang lên từ đầu bên kia điện thoại “Đại Sinh Tiểu Sinh gì chứ, có gì thì nói đi."
"Ừ, tôi nói, tôi nói."
Đối phương hiển nhiên không vui, như đang tức giận, Âu Dương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: 'Là như vậy Lão Liên, có kẻ tên là Sở Phong đến cửa hàng chúng ta gây sự, đầu tiên là bắt Hoàng Đại Hải đi, sau đó lại đả thương người của chúng ta, vừa rồi còn rầm rĩ nói với tôi là có thể gọi cho ngài... "
"Chờ một chút, cậu nói cái gì?"
"sở Phong? Cậu có chắc chắn tên hắn là Sở Phong không?”
Lão Liên lập tức hưng phấn.
Âu Dương Sinh nghe vậy lập tức kết luận bọn họ quen biết nhau, hình như còn có chút hận thù, vô cùng hưng phấn nói: "Đúng vậy, hắn chính là Sở Phong”
"Y thuật của tên chó chết này rất cao mình, biết tất cả các loại dược liệu, công phu của hắn cũng rất mạnh, không ai trong chúng tôi có thể sánh bằng hắn”
"Ông xem.
“Trông chừng người cho tôi, tôi tới ngay!"
"Trước khi tôi tới, đừng để hắn đi, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!"
Âu Dương Sinh chưa kịp nói gì thì đối phương đã cúp điện thoại!
Âu Dương Sinh sửng sốt hai giây, khóe miệng nhếch lên.
Có vẻ như đúng như ông ta nghĩ, sở dĩ Sở Phong biết số điện thoại của Lão Liên, là do bọn họ quen biết nhau.
Hơn nữa, Lão Liên kích động như thế, rống đến suýt thủng màng nhĩ, nhất định là có hận thù!
Kêu mình trông chừng hắn, là sợ hẳn chạy mất, lát nữa ông ấy sẽ tự mình đến đây, nhất định sẽ giết chết hẳn!
Nghĩ đến đây, trái tim vốn đang lo lẳng của ông ta lập tức thả lỏng
Xoay người đi tới, nhìn thắng vào Sở Phong, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, mày xong đời rồi”
"Nghe tao kể chuyện, Lão Liên sẽ đích thân tới đây, ngày tháng tốt lành của mày không còn nữa đâu!"
Đến lúc đó, mày, Vân Thủy Dao, cùng Vân gia phía sau cô ta đều sẽ không có cơ hội có được cuộc sống tốt đẹp!"
"Lúc nãy tao chỉ kêu tụi bây nhận lỗi, bây giờ kinh động đến Lão Liên, để tao xem tụi bây chết thế nào!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...