Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

"Không phải anh đã nói ngày mai tiễn em xong còn phải cùng trợ lý Trần đi bàn chuyện làm ăn à?" Lâm Nhan cảm thấy người này nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

"Em cũng chưa từng nói lúc đến Bắc Thành sẽ cùng ăn cơm với Sở Mộ Trầm." Người đàn ông nhìn xoáy vào Lâm Nhan, giọng điệu có chút bất mãn.

Lâm Nhan vã mồ hôi, "Thật ra lúc trước trong chương trình thầy Sở giúp đỡ em rất nhiều, nên em mời anh ấy ăn cơm, nhưng thầy Sở quá khách sáo, chỉ xuất phát từ lễ phép làm tận nghĩa chủ nhà mà thôi, nếu như em cứ liên tục từ chối, chẳng phải là rất không biết phải trái sao."

"Vậy mời anh ta ăn cơm, anh và em cùng đi." Tạ Phong Trần giải quyết dứt khoát, bá đạo ra quyết định.

Lâm Nhan, "Anh, anh sẽ không lại ăn giấm của thầy Sở đi?"

"Vì sao không ăn? Anh ta cũng là người đàn ông khác, rõ ràng anh ta có ấn tượng tốt với em, chẳng lẽ em không cảm nhận được à?"

"Có rất nhiều người có ấn tượng tốt với em, nếu như mỗi người anh đều ghen, sớm hay muộn cũng chua chết anh rồi." Lâm Nhan bĩu môi, có chút hạn hán lời.

"Không giống nhau, Sở Mộ Trầm kia rõ ràng có ý đồ với em, nữ diễn viên hợp tác cùng anh ta đâu phải chỉ có mỗi mình em, em đã thấy anh ta chủ động đối xử với ai đặc biệt tốt như vậy chưa? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, anh phải thay em quan sát thật kỹ!" Tạ Phong Trần phân tích vô cùng có đạo lý, những câu từ đường hoàng còn tuôn ra một đống lớn.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà quan tâm, nếu không phải người gian ác cũng là phường trộm cắp.

Tâm trạng Lâm Nhan vô cùng bức bối, rất muốn đánh con quỷ dính người này một trận, quá đáng quá rồi, tự mình ăn giấm tùm lum, hận không thể chiếm lấy cô một ngày hai mươi bốn tiếng, khiến cho cô rất đau đầu, sớm biết rằng anh dính người như vậy, cô thật sự không nên trêu chọc anh.

"Em nói không lại anh, nhưng phải nói một điều, chúng ta không thể ảnh hưởng đến công việc của nhau, chúng ta ở bên nhau là bởi vì yêu thích đối phương, muốn trở thành người tốt hơn, mà không phải liên lụy nhau." Lâm Nhan vẫn còn rất lý trí, cô mới không giống Tạ cẩu nhà mình là một kẻ lụy tình.

"Làm sao lại ảnh hưởng đến công việc được, Lâm Nhan, đừng nói là em hối hận vì đã ở bên anh đó?" Ánh sáng trong đôi mắt Tạ Phong Trần ảm đạm, trong lòng hơi đau, chẳng qua anh chỉ không muốn cách xa cô, không muốn thừa nhận chuyện gì có thể lạc mất cô, không nghĩ đến người phụ nữ Lâm Nhan này hoàn toàn không có trái tim.


Lâm Nhan nhìn thấy đôi mắt bi thương, tủi thân của người đàn ông, nhất thời mềm lòng, xông lên ôm lấy cổ anh, tay nắm lấy má anh bẹo bẹo, dường như cảm thấy tốt hơn một chút, thở dài, rất bất đắc dĩ nói, "Ôi, anh đừng nhìn em muốn chết như vậy được không? Làm cho em cảm thấy mình có tội rất nặng, em cũng có phải ngoại tình đâu, chỉ là vì công việc thôi. Nếu em cũng giống anh ghen tuông linh tinh, chẳng phải chỉ có thể suốt ngày ở cạnh bên nhau à, như vậy không mất bao lâu mọi người đều mệt mỏi, làm sao còn ở bên nhau được?"

"Làm sao lại mệt chứ, ở cạnh bên anh không tốt sao?" Tạ Phong Trần không cảm thấy ở bên nhau cả ngày sẽ mệt gì cả, anh còn ước gì được như vậy.

"Tốt thì có tốt, nhưng chúng ta đều có mối quan hệ riêng của mình, có bạn bè của mình, chúng ta là người đối phương thích, nhưng không phải là toàn bộ cuộc sống của đối phương. Tạ Phong Trần, anh còn lớn hơn so với em, trưởng thành hơn em, vốn nên lý trí tỉnh táo hơn em mới đúng, tại sao vừa nói chuyện yêu đương một cái thì giống như một đứa bé trai vậy." Lâm Nhan cảm thấy vấn đề này thật sự phải nói chuyện rõ ràng.

"Vì sao không thể là toàn bộ? Em thích anh, chẳng lẽ không muốn có được tất cả của anh sao?" Tạ Phong Trần ôm cô gắt gao trên đùi mình.

"Nói thật, em không nghĩ đến, người phải biết tự hiểu lấy bản thân, nếu như em có d*c vọng mạnh mẽ chiếm lấy anh, cũng rất tham lam, nếu như anh thích thì đương nhiên sẽ là một điều hạnh phúc. Nhưng mà chuyện tốt quá hóa dở, ngộ nhỡ đến một ngày nào đó anh chịu không nổi, bây giờ em rất tốt sau này sẽ trở thành không tốt. Làm người sống đúng bản thân mình là được, tại sao phải miễn cưỡng người khác chứ! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, nếu yêu nhau thì đơn giản ở bên nhau không phải tốt hơn sao?" Nhất thời Lâm Nhan một lời khó nói hết, cô không thích phức tạp hóa vấn đề lên, rất mệt người.

Tạ Phong Trần rất muốn thốt ra lời phản bác cô, nhưng mà đột nhiên anh lại cảm thấy cô nói rất có lý.

Yêu nhau thì đơn giản là ở bên nhau, như vậy cũng rất tốt mà.

Không biết cô không có lòng tham hay do anh quá tham lam, anh rất muốn tham gia vào tất cả mọi chuyện trong cuộc sống của cô, nắm giữ toàn bộ thời gian và không gian của cô.

Nhưng Lâm Nhan nói rất đúng, tốt quá hóa dở, có lẽ sẽ khiến cuộc tình này trở thành gánh nặng.

"Lâm Nhan, trước đây đều là người khác ghét bỏ anh không có cảm xúc, bình tĩnh đến mức đáng sợ, nhưng hôm nay, anh phát hiện, em chỉ có hơn chứ không hề kém anh chút nào, anh thừa nhận, anh đã bị em thuyết phục rồi, ngày mai anh sẽ đưa em đến sân bay." Giọng điệu Tạ Phong Trần có chút bất đắc dĩ.

"Ừm, nếu như anh bận việc xong có thể đến Bắc Thành thăm em, em cũng sẽ rất vui vẻ." Lâm Nhan hài lòng nở nụ cười, cuối cùng đã thuyết phục được người bảo thủ này, anh có thể thỏa hiệp cũng xem như một loại tiến bộ.


"Được, chờ anh xong việc sẽ đi tìm em."

Hôm sau, Lâm Nhan bay đến Bắc Thành, vừa xuống máy bay thì điện thoại của Sở Mộ Trầm gọi đến, anh nói anh ở cửa ra đón cô.

Sở Mộ Trầm tự mình đến sân bay đón cô, tuy rằng đã đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, nhưng Lâm Nhan thật sự vẫn rất kinh ngạc vì được anh quan tâm như vậy, "Tại sao anh lại tự mình đến đây?"

"Em tự mình đến, tại sao anh lại không thể tự mình đón?" Cách một thời gian không gặp, Sở Mộ Trầm nói chuyện càng ngày càng hài hước. Anh quan sát Lâm Nhan từ đầu đến chân, nhíu mày, "Không phải đã nhắc em mặc nhiều một chút à? Làm sao đến cả khăn quàng cổ và găng tay cũng không mang vậy."

Lâm Nhan xấu hổ kéo kéo khẩu trang, cười gượng, "Em cũng không nghĩ bên này tuyết đã rơi rồi, mới vừa rồi trên máy bay nhìn thấy em cũng ý thức được mình mặc hơi ít."

Sở Mộ Trầm dừng lại, gỡ khăn quàng trên cổ xuống, thuận tay quấn quanh cổ Lâm Nhan, "Tạm chấp nhận trước đi, đến lúc ăn cơm bên cạnh quán ăn là trung tâm thương mại, lúc đó lại đi mua."

Cả người Lâm Nhan cứng đờ, chỉ cảm thấy trên cổ chỗ được khăn quàng quấn quanh nóng rát, hành động này của Sở Mộ Trầm hơi quá rồi, Lâm Nhan không thèm suy nghĩ giơ tay gỡ khăn trên cổ xuống khoác lại lên cổ anh, "Không cần, em không quá lạnh, tự anh quàng đi!"

Dường như Sở Mộ Trầm nghĩ đến điều gì đó, có chút hối hận, biết bản thân quan tâm sẽ bị rối loạn, "Thật xin lỗi, anh suy nghĩ không chu đáo, em đừng để ý."

"Không sao, em cũng biết anh quan tâm em. Chỉ là, em đã có bạn trai, hành động đó của anh sẽ khiến anh ấy hiểu lầm." Lâm Nhan do dự nhắc nhở rằng cô đã có bạn trai, như vậy chắc là thầy Sở sẽ không làm hành động nào vượt qua mối quan hệ bạn bè nữa đi!

"Thật xin lỗi, là sơ sót của anh, em đừng nghĩ nhiều, anh đối với em chỉ là sự quan tâm của anh trai đối với em gái thôi, thật sự không mang ý đồ gì cả." Sở Mộ Trầm biết Lâm Nhan đã hiểu lầm, vội vàng giải thích, chỉ là, anh luôn không biết nói chuyện, chỉ sợ những lời nói này cũng không có sức thuyết phục gì.

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh." Lâm Nhan từ chối cho ý kiến, đề phòng trong lòng thả lỏng một chút, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng của cô cũng trở nên hơi mẫn cảm, cảm thấy hơi thiếu tự nhiên.


Tuy ngoài miệng thầy Sở nói như vậy, nhưng trong lòng sẽ không thật sự có ý nghĩ gì với cô đi?

Lần trước cô đã nói với anh đừng có thích cô, không có kết quả, nhưng anh lại đối xử với cô dần dần tốt hơn, căn bản không nghe lời khuyên của cô mà!

Thật sự là buồn phiền quá đi!

Thầy Sở rất tốt, rất hòa động, lịch sự galant, còn có thể trọng nghĩa giúp đỡ, Lâm Nhan thật sự kính trọng anh, coi anh là bạn bè, nếu thật sự anh có tâm tư gì không nên, Lâm Nhan cảm thấy bản thân có thể phải dùng dao sắc chặt đay rối, mất đi người bạn này.

Mấu chốt là vai diễn Ảnh đế giới thiệu cho cô chỉ sợ cũng ngâm nước nóng theo.

Tiếc quá, cô còn rất thích vai diễn trong bộ phim này đó.

Suy nghĩ của Lâm Nhan bay tán loạn, đi theo Sở Mộ Trầm ra khỏi sân bay, lên xe rời đi, cả dọc đường đều không nói gì cả.

Lúc ăn cơm, Lâm Nhan nhìn thấy cả một bàn đồ ăn đều là những món bình thường cô thích ăn, tâm trạng càng thêm phức tạp, cầm đôi đũa không biết phải xuống tay thế nào.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi, đều là những món em thích đó." Sở Mộ Trầm nhìn cô không hề động đũa, hơi hồi hộp.

Lâm Nhan hít sâu một hơi, buông đũa xuống, quyết định vẫn nên nói rõ ràng một chút, "Thầy Sở, có phải anh có chuyện gì yêu cầu em hay không?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Sắc mặt Lâm Nhan quá mức nghiêm túc, trái lại khiến cho Sở Mộ Trầm hơi buồn cười, tâm trạng không hiểu sao lại thoải mái hơn một chút.

"Anh đối với em tốt quá, em nhận thì sẽ rất xấu hổ. Hơn nữa, em nói thật lòng, anh đừng để ý, lấy kinh nghiệm của em mà nói, nếu một người đàn ông không có lý do gì mà đối tốt với một người phụ nữ, vậy thì là có tình ý với cô ấy hoặc là có ý đồ với cô ấy, thầy Sở, anh thì thuộc loại nào?" Lâm Nhan nhíu mày, vẫn là nói hết lời trong lòng ra thì thoải mái hơn.

"Em cảm thấy thế nào?" Sở Mộ Trầm nhướn mày, cảm thấy rất thú vị.

"Em cảm thấy anh không có ác ý với em, như vậy đừng nói là anh thật sự thích em nha? Sao anh lại có thể chứ? Em đã nói với anh em có bạn trai rồi! Anh thích em như vậy cũng không có kết quả đâu!" Lâm Nhan càng nói thì mặt mày càng nhăn lại, thật sự rất buồn.


"Anh không thể thích em sao?" Sở Mộ Trầm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nhịn không được khẽ cười, nói.

"Không được, em thật sự coi anh là bạn, thậm chí là thần tượng, anh thích em không khác gì thích phụ nữ đã có chồng, khiến em không thoải mái, nếu thật sự như vậy, về sau chúng ta không thể tiếp tục qua lại nữa." Lâm Nhan trịnh trọng bày tỏ, nói, mặc dù hơi tiếc nhưng cô cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn.

"Lâm Nhan, em đúng là không hề biết khéo léo chút nào, anh thừa nhận anh thích em..." Giọng nói của Sở Mộ Trầm bất đắc dĩ, nhưng cũng không nổi giận, ngược lại cảm thấy Lâm Nhan như vậy càng khiến người khác thích hơn.

"Dừng lại, anh đừng nói tiếp, em cảm thấy bữa cơm này không cần ăn nữa." Lâm Nhan đột nhiên đứng dậy, sắc mặt rất tệ, còn có lạnh lùng trước nay chưa từng có, cô nói rất rõ ràng dễ hiểu, Sở Ảnh đế còn muốn nói như vậy thì đừng trách cô không biết phải trái.

"Lâm Nhan, em đừng kích động, anh nói anh thích em, cũng chỉ xem em là em gái mà thích thôi, trước kia anh chưa nói cho em biết chuyện của nhà anh, thật ra anh..."

"Anh là nói với em dáng vẻ của em rất giống mẹ anh, cảm thấy em có thể là em gái thất lạc nhiều năm qua của anh á? Làm sao có thể được? Anh với em đâu giống nhau chút nào đâu!" Lâm Nhan trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu cũng không thể tiêu hóa được tin tức này.

Trong nguyên tác cũng không có viết về thân thế của Lâm Nhan mà!

Làm sao cốt truyện vừa đi theo hướng cẩu huyết thì không thể trở lại nữa vậy!

Thật sự Lâm Nhan có bố mẹ siêu cấp lợi hại sao?

Nếu vậy vì sao bao nhiêu năm như vậy cũng không chịu đi tìm cô!

Trong lúc nhất thời, cảm xúc trong lòng Lâm Nhan rất lẫn lộn, không biết là cảm giác gì.

"Lâm Nhan, anh biết chuyện này có lẽ hơi vô lý, nhưng đó thật sự là sự thật, mẹ của anh trước mắt đang nằm trong bệnh viện tiếp nhận điều trị, nếu như em không tin, có thể cùng anh đến gặp bà ấy. Đến lúc đó làm xét nghiệm ADN, mọi thứ sẽ rõ ràng." Vẻ mặt của Sở Mộ Trầm hơi lo lắng, cố gắng muốn thuyết phục Lâm Nhan tin tưởng mình.

Mặc dù anh chậm chạp không nhận Lâm Nhan, nhưng tất cả mọi việc của Lâm Nhan, nhà họ Sở đã điều ra vô cùng rõ ràng rành mạch, thậm chí xét nghiệm huyết thống nhà họ Sở cũng đã làm rồi, Lâm Nhan chính là người nhà họ Sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận