Nhóm dịch: Thất Liên HoaKiếp trước họ bên nhau mười tám năm, bố Mạnh mẹ Mạnh đối xử với anh như con ruột, làm người không thể không có lương tâm, dù rằng anh không có ý định tham gia vào tương lai của cô nhưng anh cũng không thể dương mắt nhìn cô đi sai đường.
Ngòi bút hơi dừng lại, Từ Triều Tông lại nhấc bút lên, lần lượt tiếp tục viết các bước giải bài tập khó này.
Buổi học kết thúc, Từ Triều Tông đi ra khỏi phòng, mẹ Mạnh đã rời đi rồi.
Mạnh Lệ Trân vẫn khách sáo với anh như thế, chuẩn bị canh nóng cùng hoa quả: “Tiểu Từ, uống chút canh xương nóng ấm người rồi hãy đi, bây giờ càng ngày càng lạnh, cũng chỉ có thanh niên các cháu mới chịu nổi.
”Từ Triều Tông không từ chối, lúc Mạnh Lệ Trân múc canh, giả vờ như vô tình nói đến: “Dì Mạnh, lần trước dì nói chị của Nhất Minh cũng học ở đại học Yến?”Mạnh Lệ Trân ừ một tiếng, nói đến cháu gái trên mặt có chút rạng ngời: “Đúng vậy, năm nay mới đỗ vào đại học Yến.
”“Lần trước dì nhờ cháu mang giúp đồ, lúc ấy cháu thực sự quá bận không có thời gian rảnh, dì đừng để bụng.
” Từ Triều Tông thong thả nói: “Nếu dì còn cần cháu mang giúp đồ, dì cứ nói, đừng khách sáo.
”Mạnh Lệ Trân ngẫm thấy có chút không đúng, bà ngạc nhiên nhìn về phía Từ Triều Tông.
Lần đó Từ Triều Tông từ chối rồi, bà cũng bỏ qua những tâm tư đó, nghe chị dâu nói Thính Vũ giờ đã có bạn trai rồi, bà càng không có ý nghĩ ấy nữa, nhưng lúc này Từ Triều Tông lại chủ động đưa ra lời đề nghị! Mạnh Lệ Trân nhất thời không hiểu được Từ Triều Tông rốt cuộc có ý gì.
Từ Triều Tông cúi đầu nhìn vào bát canh xương thơm ngào ngạt, thấp giọng nói: “Khi ấy cháu bận làm hệ thống cho hai công ty, thực sự không dành ra được chút thời gian rảnh nào, dì nói cũng là việc nhỏ, chỉ là thuận đường mang đồ qua.
”Mạnh Lệ Trân càng nghĩ xa hơn.
Từ Triều Tông đang làm bán thời gian bà cũng chỉ nghe nói qua chút ít, tiền kiếm được lại có thể nhiều hơn nhiều so với mấy người làm chính thức.
Bà cũng chưa gặp qua “bạn trai” kia của Thính Vũ, lùi một vạn bước mà nói, thiếu nữ trẻ tuổi quen biết thêm mấy nam sinh cũng không có gì xấu, Tiểu Từ ưu tú như vậy, cho dù không trở thành người yêu làm bạn bình thường cũng không có vấn đề gì!Bà đã chịu thiệt thòi vì hiểu biết quá ít, càng cho rằng bên cạnh Thính Vũ nên có càng nhiều nam sinh ưu tú tiến bộ như Tiểu Từ vây quanh.
“Tiểu Từ cháu xem cháu khách sáo quá rồi!” Mạnh Lệ Trân mặt mày rạng rỡ: “Được, nếu cháu đã nói thuận đường, vậy thì nhân tiện mang giúp dì ít đồ cho cháu gái đi.
”Từ Triều Tông vâng một tiếng.
Mạnh Lệ Trân bắt đầu bận rộn, chuẩn bị cho Mạnh Thính Vũ một gói đồ to, có kẹo sô-cô-la nước ngoài người khác tặng, có dép bông mẹ chồng bà tự làm, còn chút hoa quả đồ ăn vặt, chỉ hận không lấy cả vali hành lý xếp đầy đồ đem qua cho cháu.
Một túi đồ to nặng trịch, Từ Triều Tông cũng không nhăn mặt, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Dì Mạnh, cháu cũng không quen cô ấy, dì xem có cần gọi điện cho cô ấy hẹn thời gian gặp mặt?”Mạnh Lệ Trân giơ tay xua xua: “Không cần phiền phức như vậy đâu, dì đưa số điện thoại của con bé cho cháu, người trẻ bọn cháu tự liên lạc với nhau.
”Anh nhấc đồ lên.
Trong ánh nhìn khẩn thiết của Mạnh Lệ Trân, Từ Triều Tông đi ra khỏi cửa.
Trong tay anh thêm một người liên hệ.
Thực ra anh căn bản không cần đến, số điện thoại của Mạnh Thính Vũ anh sớm đã thuộc làu làu giống như số chứng minh thư của mình vậy.
Vậy nên trong đầu anh, không cần cố gắng nghĩ cũng có thể thành thục bấm số điện thoại ấy.
Anh chỉ cần một con đường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...