Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐây là nghiệt duyên gì vậy, rõ ràng cô đã muốn tránh xa Từ Triều Tông, dạo này cũng không chạy đến nhà cô nữa, khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới tìm đàn ông mới, lại bị cho hay, bạn trai tương lai và chồng trước là bạn cùng phòng.
Rõ ràng nhiệt độ ở phòng bao rất đủ, nóng đến mức mặt người cũng đang nóng lên, nhưng sau lưng cô lại lạnh toát và nổi da gà dày đặc."Để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy." Thịnh Thao lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Triều Tông, còn cố ý mở loa ngoài.Tút tút tút..."Alo."Một tiếng này chính là một hòn đá ném mạnh xuống hồ nước trong lòng Mạnh Thính Vũ.Lông mi của cô khẽ run lên, lập tức cúi đầu xuống, không để bất kỳ ai phát hiện cảm xúc thật sự của cô vào giờ phút này.Giọng điệu của Thịnh Thao nhẹ nhàng: "Đến đâu rồi?"Giọng nam ở đầu bên kia có vẻ hơi trầm thấp: "Mười phút nữa.""Được, cậu cứ lên thẳng phòng bao ở tầng hai!"Mười phút.Mười phút sau là nhốn nháo hoảng loạn ư?Tính cách của Mạnh Thính Vũ là như vậy, chủ nhiệm lớp mười hai đã từng khen cô gặp nguy không loạn, càng là trường hợp lớn thì càng bình tĩnh, vậy nên lúc thi đại học tâm trạng ổn định nhẹ nhõm, cuối cùng phát huy vượt xa bình thường.
Thật sự đến giây phút này, cô lại bình tĩnh lạ thường.Mười phút đủ để cô tìm lý do chạy rồi.Cô cũng hoàn toàn có thể kiêu căng cắt đứt quan hệ với Thịnh Thao.
Nhưng mà, có cần thiết không?Từ Triều Tông đã không còn là gì của cô, trước khi sống lại hai người bọn họ cũng đã không còn quan hệ gì về mặt pháp luật.
Dựa vào đâu mà lúc gặp anh cô phải run sợ trong lòng như vậy? Bây giờ anh là ai, chỉ là một người xa lạ mà thôi, cùng lắm là sau này sẽ thêm một thân phận - bạn cùng phòng của bạn trai.Đúng vậy, trước ngày hôm nay, nếu như cô biết Từ Triều Tông là bạn cùng phòng của Thịnh Thao, vậy thì chắc chắn cô sẽ không bắt đầu với Thịnh Thao.Nhưng bây giờ đã biết, cô cũng sẽ không vì mối quan hệ ngoài cô ra không ai hay biết này mà từ chối Thịnh Thao.Chẳng lẽ sau này cô làm gì cũng phải tránh Từ Triều Tông ra ư?Bây giờ cô phải cảm thấy may mắn, may mắn vì người tới phòng bao trước là Vương Viễn Bác, cô có đầy đủ thời gian để bản thân bình tĩnh lại, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ rối loạn, khi đối mặt với Từ Triều Tông lần nữa, cô sẽ sắm vai một người xa lạ thật tốt.Mạnh Thính Vũ không hoảng hốt, cũng không rối loạn nữa, vươn tay ra, bình tĩnh rót một ít trà nóng vào cốc của mình, tiếp tục mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện."Lúc nãy gọi điện thoại cho ai vậy?" Người nói chuyện là đàn chị trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, trong mắt có ánh sáng kích động: "Giọng nói rất êm tai nhỏ, nhả chữ rõ ràng, hoàn toàn có thể đi làm CV được luôn."Vương Viễn Bác chậc một tiếng, giơ ngón tay ra đếm số: "Người ta cũng chỉ nói có bốn chữ thôi, một chữ alo, sau đó là mười phút nữa, chị đã nhận định là nhả chữ rõ ràng?"Đàn chị cười: "Bốn chữ là đủ rồi.
Nói tiếp đi, có phải là bạn cùng phòng không?""Phải..." Vương Viễn Bác kéo dài giọng: "Có điều chị đừng nghĩ nữa, ngay cả dì quản lý ký túc xá của bọn em cũng biết, Từ Triều Tông không có hứng thú với con gái."Đàn chị: "Sao có thể chứ?"Cô gái còn lại là bạn học của các anh ấy nên hiểu rõ tình hình hơn: "Lão Vương nói thật đấy ạ, trong lớp bọn em lưu truyền một câu nói thế này, có theo đuổi heo theo đuổi chó cũng không theo đuổi Từ Triều Tông.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...