Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Chu Mi đứng bên cạnh đúng lúc giải thích: "Sếp Phó, Du Ân cố gắng tránh mặt ngài là để không bị cô Thẩm nhắm vào."
Phó Đình Viễn nghe vậy thì khuôn mặt càng u tối, nhưng anh không thể không đồng ý.

Du Ân nghĩ cho bản thân như vậy cũng không có gì là không đúng.

Anh nhớ tối hôm qua Du Tùng nói rằng Du Ân thật lòng yêu mình, nhớ từng câu từng chữ cô viết trên blog của cô, trong lòng hiện lên chút bực bội.

Dũng khí của cô đâu mất rồi?
Trước kia còn dám ngồi lên vị trí mợ Phó, bây giờ thì gặp mặt anh còn sợ Thẩm Dao?
Nhưng anh cũng chỉ có thể nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi biết."
Sau đó Chu Mi bước ra ngoài làm việc, Phó Đình Viễn mở cái hộp ra, liếc mắt đã thấy được chữ viết tay của Du Ân.

Những câu chữ lạnh lùng trên giấy tờ kia càng khiến cho tâm trạng của anh tồi tệ hơn, liếc xong bèn vứt vào sọt rác.

Anh cũng chẳng có hào hứng nhìn cây bút máy, nó giống hệt với cây bút anh dùng hằng ngày.

Nhưng Phó Đình Viễn vẫn gửi tin nhắn cho Du Ân: Đã nhận được bút máy, cảm ơn.

Du Ân nhận được tin nhắn của anh, bèn trả lời anh một câu: Hi vọng anh thích.

Phó Đình Viễn hừ lạnh, tiếp tục gửi: Cô có biết một người phụ nữ tặng bút máy cho một người đàn ông có ý nghĩa thế nào không?.

||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||
Du Ân không hiểu gì, cái này mà cũng có ý nghĩa sao?
Cô chỉ tùy tiện tặng thôi.


Đương lúc cô đang không hiểu, Phó Đình Viễn lại gửi tin nhắn đến: Biểu thị "Cất câu chuyện tình yêu của chúng ta xuống dưới đáy lòng".

Sau khi Du Ân đọc được thì run tay, suýt nữa thì ném điện thoại di động đi.

Cô không có! Cô không có!
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn tỏ lòng biết ơn mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng trả lời Phó Đình Viễn: Sếp Phó, tôi thật sự không có ý đó, nếu như không cẩn thận khiến anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi, xin anh đừng cho là thật.

Vốn dĩ tâm trạng của Phó Đình Viễn đã không tốt, thấy tin nhắn của Du Ân thì càng tức đến phát điên.

Anh dứt khoát gọi điện thoại cho Du Ân: "Du Tùng nói, cô đã biết tôi từ khi còn học đại học à?"
Thật ra Phó Đình Viễn muốn nói vừa gặp đã yêu, nhưng lại cảm thấy anh không nên nói chuyện này, vì vậy rồi thành từ "biết".

Du Ân xấu hổ đến nổi da gà da vịt toàn thân dựng đứng cả lên, cô không biết tại sao Du Tùng lại nói chuyện từ xưa xửa xừa xưa này cho Phó Đình Viễn, cô chỉ biết rằng hiện tại cô không muốn đối mặt với vấn đề này.

Vì vậy cô cầm điện thoại, giả vờ ngu ngơ nói: "Hả? Này? Sếp Phó, anh vừa mới nói gì vậy?"
Sau đó lại nói thêm: "Tôi chẳng biết cái điện thoại này bị làm sao nữa, tự dưng không có tín hiệu gì cả."
Cô lầm bầm lầu lầu xong thì dứt khoát cúp điện thoại.

Phó Đình Viễn: "..."
Anh là ai chứ, ấy vậy mà cô lại dùng cái hành động vụng về như vậy để qua mắt anh?
Cô chỉ đơn giản là không muốn trả lời vấn đề này mà thôi.

Đương nhiên, anh cũng cố ý xuyên tạc món quà cô tặng anh, khiến cho cô không thể thoải mái được.

Sau khi Du Ân cúp điện thoại thì ném sang một bên, coi nó như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Du Tùng bị điên hay sao mà lại nói những lời này với Phó Đình Viễn?
Điện thoại lại vang lên, có tin nhắn gửi đến.

Phó Đình Viễn lại gửi tin nhắn đến: Du Thế Quần và Du Tùng đã đi khỏi Giang Thành, cô có thể về rồi.

Du Ân kinh ngạc một lúc, không nói nổi thành lời.

Cha con Du Thế Quần đã đi rồi sao?
Chẳng phải chuyện này có nghĩa là cô đã thoát khỏi bọn họ rồi sao?
Sau khi ổn định là tinh thần, Du Ân nhanh chóng hiểu rõ, nhất định là Phó Đình Viễn đuổi bọn họ đi.

Cha con Du Thế Quần thích bắt nạt kẻ yếu nhưng cũng sợ kẻ mạnh, nếu không phải một người quyền cao chức trọng như Phó Đình Viễn đè ép bọn họ, sao bọn họ có thể tha cho cô? Thậm chí còn rời khỏi Giang Thành.

Lòng Du Ân rối như tơ vò, cô không thể ngờ rằng lần này Phó Đình Viễn đã giúp cô xử lý những rắc rối này.

Đuổi được cha con Du Thế Quần, thật sự khiến cho thế giới của cô trời quang mây tạnh.


Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, trả lời Phó Đình Viễn: "Cảm ơn."
Lần này Phó Đình Viễn không trả lời cô.

Sau đó Du Ân gọi nói chuyện này cho Tô Ngưng, lại cảm thấy cây bút máy mà cô tặng cho Phó Đình Viễn chẳng đáng là bao.

Trước khi biết chuyện cha con Du Thế Quần đã bị đuổi đi, cô thấy tặng bút máy rất hợp.

Tô Ngưng ở đầu dây bên kia lại cười trêu cô: "Lấy thân báo đáp đi."
Du Ân im lặng: "Cậu muốn tớ lại bị cây lớn đón gió sau đó lại bị anh giễu cợt châm chọc sao?"
Tô Ngưng phóng khoáng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, ý của tớ chỉ đơn giản là lấy thân báo đáp, ngủ một đêm mà thôi."
Du Ân thật sự không nói nên lời với tư cách là một ngôi sao đang hot, nói những lời như vậy cũng được sao.

Đúng là tam quan bất chính!
Tô Ngưng cười không ngừng, sau đó lại nói: "Chạng vạng tối nay tớ sẽ đáp máy bay, tối nay qua nhà tớ đi."
Tất nhiên Du Ân đồng ý, Tô Ngưng lại tức giận nói: "Xin lỗi, tớ không thể ở bên cạnh cậu lúc đó."
Du Ân cười nói: "Không có sao, cũng không phải là không nhịn được."
Lúc ly hôn Tô Ngưng đã ở bên cạnh cô, thế là đủ rồi.

Lúc đó cô dốc hết can đảm, lần này cô chỉ bị chọc giận, cảm thấy tức giận mà thôi, chẳng có chút đau lòng nào.

Buổi tối Chu Mi tan làm về nhà, thấy Du Ân đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Chu Mi khổ sở nói: "Ôi, tôi thật sự không nỡ để cô đi đâu."
Du Ân chỉ tạm ở lại nhà cô ta mấy ngày thôi, cô ta không nỡ.

Phó Đình Viễn sống chung với Du Ân ba năm, trước lúc ly hôn, chắc trong lòng anh cũng không vui vẻ gì nhỉ?
Thói quen thật ra là một thứ rất đáng sợ, thói quen với một người, mà người nọ lại bỗng nhiên rời đi, nhất định sẽ có sự chênh lệch.

"Tôi cũng không nỡ xa cô." Du Ân cũng rất thích Chu Mi, càng cảm kích Chu Mi hơn khi cô ta cưu mang mình mấy ngày nay.

Du Ân mời Chu Mi đến nhà của Tô Ngưng, Chu Mi vui vẻ đồng ý.

Hai người một trước một sau chuyển về chỗ ở của Du Ân, bỏ đồ đạc ra rồi lại cùng đến nhà Tô Ngưng.


Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Chu Mi có hơi muốn nói lại thôi: "Ba của Thẩm dao, hẹn đêm nay ăn cơm với sếp Phó.

Du Ân cúi đầu ăn canh, không nói gì.

Những chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô.

Tô Ngưng hừ nói: "Vậy là tốt rồi, nhất định là đang bàn chuyện kết hôn nhỉ? Người yêu cuối cùng cũng thành người thân, thật tốt."
Tô Ngưng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lời.

Nếu Thẩm Dao không nhắm vào Du Ân, Tô Ngưng đã thật lòng chúc phúc cho cô ta và Phó Đình Viễn rồi.

"Ôi, không phải..." Chu Mi muốn nói sẽ không có chuyện Phó Đình Viễn kết hôn với Thẩm Dao nhưng lại không biết nói như thế nào.

Thấy bộ dạng của Du Ân và Tô Ngưng, như chẳng tin.

Sau chuyện đạo diễn lần trước, Phó Đình Viễn cũng không quan tâm đến Thẩm Dao.

Thẩm Dao đã nhiều lần đến nhà họ Phó tìm Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn đều lấy cớ bận ở công ty mà trốn tránh Thẩm Dao.

Thẩm Dao cũng gọi điện thoại tìm cô ta và Chu Nam, nhưng cô ta và Chu Nam là cánh tay đắc lực của Phó Đình Viễn, tất nhiên là dựa theo yêu cầu của Phó Đình Viễn mà trả lời cô ta.

Đêm nay ba của Thẩm Dao mời Phó Đình Viễn ăn cơm, Chu Mi thấy có thể Phó Đình Viễn muốn ngả bài với cha con nhà họ Thẩm, không cưới Thẩm Dao.

Chu Mi thoáng nhìn Du Ân đang lạnh lùng ăn canh, nếu Phó Đình Viễn có thể phân rõ giới hạn với Thẩm Dao, cô ta hi vọng Du Ân có thể trở về bên cạnh Phó Đình Viễn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận