Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Sau khi Du Ân được đưa tới bệnh viện, bác sĩ tiền hành kiểm tra hàng loạt cho cô.

Kết quả kiểm tra cuối cùng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị lao lực quá mức.

Thêm vào đó, cô bị tụt huyết áp, nửa ngày bận rộn không uống một ngụm nước, cũng không ăn gì, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cô bị ngất.

Phó Đình Viễn cau mày hỏi bác sĩ: “Tụt huyết áp là thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Lần trước bị dị ứng với thịt bò và thịt cừu, lần này là tụt huyết áp.

Phó Đình Viến không hề biết có rất nhiều chuyện nhỏ về Du Ân mà anh không biết.

Trước đây anh chỉ biết bản thân mình bụng dạ không tốt, cho nên thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc toàn tâm toàn ý của cô, nhưng anh không biết thực ra cô cũng rất cần được chăm sóc.

Bác sĩ thấy anh có chút căng thẳng nên trả lời một cách thoải mái: “Không sao, cố gắng ăn đủ một ngày ba bữa là được, tình trạng hiện giờ của cô ấy cho thấy ăn uống không lành mạnh.”
Sau khi trao đổi xong, bác sĩ rời đi, Chu Mi hủ động nói: “Sếp Phó, vậy ngài cứ ở đây đợi Du Ân tỉnh lại, tôi đi mua một chút đồ ăn cho cô ấy.”
Phó Đình Viễn gật đầu, Chu Mi nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh và rời đi.

Chu Mi vừa đi chưa được bao lâu thì Du Ân ở trên giường bệnh cũng tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cô đã thấy Phó Đình Viến đang ngồi cạnh giường bệnh của cô.

Du Ân nhớ tới cảnh tượng mình trước khi ngất được Phó Đình Viễn ôm, theo bản năng cô lại nhắm mắt lại.

Tại sao anh vẫn còn ở đây?

Cô không muốn đối diện với anh chút nào.

Cho dù cô ngất, anh đưa cô đến bệnh viện.

Nhưng sau khi cô không sao, anh cũng lên rời đi chứ?
Phó Đình Viễn thoáng thấy cảnh tượng Du Ân vừa mở mắt lại nhắm mắt lại, không khỏi bị cô làm tức cười.

Trước đây anh luôn cảm thấy cô hiền như khúc gỗ và tẻ nhạt, không ngờ cô còn khôi hài như vậy.

Chăm chú nhìn hàng lông mày thanh tú trang nhã của cô, anh chậm rãi vạch trần cô: “Tỉnh lại rồi, đừng giả bộ nữa.”
Du Ân: “...”
Vậy trước đây rốt cuộc cô đã chịu đựng sự nóng nảy của anh như thế nào?
Ngay cả một câu dễ nghe cũng không nói.

Ba năm đó cô không bị tức chết cũng thật là lớn mạng.

Vậy là đã bị vạch trần, cô không còn cách nào khác là mở mắt ra.

Nhưng cô lại khách khí nói với anh: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi đến bệnh viện.”
Cô vừa nói cảm ơn vừa dùng từ “ngài” khiến tâm trạng của Phó Đình Viễn vô cùng tệ.

Anh nheo mắt bất mãn trừng mắt nhìn cô, để tránh ánh mắt của anh, Du Ân chỉ đành ngồi dậy mà không mở mắt.

Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn đi lên phía trước giúp đỡ, nhưng Du Ân vừa nhìn thấy anh đứng dậy, liền lập tức nhanh chóng ngồi xuống.


Phó Đình Viễn có chút ngại ngùng thu tay lại rồi đứng dậy.

Tuy nhiên, anh không biết rằng việc anh đứng ở bên giường đã vô hình tạo thêm gánh nặng tâm lý cho Du Ân, người đang dựa nửa người trên giường bệnh.

Tuy nhiên những lời anh nói phía sau lại mang theo vài phần trách móc: “Bác sĩ nói cô bị lao lực quá mức.

Theo tôi được biết, chúng tôi không thúc giục cô nhanh chóng hoàn thành kịch bản này, không phải sao?”
Phó Đình Viễn nổi cáu vì sự liều mạng của cô.

Bởi vì là một nhà đầu tư, anh không hề ra thời hạn bức chết người cho hạng mục và kịc bản này.

Cô thức thâu đêm làm gì?
Du Ân ngậm miệng không nói gì.

Liệu cô có thể nói cô liều mạng như vậy là vì muốn hoàn thành hạng mục này sớm hơn một ngày, có thể vạch rõ giới hạn với anh sớm hơn một ngày không?
“Còn nữa, bác sĩ nói cô bị tụt huyết áp, nguyên nhân chủ yếu là do ăn uống không lành mạnh.” Phó Đình Viễn nhớ đến cuộc sống lành mạnh của cô trước đây, chỉ cảm thấy không thể tin được: “Du Ân, trước đây không phải cô sống rất lành mạnh và nhiệt huyết sao? Tại sao hiện giờ ngay cả ăn uống cũng tạm bợ?”
Du Ân tiếp tục trầm mặc, cô không muốn nói nhiều với anh.

Bởi vì bị anh chất vấn hết lần này đến lần khác, cảm xúc tiêu cực trong lòng cô như muốn bùng nổ.

Cô sợ chỉ cần cô vừa mở miệng, bọn họ liền cãi nhau.


Anh căn bản không hiểu cô.

Trước hết, là một nhà biên kịch, nhiều khi cảm hứng đến bất chợt, mà khi cảm hứng đến cô căn bản thực sự liều mạng viết kịch, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Thứ hai, cô liều mạng cũng là bởi vì cô muốn sống.

Hoàn thành kịch bản này sớm một chút thì cô có thể nhận lịch bản khác sớm hơn một chút.

Như vậy mới có thể kiếm thêm thu nhập.

“Giá trị vật chất có thể mang lại cho con người cuộc sống thoải mái tiện nghi, từ đó có thể giúp con người sống một cách lành mạnh.” Phó Đình Viễn thấy cô nãy giờ không để ý đến anh, tức giận buông một câu lạnh lùng như vậy để chế nhạo cô đã ngây thơ bốc đồng khi đưa ra yêu cầu ly hôn với anh.

Du Ân sau khi nghe xong, ngẩng mặt lên nhìn anh và nghiêm túc nói: “Giá trị vật chất quả thực có thể giúp con người sống một cách lành mạnh, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng có thể giáng một đòn nặng nề hủy hoại một con người.”
“Bởi vì từ trước đến nay chưa từng được khẳng định, chưa từng được yêu, vậy nên cho rằng bản thân vô cùng kém cỏi, thậm chí đã từng bị kích động đến không muốn sống.”
“Cảm thấy bản thân mình kém cỏi như vậy, không bằng chết đi cho xong, dù thế nào cũng không có ai quan tâm và thương xót.”
Sau khi Du Ân nói xong những lời này, cô nhắm mắt lại và cố gắng kiềm chế nỗi chua xót trong đáy mắt.

Cô đang nói những lời thật lòng, không hề có nửa phần phóng đại.

Trong suốt ba năm gắn bó với Phó Đình Viễn, cô quả thực có một khoảng thời gian đen tối muốn kết thúc cuộc đời mình như vậy.

Bởi vì cô thực sự không tìm thấy giá trị của sự tồn tại của mình.

Cô ấy đã rất cố gắng để vun đắp cuộc hôn nhân này, dùng 100% sự chân thành của mình để đối xử với Phó Đình Viễn, với gia đình, bạn bè của anh, nhưng cô không nhận được nửa phần hồi đáp của Phó Đình Viễn.

Có lần cô nằm trong bồn tắm, trên tay đã cầm một con dao, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.

Một người sống vì chính mình.


Sau khi nghe những lời Du Ân nói, đôi mắt của Phó Đình Viễn hiện lên vẻ bàng hoàng, anh siết chặt quai hàm và nhìn cô chằm chằm.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng rằng ánh mắt lạnh lùng lúc đầu anh dành cho cô lại mang đến cho trái tim cô những tổn thương như vậy, còn đến mức muốn kết thúc mạng sống của mình...!
Anh...!
Phó Đình Viễn muốn mở miệng nói gì, nhưng phát hiện dường như nói gì cũng vô ích.

Lúc này, Chu Mi xách theo đồ ăn đã mua gõ cửa bước vào, sau khi nhận thấy bầu không khí trong phòng bệnh không đúng, cô lập tức nhìn về phía Phó Đình Viễn.

Không biết có phải lại là ông chủ của mình lại nói gì không đúng, khiến bầu không khí trở thành thế này không?
Trong lòng Chu Mi có chút mệt mỏi.

Ông chủ và Dịch Thận Chi là bạn bè nhiều năm như vậy, tại sao ông chủ lại không học được một chút thủ thuật khiến các cô gái vui vẻ nào từ chỗ Dịch Thận Chi?
Dịch Thận Chi mặc dù đào hoa đa tình, nhưng lại ân cần và dịu dàng, đó là lý do tại sao nhiều cô gái biết rõ anh ta đào hoa nhưng vẫn bị anh ta mê hoặc.

Dù kết quả cuối cùng có ra sao thì ít nhất khi ở bên anh ta, tâm trạng của mình cũng luôn vui vẻ ngọt ngào.

Nhưng về phía ông chủ nhà mình, một câu nói cũng có thể khiến người ta nghẹn chết...!
Trong lòng âm thầm thở dài một hơn, Chu Mi tiến lên phía trước, chủ động nói với Du Ân: “Cô Du, tôi mua chút đồ ăn cho cô, cô hãy ăn một chút.”
Du Ân cảm kích nói lời cảm ơn với cô ta: “Cảm ơn.”
Du Ân không nhìn Phó Đình Viễn thêm lần nào nữa, toàn bộ quá trình để coi Phó Đình Viễn như không tồn tại.

Phó Đình Viễn cũng bị sự lạnh lùng của cô chọc tức, anh xoay người đi đến bên cửa sổ, cắn chặt môi nhìn ra bên ngoài.

Tranh thủ lúc Du Ân đang tập trung ăn cơm, Chu Mi tốt bụng nói với cô: “Hiện giờ tạm thời tốt nhất cô đừng quay lại chỗ mình đang ở, bằng không anh của cô sẽ lại đến tìm cô gây chuyện.”
Du Ân ngây người, sau đó ngán ngẩm trả lời: “Đúng vậy, không thể quay lại nữa.”
Du Tùng chắc chắn sẽ không chịu để yên, sau khi bị cảnh sát bắt đi, cùng lắm anh ta cũng chỉ bị phê bình và giáo dục một trận, sẽ không áp dụng biện pháp quá nặng nề, cho nên anh ta nhất định sẽ tiếp tục đến tìm cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận