Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Phó Đình Viến còn chưa dùng xong bữa tối ở chỗ ông cụ thì đã nhận được cuộc gọi của Đổng Văn Huệ.

Sau khi anh kết nối máy, âm thanh nghẹn ngào buồn bã của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia truyền đến.

Anh nghe ra đó là tiếng khóc của Thẩm Dao.

Mẹ anh nói với anh bằng giọng tận tình khuyên bảo: “Đình Viễn à, mẹ đã biết chuyện giữa con và Thẩm Dao rồi.”
“Thẩm Dao cũng đã biết mình sai rồi.

Không phải Du Ân cũng không làm sao sao? Tại sao con không thể tha thứ cho con bé lần này chứ?”
Câu “Không phải Du Ân cũng không làm sao sao?” của Đổng Văn Huệ khiến Phó Đình Viễn trong lòng nóng giận.

Nếu người đối diện không phải là mẹ ruột anh thì anh hét lên rồi.

Tuy nhiên giọng điệu của anh cũng đã mang theo sự bực tức: “Nếu không có người ra tay giúp cô ta đánh tên phó đạo diễn kia thì thế nào? Nếu người nhát như thỏ đế như cô ta cứ như vậy nghe theo tên phó đạo diễn kia thì sao?”
“Mẹ à, làm gì cũng phải có giới hạn.”.

Truyện Trinh Thám
Đổng Văn Huệ không nghĩ rằng Phó Đình Viễn sẽ gay gắt như vậy, bị anh làm cho nghẹn ngào một lúc.

Sau đó, bà ta vội vàng nói: “Phải phải phải, chuyện này quả thực là Dao Dao làm sai, con bé cũng đã nhận ra lỗi sai của mình rồi.


Con bé khóc đến nỗi thở không ra hơi.”
“Còn nữa, Dao Dao là phụ nữ, tại sao con có thể nói những lời gay gắt như vậy với con bé?”
Phó Đình Viễn cười khẩy, anh đã nói lời nào gay gắt chứ?
Anh chẳng qua muốn Thẩm Dao đừng tung tin đồn về mối quan hệ giữa bọn họ nữa mà thôi, đó là lời gay gắt sao?
Tiếng khóc của Thẩm Dao trong điện thoại càng lớn hơn, Phó Đình Viễn khẽ cau mày, đưa điện thoại ra xa khỏi tai một chút.

Ông cụ phía đối diện cố ý hắng giọng thật mạnh, dùng hành động tỏ ý chán ghét Phó Đình Viễn và mấy người phía Đổng Văn Huệ.

Đồng Văn Huệ thở dài nói: “Hôm nay mẹ sẽ giải quyết.

Chuyện này đã là quá khứ rồi, hôm khác con và Dao Dao cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như làm hòa.”
“Tình cảm của hai đứa đã nhiều năm như vậy rồi, còn Du Ân dù sao cũng là người ngoài.”
Đổng Văn Huệ còn nói một tràng nữa, Phó Đình Viễn một chữ cũng không trả lời bà ta, cuối cùng cũng không nói tha thứ cho Thẩm Dao.

“Con đang ăn cơm ở chỗ ông nội, con cúp máy trước nhé.” Phó Đình Viễn cố tình nói một câu như vậy.

Đổng Văn Huệ vừa nghe thấy vậy liền lập tức nói: “Vậy cúp máy đi.”
Mối quan hệ giữa Đổng Văn Huệ và ông cụ không được tốt, ngoài những mâu thuẫn muôn thuở giữa con dâu và ba mẹ chồng, thì chuyện của Du Ân cũng là sự khác biệt chí mạng giữa hai người.

Đồng Văn Huệ lúc đầu kiên quyết muốn gửi cho nhà Du Ân một khoản tiền, nhưng ông cụ sau khi suy nghĩ một hồi lại cho rằng Du Ân là một cô gái tốt, muốn gả vào nhà họ Phó.

Sau khi Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn, ông cụ còn bảo vệ Du Ân ở khắp mọi nơi, nó khiến Đổng Văn Huệ gần như tức chết.


Tuy nhiên, mặc dù Đổng Văn Huệ có nhiều điểm bất mãn với ông cụ, nhưng cũng không dám chống đối điều gì.

Bởi vì ở Giang Thành ông cụ vô cùng nổi tiếng, rất có tiếng nói và quyền lực trong nhà họ Phó.

Còn một điểm nữa, đó là ông cụ tính tình nóng nảy.

Nếu như chọc giận ông, ông sẽ khiển trách ngay tại chỗ không thương tiếc.

Đổng Văn Huệ với tư cách là người đại diện cho các phu nhân quyền quý, cực kỳ coi trọng thể diện.

Do đó, bà ta không muốn bị răn dạy đến mức mặt phủ đầy bụi.

Cho nên vừa nghe rằng Phó Đình Viễn đang ở chỗ ông cụ, bà ta liền vội vàng cúp máy.

Ông cụ Phó bất mãn trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn: “Bản thân không thể đối phó với mẹ của mình, liền lấy ông làm vũ khí hả?”
Phó Đình Viễn trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Nào có lấy ông làm vũ khí? Điều đó cho thấy ông đức cao vọng trọng, bà ấy không dám chọc giận ông.”
Ông cụ Phó hắng giọng, cảm thấy anh thật có tài ăn nói.

Ông cụ phàn nàn về Đổng Văn Huệ: “Thiến Thiến trở thành bộ dáng đức hạnh như ngày hôm nay, hoàn toàn là vì mẹ cháu dạy cho nó thói quen xấu! Con của mình còn không dạy dỗ được, còn đi lo chuyện bao đồng.”
Phó Đình Viễn nhắc nhở ông: “Cháu cũng là con của bà ấy.”
Nói thẳng ra, anh không đổ đốn như Thiến Thiến.


Tính cách, một phần là do thiên bẩm, phần còn lại mới là do nuôi dưỡng mà thành.

Ông cụ đảo mắt, không khách khí ruồng bỏ anh: “Cháu cho rằng cháu tốt đẹp lắm hả?”
Phó Đình Viễn: “…”
*
Nhà ba mẹ Phó Đình Viễn.

Sau khi cúp máy, Đổng Văn Huệ an ủi Thẩm Dao đang khóc thảm thiết như mưa: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, dì đã quở trách nó rồi.”
“Đợi một lúc nữa thằng bé bình tĩnh lại, nhất định sẽ gọi điện cho cháu.”
Thẩm Dao vẫn rơi nước mắt: “Dì Huệ, Đình Viễn thật sự sẽ không quan tâm đến cháu nữa, đúng không?”
“Làm sao có thể chứ!” Đổng Văn Huệ nói: “Hai đứa chỉ tạm thời xích mích cãi nhau thôi, hai người ở bên nhau nào có chuyện không bao giờ gặp trở ngại? Bình tĩnh lại là ổn ngay thôi.”
Phó Thiến Thiến nằm trên sô pha bên cạnh, nghịch điện thoại di động, vừa chơi vừa nói: “Anh của em cũng thật quá quắt, vì Du Ân mà cãi nhau với Dao Dao như vậy, có phải bị điên rồi không?”
Đổng Văn Huệ suýt chút nữa bị lời nói của cô ta chọc tức chết, cô ta không phải đang thêm dầu vào lửa sao?
Vạch rõ rằng anh cô ta vì Du Ân mà cãi nhau với Thẩm Dao, khiến Thẩm Dao không biết giấu mặt vào đâu?
Đổng Văn Huệ hung hăng lườm Phó Thiến Thiến, lại an ủi Thẩm Dao lần nữa: “Đình Viễn làm sao có thể vì Du Ân mà cãi nhau với cháu? Nó là vì hình tượng của cháu, cũng là vì hình tượng của nhà họ Phó chúng ta, không phải sao?”
Câu “nhà họ Phó chúng ta” của Đổng Văn Huệ khiến tâm trạng của Thẩm Dao tốt hơn một chút, nếu không cô thực sự có thể đã bị Phó Thiến Thiến chọc cho giận dỗi.

“Đình Viễn kết hôn với cô ta ba năm cũng không thèm nhìn thẳng vào cô ấy lấy một cái, làm sao sau khi ly hôn lại có thể ra mặt vì cô ta được? Như thế thì nó…” Nói đến đây, Đổng Văn Huệ lập tức dừng lại.

Bà ta suýt chút nữa thì buột miệng, nói con trai của mình thật ti tiện.

Nhưng không phải sao? Nếu như con trai bà ta sau khi ly hôn thực sự lại nhớ nhung Du Ân, thì thực sự vô cùng ti tiện.

Thẩm Dao lau nước mặt, tâm trạng đã bình ổn được vài phần: “Xin lỗi dì Huệ, tối nay cảm xúc của cháu có chút mất kiểm soát.”
Đổng Văn Huệ vỗ về tay cô ta: “Có gì đâu? Trong lòng dì, cháu cũng giống như Thiến Thiến, đều là bảo bối của dì.”

“Chỉ cần cháu và Đình Viễn hòa hợp, nhanh chóng kết hôn, sinh cho dì một đứa cháu mập mạp, dì sẽ chẳng còn bận tâm gì nữa.”
Thẩm Dao hơi thẹn thùng mỉm cười.

Đổng Văn Huệ lại nói: “Thời gian không còn sớm, dì phải lên lầu nghỉ ngơi rồi, cháu và Thiến Thiến cứ ngồi chơi thêm chút nữa nhé.”
Sau khi Đổng Văn Huệ lên lầu, Phó Thiến Thiến cất điện thoại di động và thì thầm với Thẩm Dao: “Du Ân kia không phải có một người anh bất hòa và một người ba yêu cờ bạc như mạng sống sao?”
“Chị hà tất gì phải tự mình ra tay xử lý cô ta? Để hai người bọn họ quấy rầy Du Ân không phải đủ rồi sao?”
“Hai người họ gây rối là đủ để gây phiền toái Du Ân rồi.

Tới lúc đó cô ta nào còn suy nghĩ đi câu dẫn anh của em.”
Phó Thiến Thiến đã từng trông thấy ba và anh trai của Du Ân mặt dạn mày dày đến quấy rối.

Năm đó, nếu hai người bọn họ không quấy nhiễu như vậy, thì ông cụ Phó có lẽ đã không đồng ý cho Du Ân gả vào đây.

Thẩm Dao kinh ngạc ngước mắt nhìn Phó Thiến Thiến, cô ta không ngờ Phó Thiến Thiến còn chủ đích như vậy.

Phó Thiến Thiến mà không nhắc đến chuyện này thì Thẩm Dao đã quên, lông mày của cô ta lập tức thoải mái giãn ra: “Thiến Thiến, còn có em nữa.”
Phó Thiến Thiến lại nói: “Lần này chúng ra đều không lộ diện, tìm một số lạ gửi tin nhắn cho bọn họ, nói cho bọn họ biết chỗ ở hiện giờ của Du Ân.”
“Còn lại chỉ cần xem bọn họ làm loạn.” Phó Thiến Thiến nói xong đắc ý lại độc ác bật cười.

Thẩm Dao gật đầu chấp nhận đề nghị của Phó Thiến Thiến: “Chủ ý này hay thật! Thiến Thiến, cảm ơn em đã giúp chị.”
Phó Thiến Thiến lại nằm xuống ghế sô pha: “Ơ kìa, đến khi chị và anh của em kết hôn, nhất định chị phải giúp em nói tốt một chút nhé.”
“Điều đó là đương nhiên.” Mặc dù ngoài miệng Thẩm Dao nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét Phó Thiến Thiến.

Đợi đến khi cô ta thực sự gả vào nhà họ Phó, việc đầu tiên làm sẽ là để Phó Đình Viễn đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài, tránh để Phó Thiến Thiến cả ngày khiến người khác mất thể diện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận