Sau bữa trưa, cả hai thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, nhưng khi đến quán cà phê hẹn Tô Ngưng, Du Ân có chút ngạc nhiên.
Bởi vì trong quán cà phê không chỉ có một mình Tô Ngưng, ngồi đối diện Tô Ngưng chính là nhiếp ảnh gia lần trước chụp tạp chí cho bọn họ.
Tô Ngưng mời Du Ân đi uống cà phê, chủ yếu là để mời thay nhiếp ảnh gia này, anh ta luôn muốn hẹn Du Ân chụp ảnh nhưng vì lần trước sắc mặt của Phó Đình Viễn quá xấu nên anh ta không dám hỏi thẳng Du Ân, vì thế mới nhờ Tô Ngưng hẹn ở đây.
Tô Ngưng cố ý mời Du Ân ra ngoài một mình, chỉ để giúp nhiếp ảnh gia nói chuyện với Du Ân dễ dàng hơn mà không có sự can thiệp của Phó Đình Viễn.
Ai ngờ Phó Đình Viễn cũng đi theo, thật là xấu hổ quá.
Nhưng từ trước đến nay Tô Ngưng vẫn luôn mặt dày, cô ấy đứng dậy chào Du Ân và Phó Đình Viễn: "Hai người đến rồi."
Sau khi kéo Du Ân ngồi xuống, Tô Ngưng cười nói: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tớ ở đây đợi cậu, thế mà lại gặp được nhiếp ảnh gia chụp tạp chí cho chúng ta lần trước."
Du Ân lúng túng nở nụ cười, dù sao da mặt cô cũng mỏng, không thể mở to mắt và nói chuyện một cách tự nhiên như Tô Ngưng được.
Phó Đình Viễn bên cạnh Du Ân liếc nhìn Tô Ngưng với một nụ cười khinh bỉ, làm sao anh có thể không nhìn ra Tô Ngưng đang nghĩ gì chứ?
Cũng may hôm nay anh đến đây, nếu không Du Ân rất có thể sẽ bị nhiếp ảnh gia thuyết phục, cô luôn mềm lòng và tốt bụng, nếu đối phương thực sự nhiệt tình, cô sẽ đồng ý chụp ngay.
Nhưng Phó Đình Viễn không thô lỗ trực tiếp vạch trần âm mưu của Tô Ngưng và nhiếp ảnh gia, anh phải cho Du Ân thể diện, phải không?
Anh không chút cảm xúc ngồi xuống với Du Ân, bốn người họ ngồi đối mặt nhau trong quán cà phê sáng sủa, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Chính Tô Ngưng là người phá vỡ bế tắc trước, cô ấy cũng không giấu diếm gì nữa mà nói thẳng với Du Ân: “Lần trước chúng ta chụp ảnh bìa không phải anh ấy muốn nhờ cậu chụp một bộ chân dung phong cách cổ trang sao? Lần này anh ấy cũng có ý muốn mời cậu lần nữa."
Tô Ngưng vừa dứt lời, ánh mắt của Phó Đình Viễn liền rơi vào người nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia đột nhiên căng thẳng, nhưng bây giờ không còn lối thoát nên đành cắn răng nhìn Du Ân, lo lắng nói ra lời mời của mình: “Cô Du, tôi rất muốn chụp một bộ phong cách cổ trang cho cô.
Khí chất và ngoại hình của cô có thể truyền tải rất rõ nét quyến rũ của phong cách Trung Quốc của chúng tâ, đồng thời cũng sẽ đóng một vai trò phi thường trong việc quảng bá văn hóa Trung Quốc chúng ta.”
Nhiếp ảnh gia này vốn là một tên tuổi lớn trong ngành nhiếp ảnh, hiển nhiên là rất có uy tín và đáng kính, nhưng vì Du Ân ngồi cạnh Phó Đình Viễn oai phong nên anh ta luôn căng thẳng không kiểm soát được.
Trước lời nói của nhiếp ảnh gia, Du Ân có chút xúc động, mọi người đều phải sẵn lòng đóng góp vào việc quảng bá văn hóa Trung Quốc.
Nhưng cô cũng có những lo lắng của riêng mình: “Tôi không có danh tiếng gì, tôi sợ sẽ phụ lòng mong đợi của các anh.”
Nhiếp ảnh gia lắc đầu nói: "Những cái này không quan trọng, quan trọng là khí chất cùng mị lực của cô, hai cái này là đủ rồi."
Sau khi nhiếp ảnh gia nói xong, anh ta nhanh chóng ngước mắt lên nhìn Phó Đình Viễn, Du Ân cũng nhìn Phó Đình Viễn, Tô Ngưng đương nhiên cũng làm như vậy.
Phó Đình Viễn khoát khoát tay: "Các người nhìn tôi làm gì? Cũng đâu phải mời tôi chụp ảnh."
Tô Ngưng đảo mắt, coi thường sự đạo đức giả của anh.
Nếu không phải vì khuôn mặt lạnh lùng của anh thì lần trước chuyện này đã được thương lượng xong rồi.
Tô Ngưng giơ tay ủng hộ Du Ân đồng ý chụp ảnh, theo ý kiến của Tô Ngưng, vẻ đẹp và khí chất của cô bạn thân không thua kém bất kỳ ngôi sao nữ nào trong làng giải trí, vẻ đẹp như vậy không nên bị che giấu.
Nhiếp ảnh gia suy nghĩ một chút, nói: "Hai người ngày hôm qua chính thức công khai quan hệ, như vậy thì chuyện vui nhất định sẽ sớm tới.
Để biểu đạt thành ý, tôi có thể chụp miễn phí một bộ ảnh cưới cho hai người."
Nhiếp ảnh gia cảm thấy thành ý của mình đã đủ rồi, bình thường chụp thương mại các loại đã quá bận rộn, chụp ảnh cưới tốn thời gian công sức nên anh ta đã không chụp từ lâu.
Giờ đây, để đổi lấy việc Phó Đình Viễn gật đầu đồng ý cho Du Ân chụp ảnh chân dung theo phong cách cổ trang, anh ta đã không tiếc gì mà chụp ảnh cưới cho họ miễn phí.
Khuôn mặt của Phó Đình Viễn dịu đi một chút vì câu nói chuyện vui đang đến gần của nhiếp ảnh gia.
Anh quay đầu nhìn Du Ân, trầm ngâm nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng lúc em chụp chân dung thì chúng ta cùng nhau chụp ảnh cưới luôn?"
Du Ân: "..."
Tô Ngưng tức giận đến nghiến răng.
Thủ đoạn của Phó Đình Viễn thực sự không bình thường, anh đã đồng ý cho Du Ân chụp chân dung theo phong cách cổ trang, nhưng anh lại thêm điều kiện là chụp ảnh cưới cùng nhau.
Nhưng Du Ân chỉ hòa giải với anh, hoàn toàn không phải đồng ý tái hôn với anh.
Anh đề nghị chụp ảnh cưới, chẳng phải là gián tiếp ép Du Ân cưới anh sao?
Rõ ràng là mối quan hệ giữa hai người họ đã được công khai vào ngày hôm qua, và Phó Đình Viễn đã tự mình công khai nó với lý do giải quyết truyền thông, Du Ân đã bị lừa một lần, thế mà bây giờ anh lại làm điều đó nữa.
Hòa giải và tái hôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau mà!
Nhưng Tô Ngưng không thể nói gì với Phó Đình Viễn trong trường hợp này cả, dù sao cũng có người ngoài là nhiếp ảnh gia, vì vậy Tô Ngưng chỉ có thể đặt hy vọng vào Du Ân, hy vọng cô sẽ không bị giảm IQ sau khi yêu một lần nữa, rồi lại bị Phó Đình Viễn lừa.
Du Ân là một cô gái thông minh, cô đương nhiên hiểu ý của Phó Đình Viễn.
Cho nên cô nở một nụ cười nhẹ với Phó Đình Viễn, rồi trả lời với nhiếp ảnh gia: "Xin lỗi, chắc là tôi vẫn không thể chấp nhận lời mời của anh rồi."
Ngụ ý là không vội chụp ảnh cưới đấy.
Du Ân đâu dễ bị Phó Đình Viễn lừa hết lần này đến lần khác chứ, hơn nữa yêu là một chuyện nhưng kết hôn lại là chuyện khác.
Mối quan hệ với Phó Đình Viễn mới được công khai vào ngày hôm qua, cô cảm thấy tốc độ này hơi quá nhanh rồi.
Trên mặt Phó Đình Viễn không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng anh lén lút dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào phía sau răng hàm.
Quy trình không thành công.
Tái hôn tạm thời vô vọng.
Anh cũng không hiểu, một người phụ nữ sau khi có người yêu, không phải nên nghĩ đến việc kết hôn càng sớm càng tốt, để có thể ở bên anh cả đời sao? Tại sao tới lượt Du Ân lại hoàn toàn không có ý định kết hôn?
Ngược lại, chính anh lại giống như một người phụ nữ hận không thể cưới Du Ân ngay lập tức.
Nhiếp ảnh gia nghe những lời của Du Ân đã vô cùng thất vọng, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ tốt.
Anh ta đứng dậy, mỉm cười nói tạm biệt: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không quấy rầy ba người nữa, tôi đi trước đây."
Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, Tô Ngưng đã không khách khí trừng mắt to với Phó Đình Viễn, coi thường lòng dạ hẹp hòi của anh, từ chối để Du Ân thể hiện vẻ đẹp của cô.
Phó Đình Viễn duyên dáng nhấp một ngụm cà phê: "Nếu mắt không thoải mái thì đến bác sĩ nhãn khoa để khám bệnh.
Là một nữ diễn viên, có quá nhiều tròng trắng cũng không hay lắm đâu."
“Ồ.” Tô Ngưng cười khẩy một tiếng: “Mắt của sếp Phó còn nhỏ hơn cả cây kim kìa, xem ra nên đi gặp bác sĩ đi.”
Du Ân đau đầu: "Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả, cãi nhau như thế này có thú vị không?"
Tô Ngưng và Phó Đình Viễn ngoảnh mặt đi, tỏ rõ thái độ họ không muốn nói chuyện với nhau.
Du Ân đứng dậy và nói với Tô Ngưng: "Đi thôi, chúng ta đi mua sắm."
Nói đến đây, cô kéo Tô Ngưng đi mà không đợi Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn nheo mắt và nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
Cô mất hứng sao?
Có phải vì anh không muốn cô chụp chân dung không? Hay là do anh lừa cô kết hôn?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...