Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Du Ân được Phó Đình Viễn ôm vào lòng, cả người run lẩy bẩy.
Cô lớn thế này, mặc dù cũng từng trải qua chuyện mẹ nuôi qua đời, bị người khác tính kế nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ, bị người khác ác ý cướp đi sinh mạng.
Cô thật sự rất sợ hãi.
Cũng may, Phó Đình Viễn luôn ôm lấy cô, nhịp tim ổn định của người đàn ông đã khiến thân hình đang run rẩy của cô từ từ thả lỏng.
"Nhưng tại sao Lâm Như lại tự tử? Cho dù bị đẩy tội danh bỏ thuốc cũng đâu đến nỗi không thể sống tiếp đúng không?" Đây là chỗ khiến Du Ân khó hiểu.

Theo lý mà nói thì với độ tuổi của Lâm Như cũng đã trải qua nhiều gian khổ, tại sao lại không chịu nổi đả kích đến thế?
Đáy mắt Phó Đình Viễn lóe lên tia lạnh lẽo: "Cho nên, chắc chắn Từ Sướng lại động tay động chân ở phía sau.

Em đừng quên rằng, chính anh ta đã đón Lâm Như về nhà từ đồn cảnh sát."
“Anh ta mới là hung thủ giết người thật sự.” Phó Đình Viễn không chút do dự đưa ra lời phán đoán này.
Mặc dù bây giờ anh không có chứng cứ, nhưng anh khẳng định, Lâm Như là do Từ Sướng hại chết, nói cách khác là bị ép chết.


Bây giờ chỉ có thể đợi báo cáo khám nghiệm tử thi của cảnh sát, để xem sẽ có kết quả gì.
Câu nói hung thủ giết người của Phó Đình Viễn càng khiến Du Ân dán sát vào ngực anh.
Phó Đình Viễn khẽ vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô: "Tối nay em đừng ngủ ở giường y tá nữa, mà hãy ngủ cùng anh."
Sở dĩ anh đề nghị như vậy, thứ nhất là vì anh không muốn ngủ riêng với Du Ân, thứ hai là bây giờ xảy ra chuyện như thế, anh sợ Du Ân sẽ sợ hãi.
Quả thật Du Ân vô cùng sợ hãi, nên không từ chối lời đề nghị của Phó Đình Viễn.

Vừa trèo lên giường, cô đã tiếp tục vùi vào ngực của Phó Đình Viễn, chọc Phó Đình Viễn vui vẻ không thôi.1
Trong trại giam, Thẩm Dao nghe thấy tin Lâm Như nhảy xuống biển tự tử thì nhất thời trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Mặc dù trước đây cô ta và Lâm Như cãi nhau đến mức không có điểm dừng, nhưng cô ta không ngờ rằng Lâm Như lại chết.
Dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của cô ta, nếu nói không đau buồn là giả.
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Dao được nhân viên trong đồn cảnh sát và Từ Sướng dẫn đi gặp mặt Lâm Như lần cuối, sau khi tấm vải trắng trên người Lâm Như được vén lên, Thẩm Dao liền quỳ xuống sàn khóc nức nhở: "Mẹ!"
Tiếng khóc của Thẩm Dao rất thảm thiết, cô ta không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày gia đình mình tan cửa nát nhà.
Bây giờ cô ta và ba đều đang ngồi tù, mẹ cô ta thì qua đời, không phải là tan cửa nát nhà thì là gì?
Từ Sướng kéo Thẩm Dao dậy ôm vào lòng, rồi an ủi cô ta bằng giọng điệu đau xót: "Dao Dao, mong em hãy nén bi thương."
Sau đó nhân viên đẩy Lâm Như rời đi, Thẩm Dao khóc đến mức suýt ngất đi.
Từ Sướng luôn ở bên cạnh, ôm chặt cô ta vào lòng.
Tâm trạng của Thẩm Dao dần bình tĩnh lại, đỏ mắt hỏi Từ Sướng: "Tại sao mẹ của em lại làm như vậy? Cho dù bà ấy thật sự đã tính kế em, cũng đâu đến nỗi phải từ bỏ mạng sống của mình cơ chứ?"
“Cuộc đời bà ấy quan trọng nhất là mặt mũi, vì thế sau khi chuyện bà ấy bỏ thuốc em bị vạch trần, bà ấy đã không còn mặt mũi nào cả.” Cho đến bây giờ, Từ Sướng vẫn luôn tẩy não Thẩm Dao, cho rằng Lâm Như thật sự đã bỏ thuốc cô ta.
Bây giờ Lâm Như đã chết rồi, cho dù Thẩm Dao muốn hỏi cũng không thể hỏi được gì.
Đúng như những gì đám người Hứa Hàng đã phân tích, Thẩm Dao một lòng một dạ với Từ Sướng, chưa bao giờ nghi ngờ Từ Sướng hãm hại sau lưng mình, càng không hoài nghi Lâm Như bị Từ Sướng ép chết.
“Bây giờ em đừng nghĩ tới mấy chuyện này, anh sẽ tiếp tục nghĩ cách để giảm nhẹ tội cho em.” Từ Sướng tiếp tục nói lời ngon ngọt an ủi Thẩm Dao: “Nếu em bị bác gái hãm hại, chắc chắn em sẽ bị phạt nhẹ."
Thẩm Dao khóc lóc nói: "Eric, bây giờ em chỉ có thể tin tưởng anh.

Anh nhất định phải giúp em giảm án."
“Nếu được hưởng án treo thì quá tốt rồi.” Bình thường sau khi hưởng án treo sẽ không cần phải chấp hành nữa, chỉ cần có biểu hiện tốt trong quá trình đó là được.

Chẳng phải lần trước Phó Thiến Thiến cũng được hưởng án treo rồi sao? Thẩm Dao tin rằng, có sự giúp đỡ của Từ Sướng, có lẽ cô ta cũng sẽ được như vậy.
Từ Sướng nghe Thẩm Dao nói thế thì trong lòng không khỏi cười khẩy, giúp cô ta giảm án, hưởng án treo ư?
Cô ta quá ngây thơ rồi đấy.

Nếu cô ta đã vào đồn cảnh sát thì anh ta không muốn cho cô ta ra ngoài nữa.
Hơn nữa, ngay cả Lâm Như cũng bị anh ta hại chết thì làm sao có thể cứu Thẩm Dao ra ngoài?
Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn cam kết: "Được, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Đúng lúc này, cảnh sát đi cùng Thẩm Dao đi vào định dẫn Thẩm Dao rời đi, Thẩm Dao vẫn lưu luyến khóc lóc nói với Từ Sướng: "Eric, anh nhất định phải mau chóng cứu em ra ngoài."
Dứt lời, Thẩm Dao đã bị áp giải vào xe cảnh sát, sau khi xe cảnh sát rời đi, vẻ mặt lưu luyến của Từ Sướng nhất thời biến mất, mà thay vào đó là vẻ lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ.
Anh ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh, nghĩ đến Lâm Như đã chết, Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn đang ngồi tù, khóe miệng liền nở nụ cười mãn nguyện.
Kẻ xấu lần lượt bị trừng phạt, tất nhiên anh ta phải mãn nguyện rồi.
Thẩm Thanh Sơn ở trong tù nghe thấy tin tức Lâm Như nhảy xuống biển thì sốc đến mức tăng huyết áp cao ngay tại chỗ, cả người ngồi xụi lơ trên ghế, há miệng thở hổn hển.
Ông ta biết Từ Sướng - bạn trai cũ của Thẩm Dao đã quay lại với cô ta, bởi vì lúc Lâm Như đến thăm ông ta đã nhắc đến điều này.
Ông ta cho rằng Từ Sướng không hề rời bỏ như vậy, tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ hai mẹ con an toàn, nên không nói gì nhiều.
Ai dè Từ Sướng mới quay lại được mấy ngày, vợ ông ta đã nhảy xuống biển, con gái thì ngồi tù, coi như ông ta đã tan cửa nát nhà rồi.
Suy cho cùng Thẩm Thanh Sơn cũng lăn lộn trên thương trường chính trị hơn nửa đời người, ông ta dò hỏi cặn kẽ luật sư của mình về những chuyện gần đây của Lâm Như và Thẩm Dao, nhất thời nhận ra điều bất ổn.
Rất nhiều chuyện nhìn có vẻ ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế lại có một bàn tay luôn âm thầm thôi thúc mấy chuyện này xảy ra.

Mà bàn tay đó chính là Từ Sướng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Sơn nhất thời kích động, kiến nghị với luật sư cho mình gặp Từ Sướng, luật sư chỉ có thể nói mình sẽ cố gắng liên lạc giúp ông ta, nhưng không biết liệu Từ Sướng có tới gặp ông ta hay không.
Hôm sau Từ Sướng rất vui vẻ đến gặp Thẩm Thanh Sơn, vẻ mặt vô cùng ung dung bình tĩnh.
Anh ta ngồi xuống bên ngoài cửa kính thăm tù, cầm bộ đàm lên cung kính chào Thẩm Thanh Sơn: "Chào chú Thẩm."
Thẩm Thanh Sơn không hề đáp lại anh ta, mà nhìn chằm chằm gương mặt của anh ta bằng cặp mắt sắc bén.
Từ Sướng hào phóng để cho ông ta nhìn, chắc chắn Thẩm Thanh Sơn không thể nhìn ra được gì, bởi vì...!anh ta đã sớm sửa mặt rất nhiều năm rồi.
Kể từ lúc ở nước ngoài cố ý gặp Thẩm Dao, anh ta đã không còn là người của ngày xưa nữa.
Trước đây Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như đã từng gặp anh ta, lúc đó bọn họ không nhìn ra được gì, tất nhiên bây giờ cũng y như thế.
Quả nhiên Thẩm Thanh Sơn nhìn chằm chằm anh ta từ trên xuống dưới mấy lần, nhưng không thấy điều gì bất thường, bây giờ mới nghiến răng nghiến lợi chất vấn anh ta: "Rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn làm gì?"
Từ Sướng cười rất bất đắc dĩ: "Chú Thẩm, cháu là Eric Từ Sướng đây.

Cháu nghe nói chú xảy ra chuyện, nên mặt dày gấp gáp quay về từ nước ngoài, muốn bảo vệ cho Dao Dao, cháu còn có thể làm gì nữa chứ?"
Thẩm Thanh Sơn hoàn toàn không tin lời anh ta, ông ta lắc đầu, đỏ mắt quát: "Cậu chẳng hề muốn bảo vệ Dao Dao, mà cậu muốn hủy diệt cả nhà chúng tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận