Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Phó Đình Viễn đè nén nỗi thất vọng trong lòng, sau đó bình tĩnh hỏi cô: "Em muốn xử lý như thế nào?"
Du Ân nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Tôi không biết tại sao đêm qua chúng ta lại bị chụp, nhưng chắc hẳn trước khi báo chí đăng tin có lẽ anh đã biết có đúng không?"
Phó Đình Viễn mím môi, im lặng không nói gì.

Nhìn thấy anh không phản bác mà mặc nhận, Du Ân vô cùng tức giận.

"Tại sao anh phải làm như vậy? Hiện tại tôi là bạn gái của Chung Văn Thành, hơn nữa mấy hôm trước tôi vừa lên hot search, nếu bị người ta phát hiện ra người mập mờ với anh là tôi thì anh ấy sẽ phải làm sao?"
"Hy vọng anh có thể nhanh chóng tìm cách gỡ bỏ hot search này, đừng để chuyện này tiếp tục bùng nổ hơn nữa, mẹ anh ấy đang bị bệnh, anh ấy đã rất khó khăn rồi, tôi không muốn gây phiền phức cho anh ấy nữa."
Khi Phó Đình Viễn thấy cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của Chung Văn Thành, ngực anh dâng lên nỗi chua xót khó chịu.

Tại sao trái tim cô lại cứng rắn như vậy?
Cho dù trước kia anh đã làm sai và làm tổn thương cô, nhưng anh không đáng được tha thứ sao?
Cô đã từng yêu anh rất nhiều, nhưng bây giờ lại không quan tâm đến cảm xúc của anh nữa.

Cảm xúc tiêu cực bao trùm lấy Phó Đình Viễn, trong cơn tức giận anh mở miệng: "Tôi có thể áp chế hot search đó, nhưng tôi cần xem xét các phương diện quan hệ lợi ích nên trong một lúc không thể gỡ được."
Phó Đình Viễn nói như vậy là vì anh giận dỗi muốn để hot search thêm một lúc nữa, nhưng vào tai Du Ân thì lại là ý khác.

Du Ân cong môi cười khẩy, cô hiểu rồi, Phó Đình Viễn muốn cô trả giá đắt mới bỏ hot search này đi.

Cô quên mất, anh là doanh nhân, sao doanh nhân có thể làm ăn thua lỗ được?

Giống như lần trước anh tặng cô một con mèo, anh liên tục đòi cô mời đi ăn tối, giờ cô muốn anh xóa hot search thì chắc chắn phải trả giá.

Nghĩ xong, Du Ân nhìn Phó Đình Viễn: "Phó Đình Viễn, gần đây anh quấn lấy tôi như vậy là muốn ngủ với tôi sao?"
Giữa nam và nữ, chẳng phải chỉ có điều đó khiến người ta nhớ thương sao?
Du Ân không phải là một cô gái non nớt chưa hiểu sự đời, cô và Phó Đình Viễn đã kết hôn được ba năm.

"Được, nếu anh muốn tôi phải trả giá đắt mới gỡ hot search thì tôi ngủ với anh là được." Du Ân hoặc không làm, hoặc đã làm là phải làm đến cùng, nói xong cô liền nâng tay muốn cởi áo.

Dáng người cô tinh tế cân đối, không hề có chút thịt thừa nào, nơi mềm mại trắng nõn được áo ngực màu đen bao lấy càng tôn lên vẻ đẹp ở nơi đó, yết hầu của Phó Đình Viễn không nhịn được mà lăn xuống.

Anh vốn đã khao khát cô, giờ cô đứng trước mặt anh thế này, sao anh có thể kìm lòng được.

Sau khi định thần lại, anh nhìn chằm chằm Du Ân rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng tôi không dám làm gì em!"
Phó Đình Viễn lúc này cảm thấy mình vô cùng rối rắm, anh khó chịu vì Du Ân đã hiểu lầm rằng anh muốn cô phải trả giá, nhưng lại muốn nhân cơ hội này để âu yến với cô.

“Vậy anh làm đi.” Du Ân cũng mất lý trí, cô cảm thấy cùng lắm thì cả hai đồng quy vu tận là được.

Du Ân cũng từng nghĩ tới, Phó Đình Viễn mãi không buông tha cô có lẽ là vì anh đang nhớ thương loại chuyện này, hơn nữa người ta càng không có được càng khao khát, nếu hai người ngủ với nhau, anh sẽ không còn cảm thấy hứng thú với cô nữa.

Bởi vì cả hai đều đang tức giận nên đã làm tổn thương nhau.

Phó Đình Viễn cúi người ôm cô, đá tung cánh cửa phòng ngủ.

Ly hôn hơn một năm, anh không có phụ nữ, cả về thể xác lẫn tâm lý đều khao khát tình yêu nam nữ, chưa kể hai lần trước khi ly hôn anh được cô cho ăn no.

Cảm giác ăn no rồi lại đói bụng khiến người ta vô cùng đau đớn.

Cho nên nếu đã có cơ hội, Phó Đình Viễn sẽ hành động mà không cần suy nghĩ.

Khi người đàn ông cứng cáp đè cô lên giường, hơi mát lạnh từ cơ thể anh truyền tới đã khiến Du Ân bừng tỉnh.

Lý trí nói với cô rằng cô không thể làm điều này với Phó Đình Viễn.

Vì vậy, cô tuyệt vọng đẩy Phó Đình Viễn ra: "Buông tôi ra!"
Phó Đình Viễn dùng sức siết chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.


Anh nặng nề nhìn cô: "Em tự mình dâng tới cửa, bây giờ lại nói thả ra? Du Ân, em nghĩ tôi dễ trêu chọc lắm sao?"
Phó Đình Viễn không muốn buông nên cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi cô.

Cô trêu chọc anh, sau đó lại bảo anh thả cô ra, cô coi anh là gì chứ.

Du Ân bật khóc: "Tôi hối hận rồi!"
"Phó Đình Viễn, làm ơn, mau dừng lại..." Du Ân hối hận đến ứa nước mắt.

Vừa rồi là do xúc động nên cô mới nói câu để anh ngủ với mình, bây giờ cô thật sự vô cùng hối hận.

Phó Đình Viễn bị câu hối hận của cô mà khựng lại.

Khi làm chuyện này mà người phụ nữ lại nói với một người đàn ông rằng cô ấy hối hận, đây là một sự xúc phạm lớn đến tôn nghiêm của anh, Phó Đình Viễn thiếu chút nữa tức chết.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Du Ân ở phòng khách đột nhiên vang lên, Du Ân nhân cơ hội đẩy anh ra, sau đó chật vật chạy ra ngoài.

Là Diệp Văn gọi tới, có lẽ là ông ấy tới đón Du Ân.

Du Ân không nghe điện thoại mà mặc áo vào rồi vội vàng mở cửa rời đi.

Phó Đình Viễn thất bại ê chề nằm trên giường, đúng là đòi mạng anh mà.

Anh đã thế này mà người lại chạy mất, như này không đồng nghĩa với việc giết anh sao?
Du Ân chạy về phòng mới bắt máy của Diệp Văn.

Diệp Văn ấm áp nói: “Chú đã đến cửa khách sạn rồi, cháu xuống dưới đi."

Du Ân cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Được ạ."
Cúp điện thoại, Du Ân lại thay quần áo, sau đó vội vàng xuống lầu gặp Diệp Văn, bọn họ sẽ cùng nhau đến bệnh viện đón Thư Ninh xuất viện.

Du Ân vì chuyện suýt nữa làm chuyện đó với Phó Đình Viễn mà cảm thấy không yên lòng.

Cô vô cùng hối hận, hận không thể quay ngược thời gian, nếu có thể quay lại, có đánh chết cô cũng không nói những lời đó với Phó Đình Viễn.

Sau khi Du Ân lên xe, Diệp Văn lập tức cảm nhận được sự lo lắng của Du Ân.

Diệp Văn nói: “Cháu vì chuyện với Phó Đình Viễn mà lo lắng sao?"
Không đợi Du Ân nói gì, Diệp Văn lại hừ lạnh nói tiếp: "Yên tâm, chú đã liên hệ để xóa hot search và xóa bài rồi."
Du Ân: "..."
Cô quên bây giờ cô đã có Diệp Văn chống lưng, mà hành động xử lý tất cả những vấn đề này của Diệp Văn lại càng khiến hành động lúc nãy của cô trở nên xấu hổ hơn.

Mà đáng xấu hổ nhất chính là cô là người đề nghị trước, nhưng cuối cùng lại nhát gan đến phát khóc.

Trong một nháy mắt, Du Ân có cảm giác xấu hổ đến mức muốn nổ tung tại chỗ.

Cô đưa tay bóp trán, trong lòng cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp lại Phó Đình Viễn nữa, thật là xấu hổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận