Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Hứa Hàng vừa định đứng dậy rời đi thì có người đã nhanh chân ra ngoài trước một bước, người kia đúng là Phó Đình Viễn.

Hứa Hàng đuổi theo sát ra ngoài, thuận tiện nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Dịch Thận Chi: "Dịch Thận Chi, cậu chờ đó, cậu tốt nhất đừng có yêu người phụ nữ nào, nếu không cậu cứ chờ xem đến lúc đó tôi và lão Phó hành hạ cậu ra sao!"
Hứa Hàng và Phó Đình Viễn không phải loại người tùy tiện, Dịch Thận Chi bảo một đống phụ nữ đến, đơn thuần chỉ muốn giày vò bọn họ.

Người thật sự giữ mình trong sạch, trong lòng chỉ nhớ đến người phụ nữ nào đó, đối với những người phụ nữ bên ngoài đến xã giao cũng chẳng muốn, càng đừng nói đến trái ôm phải ấp như vậy.

Hứa Hàng nói xong thì xông ra ngoài, Dịch Thận Chi ở sau lưng bọn họ cười không ngừng, vui sướng khi người gặp họa.

Có điều cười xong rồi anh ta cũng phất tay đuổi đám phụ nữ kia đi, còn bản thân mình thì lười biếng đứng dậy ra khỏi phòng bao.

Phó Đình Viễn và Hứa Hàng ra bên ngoài câu lạc bộ hút thuốc, Dịch Thận Chi đi đến mái hiên bên cạnh lười nhác dựa vào đó, nhìn Phó Đình Viễn nói: "Đòi sống đòi chết chắc chắn cũng không phải cách, không bằng buông tay đi?"
Phó Đình Viễn trợn trắng mắt.

Nếu nói buông là có thể buông thì anh hà tất phải giày vò như vậy?
Anh bỗng nhiên có thể hiểu vì sao lúc trước Du Ân lại không để ý đến sự thờ ơ coi thường và cả sự sỉ vả của anh, vẫn muốn gả cho anh, trong lòng cô nhất cũng chịu nhiều giày vò không cam lòng như anh lúc này.


Cô nhất định hy vọng anh có thể liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, nhất định hy vọng tim anh có thể thuộc về cô.

Nhất định hy vọng, có thể sống hạnh phúc yên ổn bên anh đời đời kiếp kiếp, tốt nhất là có thể con cái đuề huề, cả đời không rời không bỏ.

Ví dụ như anh lúc này, cũng có tâm trạng y như vậy.

Sau đó cô làm sao để buông bỏ được những chấp niệm ấy?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Phó Đình Viễn lại dâng lên nỗi hối hận vô tận, cô tất nhiên đã bị anh làm cho tổn thương thấu tận tim gan...!
Dịch Thận Chi thấy anh mãi vẫn không nói lời nào, vì thế chủ động nói: "Tôi có đề nghị thế này."
Lúc này Phó Đình Viễn mới ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt trông như không hề gợn sóng, nhưng trên thực tế trong lòng đang ẩn giấu một ngọn lửa, hi vọng Dịch Thận Chi có thể cung cấp cho anh một đề nghị tốt.

Dịch Thận Chi nói: "Trước kia không phải cậu cảm thấy cô ấy chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu sao? Không bằng cậu cũng chơi trò lạt mềm buộc chặt này với cô ấy, cậu có thể giả vờ như buông tay cô ấy, sau đó hẹn hò gì đấy với mấy cô gái khác, kích thích cô ấy."
"Nói không chừng cô ấy vừa thấy cậu thật sự muốn ở bên với người phụ nữ khác thì sẽ nóng nảy, sẽ nhanh chóng quay trở lại theo đuổi cậu, sẽ đồng ý ở bên cậu lần nữa."
Phó Đình Viễn không hề nghĩ ngợi đã nói: "Không được, tôi không buông tay cô ấy."
Đời này cũng khó có thể buông tay.


Dịch Thận Chi hết sức buồn bực: "Xin cậu hãy chú ý đến trọng điểm được không, ý tôi nói là 'giả vờ' rằng cậu đã buông tay cô ấy."
Phó Đình Viễn quả quyết phủ định ý kiến của anh ta, nói: "Giả vờ cũng không được."
Dịch Thận Chi dừng một lát, sau đó buông tay nói: "Cậu còn như vậy thì chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện nữa đâu."
Phó Đình Viễn không nói gì, dùng sức hút một hơi thuốc.

Hứa Hàng ở bên nhấc tay nói: "Tôi cũng có đề nghị thế này."
Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đồng thời nhìn về phía anh ta, Hứa Hàng bị hai người bọn họ cùng nhìn như vậy, trong lúc bất chợt cảm thấy có hơi xấu hổ.

Anh ta hắng giọng một cái, nói với Phó Đình Viễn: "Không bằng cậu giả vờ bị thương, sau đó mất trí nhớ, trí nhớ của cậu chỉ dừng lại ở khoảng thời gian cậu và cô ấy còn là vợ chồng, sau đó bệnh viện bọn tôi sẽ sắp xếp cho hai người không gian ở chung để bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó ở cùng với nhau rồi, cô ấy nhất sẽ lại lần nữa yêu cậu."
Không đợi Phó Đình Viễn bày tỏ thái độ, Dịch Thận Chi đã lên tiếng chê bai trước: "Cậu xem quá nhiều phim cẩu huyết rồi đúng không? Có nói gì thì cậu cũng là bác sĩ, sao có thể đưa ra cái loại này đề nghị không hợp với lẽ thường này hả?"
Hứa Hàng biện giải cho mình: "Về mặt y học mà nói, sau khi mất trí nhớ, tình huống trí nhớ chỉ dừng lại ở một khoảng thời gian nào đó thật sự tồn tại, chẳng qua xác suất rất nhỏ mà thôi."
Dịch Thận Chi vừa định nói gì đó, Phó Đình Viễn đã dập tắt mẩu thuốc, lạnh nhạt nói: "Ý tưởng này được đó."
Dịch Thận Chi: "..."
Má nó, Phó Đình Viễn đúng là điên rồi, đến loại thủ đoạn như giả vờ mất trí nhớ này mà cũng dùng được?

Thế này cũng sa sút quá đấy!
Phó Đình Viễn ném mẩu thuốc lá đã dập tắt lửa vào trong thùng rác sau đó cất bước chạy lấy người, Hứa Hàng vội kéo anh lại, có chút khẩn trương nói: "Cậu sẽ không định ra đường cái đâm vào một chiếc xe để gây tai nạn giao thông để bị thương luôn bây giờ đó chứ?"
Phó Đình Viễn tức giận liếc mắt nhìn anh ta, cắn răng nói: "Hiện tại tôi còn chưa cùng đường bí lối đến bước này!"
Ý trên mặt chữ, cho dù có giả vờ mất trí nhớ, cũng không phải là hiện tại.

Hứa Hàng buông anh ra: "Làm tôi sợ muốn chết, nếu hiện tại cậu trình diễn cảnh này, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt đâu."
Phó Đình Viễn bước chân dài đi đến xe của mình, Dịch Thận Chi đút tay vào túi quần chậc chậc cảm thán: "Cái thứ tình yêu này, thật là có độc mà, có thể khiến cho một người cao cao tại thượng sa vào tình cảnh như vầy."
Đòi sống đòi chết, còn giả vờ mất trí nhớ gì đó.

Hứa Hàng liếc Dịch Thận Chi một cái: "Loại lãng tử chơi bời trốn nhân gian như cậu đương nhiên sẽ không biết rồi."
"Chờ đến một ngày cậu hiểu rồi, chỉ sợ cậu sẽ còn thảm hơn cả cậu ấy." Hứa Hàng bỏ lại một câu như vậy sau đó cũng chạy lấy người, chỉ còn lại Dịch Thận đứng tại chỗ bất đắc dĩ nhún vai.

Tình yêu là cái gì? Anh ta không biết, bởi vì anh ta chưa bao giờ động lòng với ai.

Du Ân vốn không biết Chung Văn Thành về Giang Thành, vào buổi tối lúc cô nhận được điện thoại của Chung Văn Thành, giọng điệu của anh ấy trong điện thoại cực kì yếu ớt: "Du Ân, anh đã trở về rồi, vốn định đến chỗ em, nhưng hiện tại hình như anh bị bệnh rồi."
Du Ân vội vàng quan tâm hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Chung Văn Thành ho khan vài tiếng nói: "Hiện tại anh đang sốt, có thể trong khoảng thời gian qua đã mệt nhọc quá độ..."
Du Ân vừa nghe thấy Chung Văn Thành bị sốt thì cực kì sốt ruột: "Em đến thăm anh."
Cô vừa nói vừa đứng dậy đi tìm quần áo, bị sốt cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định phải có người ở bên trông chừng.


"Cảm ơn em..." Chung Văn Thành dường như thật sự không chịu được, Du Ân nói đến thăm anh ấy, khiến cho anh ấy phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác một giây sau mình có thể sẽ sốt đến ngất đi.

Có điều anh ấy vẫn gắng gượng mở miệng: "Em dẫn cả Muội Muội đến đi, nếu em không ở nhà, anh sợ nó sẽ bắt nạt Tiểu Tiểu."
Du Ân cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Chung Văn Thành đã sốt thành thế này mà vẫn nhớ đến chuyện con mèo của cô sẽ bị bắt nạt.

Thật ra mấy ngày qua Muội Muội không hề bắt nạt Tiểu Tiểu, nó giống chủ nhân của nó, hiền hoà dễ ở chung.

Chẳng qua cô cảm thấy Chung Văn Thành chắc hẳn là cũng nhớ mèo của mình, cho nên đồng ý xong thì cúp điện thoại, cô ăn mặc chỉnh tề sau đó dẫn theo mèo xuất phát, lúc đi cô còn mang theo thuốc hạ sốt tiêu viêm trong nhà có cùng với một đống dược phẩm cô cho rằng có thể sử dụng.

Du Ân hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị chụp được, cũng may cô trang bị đầy đủ, truyền thông chỉ chụp được bóng lưng của cô, chứ không chụp được chính diện.

Vào nhà Chung Văn Thành, Du Ân vội vàng chăm sóc anh ấy, đầu tiên là cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, lại hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa, sau đó vội vàng giúp anh ấy nấu loãng cháo, chờ anh ấy hạ sốt thì muốn ăn lúc nào cũng sẵn có.

Sau khi lăn qua lộn lại một hồi, nhìn thời gian cũng đã hơn nửa đêm.

Du Ân nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp mười một giờ, cô có ý định rời đi, nhưng Chung Văn Thành còn chưa hoàn toàn hết sốt, người còn đang mê man, cho nên cô đành phải tạm thời ở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận