Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Sở dĩ Du Ân dám nói ra những lời tàn nhẫn như vậy là bởi vì cô chắc chắn hai người này không dám giết người.

Vừa mới rồi trên khuôn mặt bọn họ xẹt qua một tia hoảng loạn, trong lòng Du Ân có thể chắc chắn hai người này cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền mà thôi.

Quả nhiên hai người kia vừa nghe cô nói giết mình đi, ai nấy đều run lẩy bẩy, theo bản năng lùi về sau một bước.

Trong lòng Du Ân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Phó Thiến Thiến đã sắp tức chết đến nơi.

Cô ta chỉ vào hai người bọn họ hét toáng lên: “Các người còn làm gì vậy? Không mau ngủ với cô ta đi?”
“Chuyện tốt như vậy còn lần lữa gì nữa, có còn là đàn ông nữa hay không.”
Cục diện trước mắt hoàn toàn không phải là kết quả mà Phó Thiến Thiến mong muốn, cô ta muốn Du Ân khóc lóc cầu xin cô ta, muốn Du Ân liên tục hèn mọn cầu xin trước mặt cô ta, muốn xem dáng vẻ chật vật bất kham của cô.

Ai ngờ cả quá trình Du Ân lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí chỉ với dăm ba câu đã làm hai người đàn ông kia dao động.

Phó Thiến Thiến bực bội tiến lên trước túm lấy quần áo Du Ân sau đó dùng lực xé mạnh một cái, quần áo của Du Ân đã rách tả tơi.

Bởi vì hôm nay phải đi tới hội kí tên của Diệp Văn nên Du Ân mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, vừa không quá tùy ý cũng không quá trịnh trọng cứng nhắc.

Hiện tại quần áo bị Phó Thiến Thiến xé thành như vậy, cúc áo sơ mi đều rớt hết ra, bên trong cô mặc một chiếc áo ngực màu đen ôm lấy bầu ngực quyến rũ xinh đẹp đã lộ ra bên ngoài.

Hai người đàn ông bị cảnh đẹp trước mặt này kích thích, nháy mắt dưới đáy mắt đã nổi lên tình dục tràn trề, còn Du Ân vẫn đang trấn tĩnh cũng lập tức hoảng sợ trắng bệch cả mặt trước tình cảnh này.


Cô giãy giụa muốn giơ tay che lại ngực mình, nhưng mà hai tay đang bị trói chặt, cô vừa hổ thẹn vừa quẫn bách, vành mắt đỏ bừng suýt chút nữa là trào nước mắt.

Phó Thiến Thiến bất chấp tất cả như vậy, cô sợ rằng tiếp theo cô ta sẽ kéo áo lót của cô xuống mất.

Cuối cùng Phó Thiến Thiến thấy cô đã biết sợ hãi, sự bực tức trong lòng lúc này mới giảm đi một chút.

Cô ta đứng khoanh tay, cao cao tại thượng nói: “Sao nào, biết sợ rồi chứ?”
Du Ân cắn chặt môi, hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.

Phó Thiến Thiến giơ tay vẫy hai người đàn ông kia: “Các người nhanh nhảu lên, ai lên trước?”
“Hay là các người chơi một thể luôn?” Phó Thiến Thiến là một cô gái mà không hề có lấy nửa phần xấu hổ.

Du Ân vốn cho rằng hai người đàn ông kia không dám lỗ mãng nữa, nhưng hiện tại bọn họ bị Phó Thiến Thiến xúi giục như vậy, lại một lần nữa rục rịch, thực sự chứng minh cái gì gọi là có chút sắc đẹp vào thì gan to bằng trời.

Du Ân trơ mắt nhìn tên tóc vàng đi tới trước mặt mình, hơn nữa vẻ mặt dâm tà vươn tay về phía ngực cô.

“Đừng mà…” Du Ân tuyệt vọng nhắm mắt.

“Rầm.”
Cửa sắt của kho hàng bị người ta đạp mạnh bật mở ra, mấy cảnh sát tay cầm súng lao vào trong.

“Không được nhúc nhích!”
“Giơ hết tay lên!”

“Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!”
Tên tóc vàng và đồng bọn bị tiếng thét này dọa cho nháy mắt chân mềm nhũn.

Hai kẻ này hốt hoảng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, làm gì còn tâm tư lo lắng Du Ân ra sao.

Bọn họ không ngờ rằng cảnh sát lại tới đây, Phó Thiến Thiến đã nói với bọn họ cô ta đã chuẩn bị tốt rồi, cảnh sát sẽ không quan tâm.

Hơn nữa Du Ân cũng không có anh em bạn bè gì cả, cho dù cô ta mất tích cũng sẽ không ai để ý tới.

Hiện tại đây là có chuyện gì?
Phó Thiến Thiến không thể tin nổi, trừng mắt nhìn mấy cảnh sát kia: “Các anh làm gì thế?”
Nhưng mà cảnh sát hoàn toàn không để ý tới cô ta, trong đó có một người bước lên không một chút khách khí đã ấn chặt cô ta xuống đất, hơn nữa nhanh chóng khóa tay cô ta lại bằng chiếc còng.

Phó Thiến Thiến bị hành động thô lỗ này đẩy ngã xuống mặt đất, nền xi măng thô trong kho hàng này lập tức khiến khuôn mặt cô ta xây xát, đau đến nỗi không khỏi kêu la thảm thiết.

“Các người làm gì thế? Buông tôi ra!”
Một cảnh sát đứng ra tuyên bố dõng dạc: “Chúng tôi nhận được báo cáo nơi này có người bị nghi ngờ liên quan đến một vụ bắt cóc, hiện tại bắt hết các người ngay tại chỗ.”
Phó Thiến Thiến vừa nghe đã phát hỏa, lớn tiếng quát lên: “Tôi là Phó Thiến Thiến, anh trai tôi là Phó Đình Viễn!”
“Tôi cảnh cáo các người, các người mau chóng thả tôi ra, nếu không anh trai tôi sẽ không để yên cho các người đâu.”
Vốn dĩ Phó Thiến Thiến hôm nay nên ra nước ngoài nhưng mà cô ta không cam lòng.

Vừa nghĩ tới việc cô ta lang thang ở nước ngoài còn Du Ân lại được sống trong Giang Thành như cá gặp nước, cô ta liền không thể nuốt trôi được cục tức này.


Bởi vậy cô ta đi mua chuộc tên tóc vàng và đồng bọn, định là sẽ dạy dỗ Du Ân một trận nhớ đời trước khi đi.

Hôm nay cô ta giả vờ xách theo hành lý đi sân bay, trên thực tế cô ta căn bản không lên máy bay, mà là đi vòng vèo trở về với kho hàng này, chờ xem thảm trạng của Du Ân.

Ở trong kế hoạch của cô ta, cô ta sẽ tát cho Du Ân vài cái sau đó sẽ xem tên tóc vàng và đồng bọn ngủ với Du Ân.

Thậm chí cô ta còn tính toán quay lại toàn bộ quá trình cho Du Ân, như vậy sau này cô ta có thể khống chế Du Ân bất kì lúc nào.

Lúc cô ta đang lên kế hoạch đó, rất nhiều lần không khỏi bật cười thành tiếng.

Tưởng tượng thấy Du Ân thê thảm như vậy, cô ta liền cảm thấy cả người trở nên thoải mái.

Có trời mới biết sau khi Du Ân này xuất hiện, cuộc sống của cô ta áp lực đến nhường nào.

Đầu tiên tình yêu thương của ông nội dành cho cô ta đã hoàn toàn mất đi.

Trước kia tuy rằng cô ta không biết cố gắng nhưng ông nội vẫn rất thương yêu cô ta.

Nhưng từ khi Du Ân xuất hiện, ông nội cô ta đã bắt đầu không vừa mắt với cô ta, còn cả ngày kêu cô ta học tập Du Ân.

Đúng là buồn cười chết mất.

Một cô con gái của nhà họ Phó như cô ta tại sao lại phải học tập con khốn nạn kia cơ chứ.

Sau đó, cô ta vô cùng thống hận Du Ân đã dùng hết các thủ đoạn bò lên giường của anh trai cô ta, hơn nữa Thẩm Dao vẫn luôn khóc lóc kể lể trước mặt cô ta, cô ta hận không thể lập tức tống khứ Du Ân ra khỏi nhà mình.


Ai biết được hiện tại kế hoạch của cô ta còn chưa đợi bắt đầu đã bị cảnh sát tới phá vỡ.

Một cái cảnh sát cười khẩy trả lời cô ta: “Cô Phó, e là cô không biết nhỉ, người báo cảnh sát chính là anh Phó đấy.”
“Cái gì?” Phó Thiến Thiến khó tin nổi hét toáng lên.

Cô ta giãy giụa muốn bò từ dưới đấy đứng lên cãi lý với cảnh sát kia, nhưng mà đầu cô ta bị đè mạnh xuống đất trong tư thế cực kỳ nhục nhã, cô ta hoàn toàn không thể đứng dậy được.

“Không thể nào, tôi là em gái ruột của anh ấy, anh ấy không thể nào đối xử với tôi như vậy được.” Tuy rằng không đứng dậy được nhưng cô ta vẫn cố chấp kêu gào.

“Hiện tại anh đích thân tới để nói cho em biết, chính là anh đã thông báo cho cảnh sát đến đây.” Một giong nói lạnh lẽo mang theo hàn ý vang lên trong đám người hỗn loạn, Phó Thiến Thiến nhìn thấy anh trai Phó Đình Viễn đang rảo bước đi ra từ trong bụi đất của kho hàng bỏ hoang.

Trước mắt cô ta tối sầm, tuyệt vọng suýt chút nữa ngất xỉu đi.

Có thế nào cô ta cũng không ngờ được, vậy mà anh trai cô ta đã tìm được đến đây, lại càng không nghĩ tới anh sẽ tự mình thông báo cho cảnh sát tới bắt cô ta.

Cô ta làm những việc này, không phải không biết tới hậu quả ra sao, nhưng cô ta nghĩ dù sao anh trai cô ta ghét bỏ Du Ân như vậy, chắc chắn là sẽ đứng về phía cô ta.

Du Ân là một người không quyền không thế ở đất Giang Thành này, sao có thể đi theo chống lại với người nhà họ Phó bọn họ được đây.

Đến lúc đó anh trai cô ta sẽ đè chuyện này xuống, cô ta lại ra nước ngoài là xong chuyện rồi.

Nhưng bây giờ anh trai cô ta lại nói là chính anh đã báo cảnh sát, cô ta phải làm sao đây?
Thật ra Dịch Thận Chi đã thông báo cho đồn cảnh sát gần đó, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi qua lại với nhau lâu như vậy rồi, rất nhiều điều không cần phải nói với nhau cũng biết đối phương đang muốn làm gì.

Phó Đình Viễn chắc chắn là muốn cứu Du Ân nhưng anh đích thân chạy qua đây cần quá nhiều thời gian, vì vậy sau khi Dịch Thận Chi kiểm tra được tin tức của Du Ân đã gọi điện cho cục cảnh sát gần với kho hàng này nhất, lúc này mới có cảnh tượng cảnh sát đuổi tới trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận