Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Ông cụ vô cùng kinh ngạc, trong lòng bỗng không biết nên vui hay nên buồn.

Đứa cháu trai học cao hiểu rộng hơn nữa không tin thánh thần này lại đồng ý đi cầu quẻ xin xăm với ông, xem ra anh rất muốn biết nhân duyên của mình và Du Ân sau này ra sao đây.

Thậm chí có thể nói rằng, anh ước ao có thể nghe thấy một đáp án tốt, như thế thì có thể làm dịu bớt phần nào sự ưu phiền hiện giờ trong nội tâm anh.

Quanh đi quẩn lại bốn năm, thằng cháu này của ông cuối cùng cũng thấy được điểm tốt của Du Ân, đồng thời cũng ý thức được sự quan trọng của Du Ân rồi, ông cụ nên thấy vui thôu.

Nhưng ở một chiều hướng khác, Du Ân nhà người ta bây giờ đã kết đôi với Chung Văn Thành rồi, cháu trai ông nói không chừng không còn cơ hội nào nữa, ông cụ nghĩ thế lại cảm thấy buồn.

Nhưng rất nhanh ông lại khôi phục cảm xúc ban đầu của mình, ông dặn dò Phó Đình Viễn: "Lát nữa cháu đi với ông lên núi đi, đừng đến công ty nữa."
Phó Đình Viễn không hiểu: "Lên núi?"
"Đúng rồi, đến miếu xin xăm cầu quẻ chứ gì." Ông cụ giải thích: "Phương trượng ở ngôi chùa trên núi là bạn tốt của ông, đi tìm ông ấy để xin xăm là hợp lí nhất, thứ nhất, ông ấy phán khá chuẩn, thứ hai, ông ấy có thể giữ bí mật giúp chúng ta."
Phó Đình Viễn chỉ còn cách đồng ý.

Nơi ông cụ ở non xanh nước biếc, cách đó không xa có một ngọn núi, là một ngọn núi du lịch có tiếng của Giang Thành.

Nghe nói hương hoả trên núi rất vượng, ông cụ sống một mình thường niên, không có việc gì làm lại lên núi tìm phương trượng chơi cờ, tới lui như vậy lại thành bạn thân.

Lúc hai người đến chùa, hoà thượng trong chùa vừa hoàn tất việc tập sớm, thấy ông cụ đến, họ vội vàng mời ông đến hậu viện.


Cả ngôi chùa vương khắp mùi nhang khói, trong chùa có nhiều gốc cây đại thụ rậm rạp.

Phó Đình Viễn hơi cau mày lại, anh có được nói thật ra anh rất không thích những nơi phong kiến mê tín thế này không, nhưng cũng không biết lúc nãy tại sao mình lại đồng ý đến đây xin quẻ với ông cụ một cách kì lạ như vậy.

Phó Đình Viễn anh từ khi nào lại trở thành một người sẽ giao vận mệnh của mình cho nơi này kia chứ, nhưng đến cũng đến rồi, cũng chỉ còn nước cố gắng nghe lời ông cụ cùng đi gặp phương trượng thôi.

Vị phương trượng đó có độ tuổi gần bằng với ông cụ Phó, râu cũng trắng phơ, trông hiền lành đức độ.

Sau khi ông cụ nói rõ lý do đến hôm nay, vị hoà thượng già vuốt râu, đưa cho Phó Đình Viễn một ống xăm, bảo anh bóc một chiếc xăm từ đó ra.

Phó Đình Viễn kiên nhẫn rút một cây ra, vị hoà thượng già cũng bắt đầu chăm chú.

Một lát sau, vị hoà thượng đưa quẻ xăm cho anh, sau đó nói: "Hoa rơi khắp sân, rèm không vén, cây cỏ đứt ruột xa nhau."
"Chàng trai trẻ, quẻ này là quẻ hạ hạ, cậu và cô gái đó có duyên không có phận."
"Chỉnh đốn lại tâm trạng rồi tìm một người khác thôi."
Vị hoà thượng nói xong, ông cụ là người nhảy cẫng lên trước, giật quẻ xăm sang đọc kĩ lại lần nữa.

Quả thật không mang ý tốt gì...!
"Nói xằng nói bậy!" Phó Đình Viễn im lặng một hồi thì bỗng nổi giận đùng đùng, không hề khách sáo mà quay người đi ngay.

Cầu xăm xin quẻ gì chứ, anh thật sự hối hận khi đến đây với ông cụ.

Số mệnh anh do anh làm chủ, nhân duyên của anh với Du Ân cũng do anh quyết định.

"Này này, thằng nhóc hư đốn này!" Ông cụ mắng theo sau lưng anh: "Sao cháu không có chút lễ phép nào vậy!"
Phó Đình Viễn lười quan tâm, đi thẳng ra khỏi cửa.

Chùa quái gì vậy!
Sau này anh sẽ không bao giờ bước vào nửa bước!
Ông cụ đi theo sau ra, bất mãn nói: "Cháu giận cái gì mà giận!"
"Xăm là do tự cháu bốc, phương trượng chỉ giải xăm theo chữ trên xăm mà thôi, cháu giận cái gì?”
“Lại nói, chuyện tình cảm vốn dĩ cũng phải xem duyên phận thế nào, duyên phận êm đẹp bị cháu đánh mất rồi, bây giờ không chấp nhận được thì có tác dụng gì?"
Phó Đình Viễn vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, lời ông cụ lại đâm vào vết thương của anh, anh quả quyết hỏi: "Cháu phải đi đây, ông xuống núi không?"
Ông cụ bực dọc nói: "Cút hộ ông, ông còn phải đánh cờ với phương trượng."

Phó Đình Viễn không quay đầu mà đi thẳng vào xe, để tài xế đưa anh xuống núi.

Bởi vì quẻ xăm lúc sáng sớm này mà tâm trạng cả ngày của Phó Đình Viễn rất tồi tệ.

Sau khi vào văn phòng, hai người Chu Nam và Chu Mi đều không dám chào anh, hai người cũng đều nhìn thấy tin tức Du Ân và Chung Văn Thành đã quen nhau, tuy rằng họ cũng ngạc nhiên nhưng đành phải chấp nhận.

Chu Mi còn đặc biệt gọi hỏi ý Du Ân, Du Ân thừa nhận ngay.

Chu Mi cũng khá khó chịu, là tâm phúc của Phó Đình Viễn, cô ta đương nhiên hy vọng Du Ân và Phó Đình Viễn sẽ tu thành chính quả với nhau.

Nhưng chuyện tình cảm kiểu này cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của người trong cuộc đúng không?
Topic "Bạn gái bí mật của Chung Văn Thành" cứ tiếp tục được lan rộng, buổi sáng Chung Văn Thanh đưa ra một bản thanh minh thông qua công ty: "Gần đây sức khoẻ mẹ già không được tốt lắm, xin để chúng tôi có một chút không gian riêng, đừng làm phiền, cảm ơn."
Không phủ định sự tồn tại của bạn gái bí mật thì đồng nghĩa với thừa nhận.

Du Ân ở lại quê nhà Chung Văn Thành ba ngày, cô về lại sau khi mẹ Chung xuất viện.

Trước là Chung Văn Thành nói cũng không cần cô ở bên cạnh mãi, mẹ anh ấy biết anh ấy đã có nửa kia là được rồi.

Sau là Du Ân cũng muốn về tham gia một buổi kí tên, tác gia kiêm biên kịch Diệp Văn mà cô rất thích đang mở họp báo sách mới ở Giang Thành, Tô Ngưng đã tặng vé cho cô trước đó, cô rất vui.

Từ thời đại học Du Ân đã thích sách của Diệp Văn, tiểu thuyết của Diệp Văn ở thư viện trường thời đó Du Ân đều đọc hết, bởi vì tiểu thuyết của Diệp Văn gần như bộ nào cũng được chuyển thể thành phim, cô đọc sách xong lại xem không sót bộ phim nào, quả thật là một người hâm mộ trung thành.

Du Ân không chỉ thích sách của Diệp Văn mà còn thích cách đối nhân xử thế của Diệp Văn, rõ ràng là tài hoa xuất chúng thế nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, trầm tính.

Du Ân rất trông chờ vào buổi họp báo lần này là vì cuốn sách mới này là tác phẩm mới sau nhiều năm Diệp Văn không ra sách nữa.


Đúng vậy, bốn năm nay Diệp Văn không ra một cuốn sách nào, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Theo như tin tức mà Tô Ngưng nghe ngóng được từ người trong ngành: vợ của Diệp Văn bị bệnh, mấy năm nay ông ấy đều ở cạnh cùng trị bệnh với vợ mình.

Diệp Văn và vợ kết hôn mấy mươi năm nay, nhưng không con không cái, điều này lại không khiến tình cảm hai người nhạt nhoà.

Du Ân sau khi biết Diệp Văn ở ẩn vì chuyện này thì càng sùng bái Diệp Văn hơn nữa.

Một người đàn ông không buông bỏ mà lại ở bên cạnh chăm nom lúc khó khăn hoạn nạn, đây là tình yêu đẹp nhất rồi đúng không.

Buổi tối trước khi Du Ân rời đi, cô đi cùng Chung Văn Thành về nhà, tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon.

Mẹ của Chung Văn Thành cảm động kéo tay cô khen một mạch: "Sao trên đời lại có con gái tốt thế này? Xinh đẹp mà tính cách cũng tốt nữa, lại còn biết nấu ăn thế này."
"Văn Thành nhà chúng ta có thể gặp được cháu đúng là phúc của nó mà!"
Du Ân bị mẹ Chung khen đến ngại ngùng, Chung Văn Thành còn nói thêm: "Mẹ, mẹ còn quên một chuyện nữa, Du Ân còn rất tài giỏi nữa cơ."
Mẹ Chung rầu rĩ nói: "Xem đầu óc mẹ đi, quên mất chuyện quan trọng nhất rồi, cháu còn là biên kịch cơ."
"Nghe Văn Thành nói, kịch bản cháu viết hay lắm, bác phải xem phim của cháu mới được."
Du Ân cảm thấy ấm lòng vô cùng, trưởng thành ở gia đình thế này, chẳng trách tính tình Chung Văn Thành lại ấm áp và cởi mở như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận