Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Chung Văn Thành sắp xếp cho Du Ân ở khách sạn tốt nhất, Du Ân thay quần áo rồi đi theo Chung Văn Thành cùng đi bệnh viện thăm mẹ.

Đỗ xe ở bãi đỗ ngầm trong bệnh viện xong, lúc hai người cùng nhau đi vào thang máy, Chung Văn Thành bỗng nhiên nắm lấy tay Du Ân.

Du Ân rụt tay về theo bản năng, Chung Văn Thành cũng không miễn cưỡng cô, chỉ ôn hòa giải thích: “Lát nữa vào phòng bệnh, có thể tôi sẽ nắm tay em một chút nên em cứ làm quen trước đã.”
Du Ân nháy mắt hiểu ra ý của Chung Văn Thành, vội vàng ảo não nói: “Thật ngại quá, tôi hơi không quen.”
Cô và Phó Đình Viễn cơ bản không hề nắm tay nhau, cũng hiếm khi cùng đi vì vậy cô hoàn toàn không có thói quen nắm tay cùng đi với đàn ông.

Cô vội vã thanh minh: “Đợi lát nữa tôi sẽ không rút tay về, sẽ phối hợp nhịp nhàng với anh.”
Chung Văn Thành nhẹ giọng bật cười: “Lúc ở trước mặt bọn họ cần em phối hợp một chút, còn thời gian khác chúng ta vẫn là bạn bè bình thường.”
Ý tại mặt chữ, thời gian khác anh sẽ tôn trọng cô, cũng sẽ không làm ra hành vi không nên làm với cô.

“Ừ.” Du Ân lựa chọn tin tưởng Chung Văn Thành.

Tính ra từ lần đầu tiên cô được Tô Ngưng giới thiệu làm kiêm chức biên kịch ở Chung Đỉnh đến bây giờ cô đã quen biết Chung Văn Thành hơn bốn năm.

Ba năm trước kiêm chức, cô và Chung Văn Thành không tiếp xúc quá nhiều với nhau, phần lớn thời gian cô làm việc dưới trướng Trang Ân Tri, đi các loại xã giao với Trang Ân Tri.


Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc cô hiểu biết con người Chung Văn Thành.

Chung Văn Thành ở trong giới này nhiều năm như thế mà vẫn luôn giữ mình trong sạch, gần như không có tai tiếng, chắc chắn là người đáng để tin tưởng.

Trước kia Du Ân biết được từ trong lời nói của Chung Văn Thành, ba mẹ anh ấy đều là người rất dễ gần.

Sau khi gặp mặt, hai người quả nhiên rất hiền lành.

Tuy mẹ Chung vì sinh bệnh nên sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn rất ấm áp.

Sau khi nhìn thấy Du Ân không khỏi giơ tay nắm lấy tay cô khen ngợi: “Vừa nhìn đã biết là một cô gái hiền lành tốt bụng, thật tốt quá.”
Lời này đồng nghĩa với việc trực tiếp thừa nhận yêu thích Du Ân, đối với người đã từng bị Đổng Văn Huệ nhìn vô số lần với ánh mắt lạnh lùng chế giễu như Du Ân mà nói, lời khen của mẹ Chung khiến trái tim cô vô cùng ấm áp.

Tuy rằng chỉ là giả vờ làm bạn gái của Chung Văn Thành nhưng Du Ân vẫn rất cảm động.

Bị người ta đả kích chế giễu và được người ta khen ngợi thật lòng là hai cảm giác hoàn toàn khác lạ.


Cô dịu dàng cười nói: “Bác gái, cảm ơn bác đã khen cháu.”
Mẹ Chung lại nói: “Tâm sinh tướng, bác chừng này tuổi rồi nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn.”
Nhìn ra được mẹ Chung thật lòng yêu thích Du Ân, Du Ân cũng ngồi xuống bên giường bệnh mẹ Chung, hai người cháu một câu bác một câu, nói chuyện rất hợp nhau.

Mẹ Chung hỏi Du Ân và Chung Văn Thành ở bên nhau thế nào, đề tài này trước đó Du Ân đã trao đổi trước với Chung Văn Thành nên cô nhớ lại rất tự nhiên: “Bọn cháu đã quen nhau vài năm rồi, trước giờ vẫn luôn là bạn bè với nhau, sau khi cháu về nước mới dần dần ở bên nhau.”
Mẹ Chung gật đầu, lại kéo tay cô có chút khó xử nói: “Mấy năm nay ngoài một cô bạn gái Văn Thành yêu đương hồi còn trẻ ra thì vẫn luôn không có ai bên cạnh.

Bởi vì điều này mà bên ngoài có rất nhiều tin đồn đều nói rằng nó không thích phụ nữ, bác xem xong cũng thấy ôi sao mà…”
Du Ân có thể hiểu được tâm tình của mẹ Chung, những nam nghệ sĩ cùng tuổi với Chung Văn Thành gần như đều đã kết hôn sinh con, nhưng Chung Văn Thành vẫn không có tin tức gì trong chuyện tình cảm, bởi vậy tin đồn liên quan đến xu hướng giới tính của anh ấy vẫn không ngừng tăng lên.

Nhưng mà từ khi nào một người đàn ông giữ mình trong sạch cũng trở thành một điểm để người ta công kích chứ?
“Bây giờ tốt rồi, có cháu bên cạnh nó, bác cũng không có gì phải lo lắng nữa.” Lúc mẹ Chung nói những lời này, khuôn mặt tiều tụy giống như khôi phục thần sắc lại rất nhiều, đó là niềm vui phát ra từ tận đáy lòng.

Cân nhắc tới thân thể mẹ Chung, Du Ân chỉ ở một lát rồi rời đi.


Chung Văn Thành đưa Du Ân trở về khách sạn, Du Ân hỏi Chung Văn Thành: “Anh có cần đưa bác gái đi Giang Thành chữa bệnh không?”
“Vô dụng thôi.” Chung Văn Thành khổ sở nhẹ nhàng lắc đầu: “Bác sĩ nói còn có hai tháng thôi, đừng giày vò bà ấy nữa.”
Đề tài này thật sự quá thương cảm, vành mắt Du Ân lập tức đỏ bừng: “Vậy khoảng thời gian này anh cố gắng ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn.”
“Ừ.” Cảm xúc Chung Văn Thành buồn thương, lại nhẹ giọng trấn an cô: “Thật ra mấy năm nay thân thể của bà ấy vẫn luôn không tốt, bọn anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có một ngày bà ấy phải rời đi.”
Chung Văn Thành lại nói: “Tuy rằng rất khổ sở nhưng vẫn có thể chấp nhận được.”
Du Ân nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cô cũng đã trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt khi mẹ qua đời, có điều lúc ấy cô vẫn còn bé, thật sự cảm thấy bầu trời như sụp xuống.

Cho tới hôm nay, đáy lòng cô cũng vẫn có sự tiếc nuối bởi vì mẹ cô cũng chính là mẹ nuôi cô, bà ấy đối xử với cô thực sự quá tốt, cô còn chưa kịp báo hiếu bà ấy được chút nào mà bà đã rời đi.

Chung Văn Thành như nhớ tới điều gì, lại hỏi cô: “Em đã bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm ba ruột của mình chưa?”
Mẹ ruột của cô sinh cô ra không bao lâu sau đã qua đời, còn ba ruột cô ở đâu?
Du Ân lắc đầu: “Biển người mênh mông, tôi tìm kiểu gì đây?”
Ban đầu biết được Du Thế Đàn không phải là ba ruột của mình, cô cũng đã từng có suy nghĩ như thế.

Nhưng đầu tiên cô không có tiền, thứ hai không có quyền cũng không có quan hệ gì cả, cho dù muốn tìm thì biết phải tìm thế nào đây?
Sau đó cô kết hôn với Phó Đình Viễn, thật ra Phó Đình Viễn có quyền thế lại có quan hệ, nhưng bởi vì cô không được yêu thương cũng không dám nhắc tới chuyện nhờ anh giúp đỡ đi tìm ba ruột của cô, lại càng là không thể nào mở lời nói với anh rằng Du Thế Đàn không phải là ba ruột của mình.

Chung Văn Thành giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “Đừng nản chí, chờ chờ tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ giúp em tìm.”

Du Ân vừa kinh ngạc vừa cảm động: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí với tôi như vậy đâu.” Chung Văn Thành cười nói: “Em cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi đến bệnh viện đây.”
Du Ân nghĩ một chút lại ngăn cản Chung Văn Thành, nói: “Bác gái có thích ăn uống không, lần tới tôi mang đồ ăn tôi làm cho bác.”
Đôi mắt Chung Văn Thành sáng rực lên một chút: “Thật à?”
Du Ân nghiêm túc nói: “Ừ, tôi cũng không biết có thể giúp anh làm chuyện gì, nên cứ cố gắng hết sức làm mẹ anh vui vẻ một chút.”
Bất kể là Chung Văn Thành hay là mẹ Chung đều thật lòng đối xử với cô, tự nhiên cô cũng muốn lấy tấm lòng của mình ra để đáp lại.

Chung Văn Thành nghĩ một chút: “Tình hình của mẹ tôi như vậy cũng không định tiếp tục ở bệnh viện nữa, qua vài ngày nữa chắc sẽ xuất viện.

Đến lúc đó đến nhà nấu ăn đi, như vậy cũng khá thuận tiện.”
“Được.” Du Ân đồng ý sau đó liền tiễn Chung Văn Thành rời đi.

Du Ân pha cho mình một tách café sau đó lấy máy tính ra tiếp tục làm việc.

Có điều chưa viết được mấy chữ đã bị điện thoại của Tô Ngưng gọi tới ngắt mạch, Tô Ngưng ở trong điện thoại cười rất là vui sướng: “Cậu và sếp Chung lên hot search rồi.”
Du Ân kinh ngạc không thôi: “Không thể nào chứ?”
Chẳng qua cô chỉ là đi một chuyến tới bệnh viện với Chung Văn Thành mà thôi, nhanh như vậy đã bị chụp được sao?
Tô Ngưng nhấn mạnh: “Không lừa cậu đâu, sếp Chung nắm tay cậu ở bệnh viện đã bị người ta chụp ảnh lại rồi.”
Du Ân hít sâu một hơi, lại nghe Tô Ngưng nói tiếp: “Tớ nói các cậu sẽ không diễn giả thành thật đấy chứ, lại còn nắm tay nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận