Từ lúc lão Bá ra sông Đuống đánh cá cho đến tận bây giờ, chẳng hiểu sao trong lòng của bà Đọt vợ lão lại cứ dâng lên một cảm giác bất an, lo lắng đến khó tả.
Nằm trên chiếc giường gỗ, bà trở mình liên hồi, khiến cho dát giường ma sát vào cơ thể, âm thanh kèn kẹt phát ra trong đêm tối tĩnh mịch.
Trăn trở một hồi bà Đọt mới chấp nhận được một sự thật ấy là đêm nay bà mất ngủ.
Hình ảnh con mèo mun nó đứng nhìn bà chằm chằm lúc ở dưới bếp cứ ám ảnh lấy tâm trí của bà Đọt.
Ngủ không được, nằm mãi cũng đâm ra chán, sao đến tận giờ này mà lão Bá vẫn còn chưa vác cái xác về cơ chứ, thời điểm hẹn ước là trước nửa đêm cơ mà.
Bà Đọt nhỏm người dậy, gạt chiếc chăn bông sang một bên, phía bên vách tường, trong cái ánh sáng hơi đo đỏ của bóng đèn quả nhót, bà nheo mắt nhìn cho rõ cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ, bây giờ là đã hơn một giờ sáng rồi cơ à? Để xem nào, một giờ bốn mươi bảy phút, ngót nghét gần hai giờ sáng , ấy vậy mà còn chưa thấy bóng dáng lão Bá đâu? Chẳng có nhẽ lão ham vui quá quên cả việc về nhà hay sao? Không thể thế được, lão Bá trước giờ chưa từng sai hẹn với bà, linh tính của một người vợ mách bảo bà chắc chắn là có chuyện gì không hay xảy ra rồi.
Không chịu nổi được nỗi lo âu dày vò, bà Đọt xuống hẳn giường, chân xỏ dép, đi mặc thêm quần áo ấm, bà đã có quyết định , phải đi ra ngoài bờ sông xem tình hình chồng của bà thế nào.
Khi còn đang cặm cụi mặc thêm cái áo bông dài tay giữ ấm cơ thể, chuẩn bị mở then cửa nhà thì bà Đọt bỗng nghe thấy tiếng chó sủa vang ở mấy nhà cạnh bên, mấy con này hôm nay lại ăn nhầm thứ gì mà lại sủa dữ dội như vậy cơ chứ, nhưng nếu lúc này bà Đọt nghe kỹ thì sẽ thấy đám chó ấy chúng sủa rất có quy luật, cứ một tiếng một ngắt quãng, thỉnh thoảng có con lại tru lên nghe cực kỳ ghê rợn, người ta thường bảo chó sủa ba tiếng là người, một tiếng là ma, không lẽ lại có con ma nào đang lảng vảng ở ngoài đường lúc này à.
Khi bà Đọt vẫn còn đang nghiêng đầu lắng tai nghe, thì đột nhiên có tiếng bước chân người đi dép va chạm xuống mặt đất tạo ra âm thanh xoèn xoẹt, quèn quẹt phát ra từ hướng ngoài cổng nhà bà, rồi có tiếng ai đó đụng chạm vào cánh cổng bằng gỗ, nghe lành cà, lành cạch, như thể có người đang ở ngoài cổng nhà, muốn mở then chốt vào trong.
Bà Đọt sợ đến điếng người , lại vừa cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, vội vàng ngó đầu qua chấn song cửa sổ nhìn ra bên ngoài, để xem rốt cuộc người đến là ai.
Vừa thò đầu nhìn ra ngoài cổng, thì bà Đọt nhìn thấy một bóng đen đang đứng lù lù trước cổng nhà mình, hình dáng rất quen thuộc, đó chẳng phải là dáng người của lão Bá chồng bà hay sao.
Có lẽ bây giờ lão mới đi từ sông về, thế là bà lật đật mở cửa nhà, rồi đi nhanh ra ngoài sân, hướng thẳng tới cổng.
Chân chưa đi đến nơi, nhưng miệng bà đã cằn nhằn lão Bá:- Cái nhà ông này, tôi đã bảo là phải về trước nửa đêm cơ mà, có phải càng già lại càng đổ đốn không thế hử? Mở cái gì mà mở, cửa tôi đã khóa lại, làm gì có chìa khóa mà mở, không nhìn thấy hay sao?Chờ một tí, tôi mở cho mà vào.Sau đó bà Đọt lần mò trong bóng tối, tìm cái lỗ ổ khóa mà tra chìa vào.
Trái với suy đoán của bà Đọt là lão Bá sẽ cười trừ hề hề giống như mọi lần mà lão phạm lỗi, lần này bị bà mắng như vậy thế nhưng lão lại lặng thinh, miệng câm như hến.
Tiếng cạch vang lên, rốt cuộc thì bà Đọt cũng thành công mở được cái khóa cổng, kéo thanh chốt cửa sang ngang, rồi bỏ mặc cánh cửa cổng, bà quay đít nguây nguẩy đi vào trong nhà, giọng điệu tỏ vẻ mình đang rất giận:- Hôm nay ông to gan nhỉ? Sao ? Không bào chữa gì cơ à? Mà về làm cái gì? Không ngủ luôn ngoài đấy đi, cho đổ bệnh luôn, rồi ai chăm? Cái thân già tôi chăm chứ ai? Rõ cái mồm leo lẻo cơ đấy.Bà Đọt vừa nói, không quên rảo bước chân, ấy vậy mà đến khi bà đã đi đến thềm nhà, bà lại chẳng nghe thấy tiếng đáp trả của lão Bá, cũng chẳng thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
Kinh ngạc, bà vội quay lưng lại xem sao, thì bà Đọt thấy lão Bá vẫn đang đứng lù lù ở ngoài cổng, không hề cử động, vẫn im lìm như một pho tượng.
Thấy quái lạ, bà Đọt lên tiếng hỏi:- Ơ thế làm sao đấy? Còn không vào nhà đi? Hay còn chờ tôi cõng vào hử?Lão Bá vẫn im thin thít, bà Đọt nghĩ bụng hay do mình nói lão quá, lão đâm ra giận dỗi mình.
Có suy nghĩ ấy trong đầu nên bà Đọt đành quay ngược trở lại, vẫn không quên chế giễu lão Bá:- Ối giời đất ơi, hôm nay lại biết giận dỗi cơ đấy, thôi được rồi tôi không nói ông nữa, đi vào đi, khuya rồi, sương nó xuống độc lắm, lại đổ bệnh đấy, vào bên trong trước đi, tôi khóa cửa cho.Đến khi bà Đọt quay trở lại vị trí cũ, lão Bá mới có phản hồi bà, lão cất giọng, nhưng giọng nói của lão vô cùng khó nghe, như tiếng người ta chà xát hai miếng kim loại vào nhau vậy, vừa khàn khàn, lại vừa trầm đục:- Cho phép tôi vào? Cho tôi vào đúng không? Chắc chưa?Có thể nói từ hành động cho đến lời nói của lão Bá hôm nay khác hẳn lão ngày thường, là vợ của lão biết bao năm nay, bà Đọt có thể nhận ra sự khác lạ của chồng mình , nhưng suốt từ lúc lão ra sông đến giờ bà chỉ lo lắng lão không về nhà, còn nay lão về rồi thì bà lại không suy nghĩ được nhiều như thế.
Bị lão hỏi câu đó, mới đầu bà cũng ngẩn ra, nhìn kỹ lại cái bóng đen trước mặt một lần, xem đây có phải là chồng bà hay không? Xác nhận đúng là lão, chẳng lẫn đi đâu được, bà mới gật đầu đáp lời lão:- Này, ông bị cảm mạo à? Sao giọng nghe là lạ? Mà tôi có ăn thịt ông đâu mà phải sợ tôi như là cọp thế? Nhà của ông, ông không vào, hay ông thích qua nhà hàng xóm ngủ ? Hỏi như mấy người bị thần kinh vậy, vào đi chứ còn chờ gì nữa.Thấy bà Đọt gật đầu đồng ý, ông Bá mới bắt đầu di chuyển thân hình, chậm rãi đi ngang qua bà, rồi cất tiếng cười khùng khục, khùng khục, nghe đến rợn cả người:- Khục, khục, khục,...Nghe được tiếng cười của lão Bá sát bên tai mình, bà Đọt nổi hết cả da gà, sợ quá bà quát toáng lên:- Này cái lão điên, bị thần kinh à? Cười cái gì mà nghe sợ thế?Lão Bá không đáp lại lời của bà Đọt, mà chỉ lầm lũi, đầu cúi gằm tiến vào bên trong nhà, bỏ lại vợ mình sau lưng.
Bà Đọt đưa hai tay kéo lại cánh cửa cổng, càng nghĩ lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi, tổ cha nhà lão, đã đi khuya về chớ, lại còn dọa bà một trận sợ điếng cả người.
Khi mới với được một bên cánh cửa cổng, mắt bà Đọt vô tình nhìn ra phía bên ngoài đường, lần này thì bà Đọt không kìm được sự sợ hãi mà hét toáng cả lên:- A a a a.Chẳng hiểu sao đám chó bên phía mấy nhà cạnh bên, chúng lại chạy hết cả ra ngoài đường thế kia.
Con nào con lấy dùng đôi mắt xanh lè, rực sáng nhìn về phía nhà bà mà sủa lên liên hồi.
Tiếng sủa vẫn vang lên y như cũ, một tiếng một, rât bâng quơ, không hề có chủ đích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...