Lại thêm một khoảng thời gian dài, mưa ngoài trời tuy đã nhỏ đi nhưng vẫn rả rích không ngớt.
Màn sương đen dày đặc vốn bao phủ quanh chùa Hàm Long và ba dãy núi thiêng giờ đã tan ra, mờ nhạt trông thấy.
Một thân ảnh vẫn án ngữ ở cửa ra vào nội điện chùa Hàm Long, trông người này chẳng khác nào một ngọn đuốc sống, đấy chính là sư trụ trì và Phật hỏa cháy trên người ông.
Một thân ảnh khác to lớn giống như một tòa miếu nhỏ, đen trùi trũi đứng ở sân đình, giấu cả cơ thể lẫn vào bóng đêm, hai mắt đỏ quạnh như máu, thỉnh thoảng người này thở phì ra những làn sương trắng.
Kẻ đó không ai khác, chính là quỷ thân của Bất Cố Thần.
Kì lạ thay lúc này hắn không tấn công sư thầy nữa, hai tay hắn buông thõng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ông.
Không phải quỷ thân đã hết sức tấn công, hắn còn sức, nhưng hắn không muốn đánh nữa, bởi hắn đã thấu hiểu được một điều, trận chiến này hắn đã thua.
Lão đầu trọc ở trước mặt hắn đã đánh đổi tính mạng để khởi động trận pháp Tứ Linh, chỉ cần trận thành, cái quỷ thân này của hắn cũng sẽ bị tiêu diệt, cho dù bây giờ cho hắn tự mình giáng thế, cũng sẽ bị trận pháp áp chế, không thể làm nên cơm cháo gì được, như vậy hắn tốn công, tốn sức đánh để được cái chi nữa, chỉ khiến hắn thêm mất mặt mà thôi.
Tất cả những cử chỉ, hành động của quỷ thân đều được sư trụ trì hay biết, mặc dù mắt ông đang nhắm chặt, mắt không thấy nhưng tâm thấy.
Ông cũng ngầm hiểu được vì sao Bất Cố Thần biết hắn đã thất bại nhưng hắn không rút lui bảo toàn quỷ thân, bởi nói gì thì nói hắn cũng là một vị thần, tuy là hung thần nhưng thần vẫn là thần, người còn cần tôn nghiêm, huống chi là một vị thần thượng cổ.
Cứ như thế, dưới cơn mưa đêm giá lạnh, gió vẫn gào rú không nguôi, cả hai tĩnh lặng giữ nguyên vị trí của mình, khung cảnh lúc trận chiến bắt đầu giống y hệt khi nó kết thúc, cả hai như thể tách biệt khỏi không gian, thời gian.
Cuối cùng, người phá vỡ sự lặng yên lại là Bất Cố Thần, giọng hắn khàn khàn:- Lão lừa trọc, bản thần hỏi ngươi một câu được không?Nếu trận chiến này vẫn còn chưa ngã ngũ, chắc chắn sư thầy sẽ không đáp lời hắn, nhưng tính đến bây giờ mọi thứ đã không thể vãn hồi, chính bản thân sư trụ trì cũng chẳng còn sống được bao lâu, ông khẽ gật đầu.
Lập tức quỷ thân mở lời:- Ta không hiểu tại sao đám người các người lại cố chấp đến như vậy? Dùng trăm phương nghìn kế để ngăn cản ta, đánh đổi rất nhiều thứ, ngay cả chính ngươi bây giờ cũng góp mạng sống của mình vào? Đáng sao?- Vậy tại sao ngài lại bắt mạng muôn dân, bá tánh?- Đó là thiên chức của ta, hung thần chủ sát, không có mạng sống của kẻ khác, ta không thể nào tồn tại, mà đám người các ngươi cũng thừa biết, nếu là tăng sư cửa Phật hay pháp sư cửa Thánh, ta đều không động vào? Vậy tại sao các ngươi lại cản đường của ta?- Vì bần tăng cũng làm theo thiên chức của mình, là đệ tử, con dân cửa Phật, bần tăng phải trợ giúp ngài độ hóa thế gian, sao cho vạn vật không còn khổ đau,tất cả sinh linh được giác ngộ.
Bằng hữu của bần tăng, lão Qủy Nhân hay Trần Long là con cửa Thánh, họ phải trừ ma, diệt quỷ bảo hộ muôn dân, bá tánh.
Còn nếu ngài cảm thấy bần tăng dùng bao từ hoa mỹ, miệng phun hoa Sen, lưỡi dài ba tấc thì bần tăng chỉ nói đơn giản, đó là thiên chức giữa con người với con người.
Đã là đồng loại với nhau đứng trước kẻ thù to lớn hơn, họ sẽ đoàn kết lại, đứng lên chống lại kẻ thù, bảo vệ nhau, đó chính là thiên chức của một con người.
Còn nếu ngài hỏi rằng bần tăng làm vậy có đáng không? Bần tăng nghĩ rằng đáng, một mạng của bần tăng đổi lấy tính mạng của mọi người đang ở trong trận chiến này, một mạng của bần tăng có thể đầy lùi được ngài, bảo hộ cho muôn dân bá tánh sao không đáng cho được.
Đáng, đáng lắm.- Con lừa trọc ngươi,..
Hừ, ngươi biết rằng ta sẽ không từ bỏ chứ?- Bần tăng hiểu và bần tăng biết , nhưng bần tăng không cảm thấy lo lắng, tre già măng mọc, Đại Việt từ xưa đến nay chưa bao giờ thiếu nhân tài, không có bần tăng sẽ có người khác.Trong khi quỷ thân của Bất Cố Thần và sư trụ trì còn đang trò chuyện, từng chữ Vạn ở trên ba ngọn tháp trên dãy Kỳ Lân, Long Quy, Phượng Hoàng đã được thắp sáng, cuối cùng đến cả tháp tổ Như Trừng lẫn tháp Cứu sinh trên dãy Thanh Long cũng tỏa ra kim quang vạn trượng.
Cảm nhận được điều này, Bất Cố Thần dừng cuộc trò chuyện, ánh mắt dõi về nơi ấy, đoạn hắn tự lẩm bẩm, không rõ là nói cho bản thân hắn hay cho sư trụ trì nghe:- Cảnh tượng này, đúng rồi, tên lừa trọc Như Trừng cũng đã dùng cách này bảo sao bản thần thấy quen quen, chỉ khác là Phật hạnh của hắn vô cùng cao thâm, không như trụ trì đời này, phải táng thân mới dùng được pháp trận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...