129.
Chương 129.
Không bình thường sao?
Vưu Lương Hành đang muốn mở miệng nói, thì Diêu Miêu Miêu đã ngừng xe, một chiếc giày cao cót của Bạch Dao bay lên không trung, cô nói:
"Xuống xe!"
Lập tức cả người Khang Thánh Triết chấn động, giống như một chú gà con nhào vào lòng ngực Vưu Lương Hành, Bạch Dao nhìn đỏ mắt, vì thế tự mình mở cửa sau kéo người xuống.
Khang Thánh Triết giận muốn chết mà không dám nói gì, còn Vưu Lương Hành sao......!hắn căn bản không dám giận a.
Hôm nay Diêu Miêu Miêu chỉ xem như là tài xế, đưa người tới nơi xong rồi nhanh chóng biến mất, chỉ để lại 3 người Vưu Lương Hành, Khang Thánh Triết và Bạch Dao, xuyên qua cửa lớn vòng vèo qua hoa viên và ao nhỏ, Khang Thánh Triết tiến gần bên tai Vưu Lương Hành nói:
"Lương Lương, chân tôi có chút nhũn ra."
Vưu Lương Hành liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt người này thật sự không còn biểu tình lãnh đạm như ngày thường, hắn nhìn sâu Khang Thánh Triết một cái, rồi trưng ra thần thái an ổn, nói:
"Tôi cũng nhũn rồi."
Khang Thánh Triết: "...."
Khang Thánh Triết: "Lương Lương......!Quả nhiên phương thức an ủi của anh rất đặc thù."
Vưu Lương Hành không cười mà chỉ nói: "Ừ."
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, rồi giữ chặt lấy tay Khang Thánh Triết nói:
"Không có việc gì."
Nhưng mà 10 ngón tay đan vào nhau cũng không làm Khanh Thánh Triết an tâm bởi vì bàn tay của Vưu Lương Hành còn run rẩy hơn hắn, người kia còn khẩn trương hơn hắn rất nhiều.
Hai người đối diện nhau, đều lẩy bẩy tựa như hai cọng cỏ nhỏ trước bão lớn, chỉ cần gió thổi mạnh một cái là gãy.
Thật sự hoảng sợ muốn chết.
Khang Thánh Triết chưa từng gặp qua cha mẹ Vưu Lương Hành, thậm chí còn chưa từng nghe một chút tin tức nào của họ, nhưng còn chưa vào cửa đã sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, có tác dụng mở màn cho nỗi kinh sợ cường đại trong lòng.
Hắn hoàn toàn không dám làm càn, tựa như một con đại bàng thoái hóa thành một chú gà con, một chút cũng không đám bay lên bầu trời.
Tời cửa, còn chưa kịp gõ, cửa lớn đã mở ra từ bên trong.
Mở cửa chính là một dì khoảng 40 tuổi với diện dung ôn nhu, vừa thấy Vưu Lương Hành và Bạch Dao, đã tươi cười đầy mặt, vui mừng nói: "Đã về rồi."
Bạch Dao nói: "Cháu về rồi, đói bụng quá, đã có cơm chưa a?"
Dì nói: "Đã sớm làm xong, chờ mấy đứa trở lại."
Nụ cười của dì dễ thân, có tác dụng trấn an rất lớn, Vưu Lương Hành giới thiệu:
"Dì là người làm ở nhà tôi."
Khang Thánh Triết nhỏ giọng nói:
"Còn có người khác sao?"
Đương nhiên là có, Vưu Lương Hành vừa muốn vào cửa thì bên trong một người đàn ông mặc bộ đồ bếp đi ra, hắn kinh ngạc nhường đường, phía sau lại lần lượt đi ra vài người, Khang Thánh Triết đếm đếm, chừng 12-13 người.
Vì thế kinh ngạc nói:
"Đây là...."
Ánh mắt của dì đánh giá hắn, trên mặt bà còn treo nụ cười:
"Đầu bếp nấu cơm, đã chuẩn bị xong nên hiện tại muốn đi về."
Khang Thánh Triết: "....." emmmm.
Làm một bữa cơm cần 12-13 người sao, là làm Mãn Hán toàn tịch à?
Mặt Khang Thánh Triết nhăn lại, nhìn Vưu Lương Hành tựa như xin giúp đỡ, sắc mặt của Vưu Lương Hành cũng khẽ biến, lắc đầu nói:
"Bình thường cũng không như vậy, lần đầu tiên tôi thấy."
Nói xong hắn nhìn về phía Bạch Dao:
"Chị đã nói chuyện của chúng em với ba mẹ?"
Bạch Dao lạnh lẽo nói: "Chứ sao."
Vưu Lương Hành nguyên tưởng, Bạch Dao dẫn hai người bọn họ về nhà sau đó mới thẳng thắn come out rồi chờ kết quả, không nghĩ rằng điều đang chờ đợi là kết quả cuối cùng, nghĩ như vậy, tình huống này còn làm người lo lắng hơn trước.
Do dự mãi, Vưu Lương Hành lâm trận lùi bước, nói với Khang Thánh Triết:
"Về thành phố A đi, hiện tại đi ngay."
Một người luôn luôn độc lập tự chủ như Vưu Lương Hành nói ra những lời này, cũng đủ để thấy trình độ nghiêm trọng của việc này, nhưng mày Khang Thánh Triết nhíu lại, mở miệng nói:
"Không được, không thể đi, Lương Lương, chúng ta không thể đi."
Bạch Dao liếc mắt bàng quan nhìn, chỉ thấy tâm tư của kẻ đại hán cao 2m này còn khá kiên định, ngược lại với đệ đệ nhà mình, bảo vệ người kia thật chặt chẽ, sợ vào nhà bị ủy khuất gì đó.
.......!Mời mấy tháng không gặp, tại sao có thể thích một người đàn ông tới như vậy.
Trên thế giới thật sự có rất nhiều thứ không thể giải thích được.
"Đừng nói nữa, hiện tại đi ngay đi."
Một khi Vưu Lương Hành quyết định sẽ không sửa đổi, tuy rằng lâm thời thay đổi nhưng vẫn còn khá bình tĩnh, hắn đang lôi kéo Khang Thánh Triết đi ra phía ngoài, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nam không nặng không nhẹ nhưng lại uy nghiêm mười phần.
"Đi đâu đó!"
Vưu Lương Hành cứng đơ, thong thả xoay người lại, thân hình Khang Thánh Triết lại càng chấn động, đứng thẳng lại sống lưng.
Vưu Lương Hành nói: ".....Ba."
Đứng ở cửa không chỉ là ông Vưu Minh mà còn có bà Bạch Diễm, biểu tình của hai người không thể nói là nghiêm túc nhưng thái độ lại bất đồng với bộ dạng nhẹ nhàng của ngày thường, trên người cũng phải là quần áo hưu nhàn, ở nhà mà là một thân sửa sang tựa như sắp tiếp khách.
.....!Có chút.........
Ông Vưu Minh nói:
"Con muốn đi đâu, ai đồng ý cho con đi, con có biết, nghe nói con về mẹ con phải mất bao lâu để chọn món ăn không, con cảm thấy như vậy là tôn trọng mẹ con sao? Bình thường ta giáo dục con như vậy sao?"
Sắc mặt Vưu Lương Hành rất khó coi, hắn không nói ra lời, nhưng mà ông Vưu và bà Bạch cũng không chờ hắn trả lời, mà từ khi ra cửa, đôi mắt của hai người liền dính trên người Khang Thánh Triết, rà quét từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Trong khi bị ba mẹ đại nhân rà quét, Khang Thánh Triết cũng miễn cưỡng có thể dùng từ quang minh chính đại đối diện với hai vị đại nhân, nhưng vừa thấy, hắn cảm giác mình bị rớt xuống hầm băng, hắn bị toàn thế giới lừa gạt.
Thường thường vô kỳ? Hai bàn tay trắng?
Không muốn sống a.
Vốn dĩ Khang Thánh Triết cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì về cha mẹ của Lương Lương, nhưng trước mắt đây, hắn lại phát hiện không cần Vưu Lương Hành phải giới thiệu, mình có thể nói ra được thân phận của bọn họ.
Vị phu nhân trước mặt đây, chính là người từ khi hắn hiểu biết, mỗi năm mẫu thân đại nhân nhà hắn đều phải mất nửa tháng thời gian để chiêm nghiệm lại những bộ phim điện ảnh của bà, chẳng sợ lúc này bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, không phải dưới ánh đèn flash, sự mỹ lệ của bà vẫn đại biểu cho một thời đại kinh điển.
Bạch Diễm, là ảnh hậu nổi tiếng khắp trong ngoài nước ở thời đại của bà, là mẫu thân đại nhân của Lương Lương sao.
Mà một vị khác......!dù Khang Thánh Triết không chú ý tới ngành sản xuất kinh tế tài chính cũng có thể nói ra tên của ông.
Vì sao ư? Có thể biết Mã Hóa Đằng, có thể biết Vương Kiện Lâm tại sao lại có thể không biết được Vưu Minh chứ.
Có tiền, có dung mạo, là người đứng đầu trong top doanh nhân có giá trị nhan sắc nhất nước, ai nghe mà không biết chứ?
Cho nên, nào phải khó khăn bình thường.....
Đây là tử vong đó.......
Khang Thánh Triết run rẩy đến mức tận cùng, cơ thể phản xạ có điều kiện đứng càng thẳng, Vưu Lương Hành cũng đứng bên người hắn, hai người trầm mặc vô ngữ, tay nắm tay, chặt tới gắt gao.
Khang Thánh Triết cố gắng lấy một hơi cúi đầu nói: "Bác trai, bác....."
"Trước đừng gọi."
Ông Vưu Minh mở miệng đơn giản cắt lời, cả người Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết đều cứng đờ.
Không cho đi, cũng không cho chào, vậy hiện tại chỉ có thể căng da đầu vào nhà, Vưu Lương Hành lôi kéo Khang Thánh Triết đi về trước, ông Vưu Minh và bà Bạch Diễn vẫn đứng ở cửa, không ai có ý nhường đường.
Vưu Lương Hành biết gọi ông Vưu cũng vô dụng, cho nên hắn chỉ có thể nói:
".....!Mẹ?"
Biểu tình bà Bạch mềm nhũn, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Lương, mẹ hỏi con, con có muốn đi vào cái nhà này không?"
Vưu Lương Hành chưa phản ứng nhưng mày Khang Thánh Triết đã nhảy dựng lên, thần sắc đột biến.
Không khí giảm xuống còn dưới 0 độ, Vưu Lương Hành nói:
"Mẹ đây là có ý gì?"
Ông Vưu Minh nhìn hắn nói:
"Ta chỉ hỏi con một vấn đề, con đáp đúng, ta sẽ cho con vào nhà, đã hiểu chưa?"
Vưu Lương Hành trầm mặc một lát, biểu tình rốt cuộc cũng thoát ra khỏi đủ loại suy nghĩ mà biến thành bộ dạng lãnh đạm thường ngày:
"Ba hỏi đi."
Ông Vưu Minh nói: "Người đàn ông đứng bên cạnh con này là gì của con.
Vưu Lương Hành, con phải nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Tới nước này rồi, tình huống chạm vào nổ ngay, Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết đều không thể nghĩ tới, bọn họ còn chưa kịp vào cửa, đã trực tiếp đối mặt với việc lựa chọn giữa cha mẹ và người yêu.
Không khí chỉ có sự trầm mặc, Khang Thánh Triết nắm chặt lấy tay Vưu Lương Hành, hắn cố ý hít sâu, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên Vưu Lương Hành quát lên:
"Im miệng! Không phải lúc cậu mở lời!"
Khang Thánh Triết dừng lại, lòng bàn tay run rẩy, cuối cùng cũng nghe lời, chỉ nắm chặt lấy Vưu Lương Hành, yên lặng đứng thẳng thân thể.
Vưu Lương Hành ngẩng đầu, nói:
"Là người yêu của con, là bạn trai của con, là người về sau con muốn kết hôn."
Bạch Dao hung hăng trừng mắt, nhỏ giọng: "Hừm."
Ông Vưu và bà Bạch chau mày, thoáng chốc sau, ông Vưu cười lạnh nói một câu.
"Giỏi."
Nói xong trực tiếp xoay người, không thèm quay đầu đi vào cửa.
Vưu Lương Hành im lặng cúi đầu, Khang Thánh Triết nhìn hắn 2s.
đột nhiên hai mắt cơ hồ lăn hai hàng nước mắt.
Vốn dĩ tâm Vưu Lương Hành như trầm xuống đáy cốc nhưng lúc này lại không nhịn được nói:
"Hít mũi cái gì."
Khang Thánh Triết nói:
"Tôi...!trong lòng đột nhiên có loại cảm giác, a, quả nhiên tôi thích anh, rất thích, rất thích rất thích anh."
Vưu Lương Hành lộ ra nụ cười, vỗ vỗ đầu to của Khang Thánh Triết.
Hai người đang an ủi lẫn nhau, chợt Bạch Dao nói:
"Đủ chưa, có thể vào nhà nhanh được không, chị đây chết đói rồi."
".....?"
Vưu Lương Hành cùng Khang Thánh Triết đều sửng sốt, hai người hậu tri hậu giác nhìn về phía cửa, thấy ông Vưu và bà Bạch đã đi rồi, nhưng cửa vẫn mở, tới gần có thể nghe thanh âm hai người đang thảo luận nói vọng ra.
"Vừa rồi ông diễn thật không tồi nha, rất hung dữ."
"Đúng không? Là do bà chỉ đạo tốt, đúng là làm ông xã của ảnh hậu, kỹ thuật diễn cũng tăng lên nhiều."
"Hừ ~~~ chỉ biết nói ngọt."
Vưu Lương Hành: "....."
Khang Thánh Triết: "......"
Hai người còn không rảnh há hốc mồm đã bị Bạch Dao dùng giày cao gót đá vào cửa, vừa vào mới thấy, sự càng làm người trợn mắt há hốc mồm hơn, trên chiếc bàn ăn dài 5-6 mét, được trải khăn màu đỏ, trên bàn ngập tràn đồ ăn, bày từ đầu tới đuôi.
........!Trăm triệu không nghĩ tới, không phải Mãn Hán toàn tịch mà hơn hẳn Mãn Hán toàn tịch.
Nào Âu nào Á, đầy đủ mọi thứ.
Lông trên người Khang Thánh Triết dựng đứng, còn không chỉ vậy, vừa vào cửa, thái độ của ông Vưu và bà Bạch thay đổi 180 độ, trong ánh mắt có ý cười, biểu tình vô cùng ôn hòa.
Bà Bạch Vui vẻ nói:
"Ông xem, đứa nhỏ này, thật xinh đẹp."
Ông Vưu cũng mỉm cười gật đầu: "Ừ, so với bà thì thiếu một chút."
Vưu Lương Hành nửa ngày sau không nói ra lời, vất vả lắm mới thở ra một hơi, bà Bạch vẫy vẫy tay nói:
"Nhanh ngồi đi, ngồi tàu cao tốc có mệt không, nghe nói con mang bạn trai về, mẹ còn cố ý dành 5 phút để chọn đồ ăn đó, nhanh nếm thử đi, đừng để nguội."
Vưu Lương Hành: "......!Vâng."
Nói xong hắn kéo Khang Thánh Triết ngồi xuống, bà Bạch hỏi:
"Từ từ, đứa bé kia, a đúng rồi, con tên là gì?"
Khang Thánh Triết vội vàng nói: "Dạ con là Khang Thánh Triết."
Bà Bạch hỏi: "Khang Thánh gì?"
Khang Thánh Triết nói: "Khang Thánh Triết"
Bà Bạch hỏi: "Khang gì Triết?"
Khang Thánh Triết nói: "Khang Thánh Triết"
Bà Bạch: "Cái gì Thánh Triết?"
Khang Thánh Triết nói: "Khang Thánh Triết"
Vưu Lương Hành nói: "Mẹ!"
Bạch Dao cười tủm tỉm:
"A Lương em gấp cái gì nha, xem người ta Khang Thánh Triết kiên nhẫn như thế nào."
Ông Vưu cũng nói: "A Lương, xem lại cách nói chuyện với mẹ con đi.
Sự tùy hứng của Bạch Dao bất quá mới chỉ di truyền được 50% của bà Bạch thôi, Vưu Lương Hành gọi bà một tiếng kỳ thật chưa chắc đã hữu dụng, phải xem tâm tình của bà, bất quá hiển nhiên tâm tình của bà lúc này không kém, cho nên không hề nói giỡn nữa, mà nói với Khang Thánh Triết:
"Cháu lại đây, đến bên người ta này."
Khang Thánh Triết liếc nhìn Vưu Lương Hành, thấy hắn gật đầu, Khang Thánh Triết giống như một con sâu lông chậm rãi bò sang, đến lúc này, cần phải mở miệng nói chuyện, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy khó xử.
Vị mẫu thân đại nhân thoạt nhìn quá trẻ, khí tràng lại cực kỳ đáng sợ, vô luận là kêu bác gái hay dì đều làm hắn không thể nói ra lời.....
Bà Bạch tựa như biết suy nghĩ trong lòng hắn, bà chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói:
"Ta cho cháu một chủ ý nhé!"
Khang Thánh Triết ngoan ngoãn nói: "Ngài nói ạ."
Bà Bạch Diễm nói: "Gọi là mẹ đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...