Lương Tụng bị tin tức bùng nổ này chấn đến thất điên bát đảo, mười phút sau mới bình tĩnh lại được.
Là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ của Bách Tây, cậu ta đương nhiên biết mấy chuyện chả ra sao kia của Bách Tây và Thích Tầm.
Khoảng thời gian học cấp 3, Bách Tây mỗi ngày ở bên tai cậu ta mà Thích Tầm dài Thích Tầm ngắn, nghe mà lỗ tai cậu ta muốn mọc kén, lại còn phải bồi Bách Tây lén đi xem Thích Tầm thi đấu.
Bách Tây bị Thích Tầm soái đến mức ở dưới đài ôm mặt phát hoa si, còn cậu ta thì đứng bên cạnh thưởng thức dáng người yêu kiều của các học tỷ ở trường đại học, ngược lại cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng khi đó, cậu ta cũng không đem chuyện Bách Tây yêu thầm để trong lòng.
Tình cảm thời niên thiếu như thơ ca, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Chính cậu ta hồi cấp 2 cũng yêu đương vài lần, lâu nhất cũng không quá ba tháng, không chỉ dễ đến dễ đi mà còn chúc phúc đối phương nhanh chóng tìm được đời tiếp theo, cậu ta vốn cũng không cảm thấy tình cảm mà Bách Tây đối với Thích Tầm có thể kéo dài bao lâu.
Nhưng cậu ta trăm triệu không nghĩ tới, Bách Tây là người chỉ có một cọng gân, yêu thầm cũng có nghị lực như thi chạy Marathon vậy, mãi đến 6 năm cũng chưa di tình biệt luyến.
Chuyện này cũng làm cậu ta khá là bất mãn về Thích Tầm.
Sự bất mãn của cậu ta tràn ngập sắc thái chủ quan, đơn thuần là cảm thấy Thích Tầm bị mù, tiểu gay xinh đẹp ngoan ngoãn như Bách Tây đi đâu mà tìm được, cớ sao Thích Tầm lại không nhận ra.
Nhưng hiện tại, ngồi ở trong tiệm đồ nướng ầm ĩ, Bách Tây lại nói với cậu ta rằng, chính mình đang yêu đương với Thích Tầm.
Lương Tụng khoanh tay lại, nhìn kỹ gương mặt viết đầy chữ chột dạ của Bách Tây, chậc một tiếng.
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Bách Tây: “Cậu trước giải thích cho tớ xem, mới mấy ngày không gặp mặt, chưa gì cậu đã cùng Thích Tầm ở bên nhau? Cậu thổ lộ với hắn?”
Bách Tây dùng đôi đũa chọc chọc miếng khoai tây nướng trên đĩa, không quá dám nhìn thẳng vào mắt Lương Tụng: “Thực ra cũng không phải thổ lộ……”
Cậu hắng giọng, ngồi trong tiệm đồ nướng huyên náo, chậm rãi đem những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay kể với Lương Tụng, bắt đầu từ lúc cậu tỉnh lại ở nhà Thích Tầm, đến mấy ngày trước cậuđồng ý kết giao với Thích Tầm.
Càng về sau, giọng của cậu càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Lương Tụng giống như muốn đốt ra một cái lỗ ở trên mặt cậu vậy, mày nhíu chặt lại, hận không thể kẹp chết một con ruồi.
“Nói chung, chuyện chính là như vậy, tụi tớ quyết định kết giao, muốn cho nhau một cơ hội.
Nói không chừng, chúng tớ sẽ, à ờ…” Bách Tây nghĩ nghĩ, ở trong đầu bới ra một câu: “Hỷ kết thành đôi.”
Lương Tụng nghe thấy bốn chữ kia, rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng trợn trắng mắt.
Còn hỷ kết thành đôi, không có gà bay trứng vỡ đã không tệ rồi.
Cậu ta hận sắt không thành thép mà nhìn Bách Tây, phảng phất như đang nhìn một con sơn dương bị lạc đường.
“Cậu bảo tớ phải nói gì đây, cậu bao lớn rồi mà còn có thể uống say rồi ngủ với người ta.” Lương Tụng lớn hơn Bách Tây nửa tuổi, từ nhỏ đã tự xem mình là nửa anh trai của Bách Tây, ánh mắt cậu ta nhìn Bách Tây giống như thấy cải trắng nhà mình bị người ta củng vậy: “May cho cậu người này là Thích Tầm, chứ nếu cậu ngủ với người khác thì có muốn khóc cũng không kịp đâu.”
Bách Tây vẻ mặt vô tội mà nhìn cậu ta: “Nếu như đó không phải là Thích Tầm, tớ cũng sẽ không uống nhiều với người ta như vậy đâu.”
Lời này nói cũng không sai.
Nhưng Lương Tụng vẫn cứ cảm thấy lòng dạ không thuận, lại hung hăng liếc mắt xẻo cậu một cái.
Đúng lúc này, nhân viên cửa hàng mang đồ ăn tới cho bọn họ, Bách Tây nhanh nhẹn mà gắp cánh gà cho cậu ta: “Được rồi, cậu đừng vội huấn tớ, ăn trước đi đã.”
Lương Tụng buồn bực mà gặm cánh gà.
Nghe xong ngọn nguồn, cậu ta lại thật sự tin Thích Tầm và Bách Tây là đang yêu nhau, tuy rằng Thích Tầm cả ngày một khuôn mặt lạnh, giống như người ta thiếu hắn tám trăm triệu vậy, nhưng người lại nói là làm.
Mà theo đạo lý thì, bạn thân cuối cùng cũng phao được nam thần mà cậu ấy hằng ái mộ, cậu ta làm bạn hẳn là nên khua chiêng gõ trống chúc mừng cậu ấy, nhưng cách mà hai người này ở bên nhau, thấy thế nào cũng không đáng tin cậy.
Cậu ta rót cho mình một ly nước lạnh có ga, một hơi uống hết nửa ly, xem như hàng hoả.
Bách Tây nhìn cậu ta mà thấy buồn cười, ở dưới bàn đá nhẹ cậu ta một cái: “Không phải chính cậu còn xúi giục tớ bắt lấy Thích Tầm sao, bây giờ tớ thật sự bắt được rồi, sao cậu lại không vui?”
Lương Tụng trợn trắng mắt: “Tớ có bảo cậu dùng cách này để bắt lấy sao? Nếu Thích Tầm là bởi vì thích cậu nên mới yêu đương với cậu, tớ hiện tại liền kiệu tám người nâng mà đưa cậu lên giường hắn.
Nhưng hắn bây giờ chỉ vì……”
Cậu ta không muốn thọc đao vào lòng Bách Tây nên không nói tiếp nữa, chỉ có thể bực bội mà gãi gãi đầu.
Bách Tây nhưng thật ra không sao cả, tự nhiên mà tiếp lời: “Anh ấy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, cảm thấy tớ và anh ấy rất thích hợp, cũng không phải bởi vì thích tớ.”
Cậu nhìn Lương Tụng cười cười, cũng không có vẻ gì khổ sở.
“Lời cậu nói tớ cũng có nghĩ tới, nhưng nếu không có những việc này, Thích Tầm có lẽ sẽ vĩnh viễn không đến bên tớ, anh ấy lại không nợ tớ điều gì, chuyện kết giao cũng là tớ nguyện ý.” Cậu bình tĩnh mà nói: “Tớ đã nghĩ thông suốt, là đánh cuộc một lần, hay là trực tiếp nhận thua, tớ chọn cái trước.”
Lương Tụng cũng hiểu đạo lý này.
Là Bách Tây yêu thầm, chứ không phải Thích Tầm.
Thích Tầm vốn không cần bắt buộc phải suy nghĩ cho cảm xúc của Bách Tây.
Nếu đổi lại là cậu ta, cậu ta cũng không thể bảo đảm chính mình sẽ xử lý chuyện này lý trí hơn Thích Tầm.
Nhưng cậu ta lại theo bản năng mà bất công thay cho Bách Tây, cứ cảm thấy Bách Tây chỗ nào cũngtốt, Thích Tầm dựa vào cái gì ngủ Bách Tây rồi còn không thông suốt chứ.
Hai loại cảm xúc này giằng co ở trong lòng cậu ta, nhất thời làm cho sắc mặt của cậu ta trông rất vặn vẹo.
Bách Tây nhìn mặt cậu ta cũng có thể đoán ra cậu ta đang nghĩ gì, không nhịn được cười.
Cậu cầm ly Coca chạm vào ly rượu của Lương Tụng: “Đừng băn khoăn nữa, cậu không muốn chúc mừng tớ thoát kiếp độc thân sao?”
Lương Tụng buồn bực mà nhìn Bách Tây, không tình nguyện mà cụng ly.
“Vậy hắn có đối xử tốt với cậu không?” Cậu ta vừa rải bột ớt lên thịt nướng, vừa hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Tốt chứ.” Nhắc tới chuyện này, Bách Tây không tự giác mà cười ngọt hơn: “So với tớ nghĩ thì tốt hơn nhiều lắm, trước kia tớ thật đúng là không biết Thích Tầm yêu đương lại như thế đó.”
Lương Tụng gặm một con tôm nướng, nghi hoặc mà nhướng mày, cứ cảm thấy là tại Bách Tây nhìn người tình trong mắt hoá Tây Thi thôi.
Có điều, cậu cũng không phủ nhận một điều, người đang yêu đều trở thành đồ ngốc, cậu ta từ chối thảo luận.
Nhưng sau một lát, cậu ta lại nhìn Bách Tây, nghiêm túc nói: “Thật ra, tớ cũng không thật sự chán ghét Thích Tầm, tớ và hắn cũng chỉ là người qua đường Giáp Ất mà thôi.
Tớ chỉ là cảm thấy, cậu quá yêu hắn, lúc yêu đơn phương cậu còn thể giữ tỉnh táo, nhưng giờ yêu nhau thật, lỡ như đến lúc đó kết quả không tốt…… Cậu sẽ càng đau khổ hơn đấy.”
Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn còn nhớ rõ, hồi đại học Bách Tây vì Thích Tầm mà làm biết bao chuyện ngu ngốc, cậu ta tự đáy lòng cũng biết Bách Tây yêu Thích Tầm đến thế nào, yêu đến mức chỉ cần thấy tên Thích Tầm trên bảng danh dự của trường cũng có thể cười vui một mình.
Bách Tây dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lương Tụng, cậu không phủ nhận lời Lương Tụng nói, cậu biết Lương Tụng nói đúng.
Nhưng có đúng thì cũng có ích lợi gì đâu, thiên ngôn vạn ngữ, cũng đánh không lại chuyện cậu yêu Thích Tầm.
Chính là yêu mà không nghĩ ngày mai, không cầu kết quả gì.
“Cậu nói rất đúng, nhưng tớ đã làm kẻ hèn nhát 6 năm, bây giờ tớ không muốn làm thế nữa.
Tớ và Thích Tầm ở bên nhau chỉ mới sáu ngày, nhưng sáu ngày này làm tớ vui vẻ hơn cả 6 năm trước.
Cho nên tớ không muốn nghĩ đến mai sau, tớ chỉ nghĩ đến hiện tại.”
Bách Tây nói tới đây, gương mặt vốn đã xinh đẹp cũng trở nên sinh động hơn, mặt mày ôn nhu sáng ngời tựa như ánh trăng vậy.
Lương Tụng nhìn mà sửng sốt.
Cậu ta quá hiểu Bách Tây, cho nên cậu ta cũng biết cảm xúc bộc lộ trên gương mặt Bách Tây hiện giờ là thật sự.
Thích Tầm thật sự làm Bách Tây rất hạnh phúc.
Lương Tụng trầm mặc trong chốc lát, không nói thêm gì nữa.
Phá huỷ nhân duyên, thiên lôi đánh xuống.
Hắn vỗ vỗ bả vai của Bách Tây: “Vậy được rồi, cậu vui vẻ là tốt.
Dù sao thì, mặc kệ cậu làm cái gì, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.” Cậu ta nhìn Bách Tây cười cười, lộ ra viên răng khểnh bên trái: “Chúc cậu được như ước nguyện, bắt lấy Thích Tầm.”
Bách Tây cũng cười: “Vậy mượn cát ngôn của cậu.”
Hai người tạm thời bỏ qua đề tài về Thích Tầm, vừa dùng bữa vừa tám nhảm trời nam biển bắc, mãi cho tới gần 10 giờ mới từ tiệm đồ nướng đi ra, chậm rãi đi đến bãi đậu xe.
Đi được nửa đường, điện thoại của Bách Tây rung lên, cậu lấy ra nhìn, phát hiện là Thích Tầm nhắn tin cho cậu.
Nội dung không hề thừa thãi, chỉ là hỏi cậu đã về nhà chưa, bên dưới là ảnh chụp hai tấm vé nhạc kịch, là cái mà lần trước Bách Tây nói muốn xem.
Thời gian là ngày hôm sau, Halloween.
Bách Tây cúi đầu nhắn tin bằng giọng nói cho Thích Tầm, bảo rằng cậu vẫn chưa về nhà, đang ở trên đường.
Lương Tụng ở bên cạnh nghe xong một lỗ tai, nhịn không được hỏi: “Hai người muốn đi hẹn hò à?”
“Ừ, Halloween.” Bách Tây thất thần, hai mắt dính ở trên màn hình: “Thích Tầm nghỉ riêng một ngày.”
Lương Tụng nhướng mày, trong lòng có chút khó mà tin.
Trước kia, cậu ta không ưa Thích Tầm còn có một nguyên nhân khác, chính là vì Thích Tầm người này suốt ngày trưng ra một gương mặt Poker, giống như nói nhiều thêm mấy câu là hắn sẽ chết ấy, vừa nhìn là biết kẻ lãnh tâm lãnh phổi, cho dù có thật sự yêu đương cũng sẽ không dỗ dành người khác.
Cậu ta thầm cảm thấy Bách Tây nếu như có yêu đương, cũng nên tìm một người biết lạnh biết nóng, ôn nhu tri kỷ.
Nhưng giờ, cậu ta nghe thấy nội dung trò chuyện của Bách Tây và Thích Tầm, nghe thấy kẻ cuồng công tác như Thích Tầm lại vì Bách Tây mà nghỉ một ngày, nội tâm có chút vi diệu.
Sao cậu ta cứ cảm thấy Thích Tầm cũng rất để ý đến Bách Tây vậy nhỉ.
Tới bãi đỗ xe, Lương Tụng và Bách Tây đều tìm đến xe của mình.
Bách Tây vẫy tay chào cậu ta: “Tớ về nha.”
Lương Tụng gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Cậu ta nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu: “Sắp tới tớ sẽ bận chuyện triển lãm tranh, có lẽ sẽ không có thời gian, chờ khi nào rảnh rỗi, lại hẹn cậu và Thích Tầm ăn bữa cơm.”
Bách Tây sửng sốt, sau đó cười cười: “Ừ.”
Lương Tụng nói xong lại cảm thấy có chút biệt nữu, cảm giác chính mình giống như đầu hàng với giặc ấy, táo bạo mà mở cửa xe, nhanh như chớp mà lái đi mất.
*********.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...