Tịch Tấn Khiêm kéo tay Lâm Mạc giấu cậu ra phía sau, lạnh lùng nhìn về phía Giải Chước.
Họ Giải hồn nhiên như không có chuyện gì, khóe miệng cong cong: “Cảm ơn ý tốt của Tịch tổng, nhưng bệnh của tôi không có bác sỹ nào chữa được đâu.”
Lâm Mạc hoài nghi thò đầu ra nhìn, lẽ nào người kia thật sự mắc bệnh gì đó?
Nhận thấy ánh mắt của cậu, Giải Chước cười tủm tỉm: “Bệnh hâm ý mà.”
Lâm Mạc: “…”
Tôi thấy anh mắc bệnh điên thì đúng hơn, điên nặng chứ không phải hâm!
Lâm Mạc cúi đầu, thấy cánh tay của Tịch Tấn Khiêm vừa vặn đang buông trước mặt cậu, cơ bắp thon dài rõ nét, hình dáng gợi cảm… Cậu âm thầm xòe bàn tay đang cầm la bàn, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tịch Tấn Khiêm.
Tịch Tấn Khiêm hơi kinh ngạc, cho rằng Lâm Mạc bị Giải Chước dọa sợ, hắn đảo tay nắm chặt bàn tay cậu, không có ý tứ rút ra.
Trừ Lâm Mạc không ai có thể nhìn thấy một sợi tơ máu nối từ mặt trên la bàn với cánh tay trái của Tịch Tấn Khiêm.
Giải Chước không tỏ ra ngạc nhiên, hờ hững đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt kia: “Có lẽ cũng không cần tiếp tục cuộc họp nữa, để trợ lý Trần cùng thư ký của tôi soạn lại điều khoản hợp đồng…”
“Tịch tổng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Hắn bước hướng ra cửa, khi đi ngang qua hai người bỗng cúi xuống nói nhỏ: “Khi nào Tịch tổng phiền chán, cậu có thể đến với tôi.”
Tịch Tấn Khiêm sắc mặt lạnh xuống: “Không cần Hội trưởng Giải quan tâm chuyện này.”
Giải Chước cười khẽ, nháy mắt với Lâm Mạc rồi xoay người rời đi.
Phòng WC cũng không tiện nói chuyện, Tịch Tấn Khiêm dẫn Lâm Mạc về phòng nghỉ nói: “Giải Chước là tên điên khùng có tiếng, hắn ta làm việc tùy hứng bất kể hậu quả, về sau nên tránh càng xa càng tốt.”
“Nếu gặp chuyện gì khó khăn có thể đến tìm tôi.”
Lâm Mạc ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Tấn Khiêm: “Vẫn chưa hỏi thăm Lâm đại sư hôm nay tới là có việc gì?”
Lâm Mạc: “À… Ừm… Tôi, tôi muốn chuyển chỗ ở, anh có biết chỗ nào cho thuê nhà không?”
Tịch Tấn Khiêm hơi ngẩn ra: “Biệt uyển Hâm Hải, biệt thự Phong Đình, vườn Tả Ngạn, biệt thự hồ Tuyền, biệt thự Thúy Bình…”
“Được rồi được rồi…”
Vừa nghe tên đã thấy đau ví, Lâm Mạc ngán ngẩm nghĩ mình lấy cớ hơi vụng rồi.
Tịch Tấn Khiêm lại tựa hồ vô cùng nghiêm túc với vấn đề này: “Cậu chờ chút.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Sau một lát, hắn trở lại phòng nghĩ nói: “Tôi dẫn cậu đi xem nhà.”
Lâm Mạc: “…”
Cậu chỉ là tìm đại một lý do thôi mà, có cần làm quá vậy không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng nên chuyển ra khỏi khu nhà trọ tồi tàn kia.
Đến nơi rồi mới thấy Tịch Tấn Khiêm thật sự cực kỳ để tâm chuyện này, phong cảnh tiểu khu này tuyệt đẹp, giá cả lại bình dân bất ngờ, giao thông xung quanh thuận lợi.
“Sao anh tìm ra chỗ này?” Lâm Mạc hoàn toàn hài lòng.
Tịch Tấn Khiêm nói: “Trợ lý Trần cho địa chỉ.”
“… Trợ lý Trần thật là toàn năng!”
“Vừa ý không?”
“Ừm!” Lâm Mạc gật đầu cười tươi.
Ngay buổi chiều cậu đã hoàn tất thủ tục thuê nhà, Lâm Mạc dự định ngày tiếp theo sẽ dọn đồ đạc tới, nhà trọ kia chỉ còn 1 tuần là hết hạn thuê.
Tịch Tấn Khiêm giúp đỡ cậu suốt cả buổi chiều, sau đó lại lái xe đưa cậu về nhà trọ.
Đến cổng khu trọ Lâm Mạc nhác thấy 2 bóng dáng thân quen, trong lòng lộp bộp mất bình tĩnh.
“Đội trưởng Đường cùng giáo sư Trạm?”
Thấy Tịch Tấn Khiêm có vẻ muốn xuống xe chào hỏi, Lâm Mạc lại càng run rẩy hơn.
Quả nhiên, nhìn thấy hai người xuống xe, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đều tỏ vẻ không hài lòng.
“Tôi gọi cho em không được, Tiểu Mạc.”
Trạm Văn Sương hơi nhíu mày, ho khan hai tiếng.
Đường Diễn Sơ cũng không chịu kém cạnh: “Tôi cũng gửi tin nhắn cho em không được.”
Lâm Mạc hơi khó hiểu, lấy di động ra mới vỡ lẽ: “A, sập nguồn rồi!”
Đêm qua mất ngủ, lăn lộn qua lại đến nỗi quên cả sạc điện thoại.
Đường Diễn Sơ: “Hôm nay em đi đâu?”
“Hôm nay…”
(edit bihyuner.
beta jinhua259)
Tịch Tấn Khiêm nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai Lâm Mạc, hắn cao hơn Lâm Mạc một cái đầu: “Lâm đại sư đến tìm tôi nhờ hỗ trợ tìm nhà cho thuê, cậu ấy muốn chuyển khỏi chỗ này.”
Đường Diễn Sơ lúc này mới liếc mắt nhìn hắn một cái, kéo Lâm Mạc về bên cạnh mình, giọng nói trách móc: “Vì sao không nói tôi một lời? Ngày mai tôi giúp em chuyển nhà nhé?”
“Anh bận rộn công việc nên…” Lâm Mạc chột dạ nói.
Lại ý tứ nhìn sang Trạm Văn Sương, sửa miệng: “Các anh đều bận rộn công việc a.”
Trạm Văn Sương nghe vậy thản nhiên nói: “Tôi tưởng rằng trong số chúng ta ở đây, Tịch tổng mới là người bận rộn nhất chứ, hắn ta quản lý cả tập đoàn Duệ Tinh cơ mà.”
Lâm Mạc khó thở rồi.
Cậu không thể khai nhận việc “tìm nhà cho thuê” chỉ là lý do thuận miệng…
Cậu há miệng thở dốc.
Tịch Tấn Khiêm lúc này đứng phía sau lên tiếng giải vây: “Bất cứ khi nào Lâm đại sư tới tìm, tôi đều có thể sắp xếp thời gian giúp cậu.”
“Như vậy, tôi đã giúp cậu ấy làm xong thủ tục thuê nhà mới, ngày mai cứ để tôi hỗ trợ chuyển nhà luôn.”
Đường Diễn Sơ: “Không cần làm phiền Tịch tổng.”
Trạm Văn Sương: “Tịch tổng hao tổn tâm trí rồi.”
“Không sao!” Tịch Tấn Khiêm quả quyết.
Ba người đứng ở thế chân vạc, Lâm Mạc nhỏ bé chính giữa.
Cảnh tượng này sao quen thuộc quá, đối thoại này sao quen tai quá!
Lâm Mạc cười gượng: “Tôi cũng chỉ có ít quần áo, vali rương hòm gì cũng không có, chỉ là mấy bọc đồ mà thôi, các anh, đều, không, cần, đến, đâu…”
“Tôi lên nhà đây, tạm biệt!”
Lâm Mạc chạy trối chết không dám ngoảnh đầu lại.
Nhưng buổi sáng hôm sau, khi Lâm Mạc cõng bao đồ trên vai đi xuống từ cầu thang tiểu khu, ba chiếc xe ô tô đỗ ngay ngắn xếp thành hàng ngay trước cổng khu nhà.
Lâm Mạc trầm mặc thật lâu…
Bây giờ vấn đề cấp thiết nhất chính là… Ngồi xe nào đây? Cậu hận không thể phân thành ra thành 3 Lâm Mạc.
Khó xử vò đầu, vì sao ông trời lại làm khó mình đến thế???
“Tôi… tôi tự đi được!”
Trạm Văn Sương như đã đứng ngoài trời lạnh rất lâu, hắn vốn thân thể không tốt, lúc này sắc mặt càng thêm tái nhợt không chút sức sống: “Khụ..
khụ… Tiểu Mạc, để tôi đưa em đi không được sao?”
Ngữ khí và bộ dạng đáng thương đến nỗi không nỡ cự tuyệt.
Lâm Mạc vừa định nhanh chân chạy trước, nghe thấy lời này liền dừng bước xoay người, vẻ mặt lo lắng đi tới bên Trạm Văn Sương quan sát hắn.
Sau đó cậu quyết định: “Vậy… Tôi ngồi xe A Trạm nha, các anh…”
“Tôi muốn xem chỗ ở mới của em, để tôi đi theo không được sao?” Đường Diễn Sơ mím môi, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm.
Người đàn ông mạnh mẽ cũng có lúc trở nên yếu đuối đến thế, Lâm Mạc xót xa không nỡ cự tuyệt.
Cậu đành phải đồng ý.
Tịch Tấn Khiêm là người duy nhất không lên tiếng, chỉ yên lặng mở cửa xe khởi động máy.
Lâm Mạc muốn nói lại thôi.
Trạm Văn Sương nắm chặt cánh tay cậu nói: “Đi thôi Tiểu Mạc.”
Mãi đến khi thấy cậu ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn đầy đủ, trên mặt hắn mới hiện lên chút huyết sắc.
Lâm Mạc hỏi: “Sức khỏe của anh không tốt sao?”
“Ừm, là bệnh mãn tĩnh từ nhỏ.”
“Bệnh mãn tính?”
Trạm Văn Sương thản nhiên kể: “Tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi, may mắn được Trạm gia nhặt về nuôi dưỡng.”
“Tôi không biết là do thân thể tôi không tốt nên cha mẹ ruột mới vứt bỏ, hay là họ vốn không muốn sinh ra tôi… Thời điểm được Trạm gia nhặt về là mùa đông, có lẽ là bị nhiễm lạnh từ bé.”
Lâm Mạc mím môi, trên mặt hiện ra sự ưu sầu và đau lòng.
Hai hồn bảy phách… Nếu mỗi mảnh đều biến thành người vậy thì cơ thể họ không được toàn vẹn, hay là nói cấu tạo thân thể của họ không phải là máu thịt như người bình thường… Chuyện này hẳn có liên quan đến vết bớt trên cơ thể mỗi người.
Nhưng Lâm Mạc đến giờ vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Nếu phán đoán của cậu là đúng, vậy thì chín người này không có khả năng do nhân loại sinh ra, Đường Diễn Sơ cùng Trạm Văn Sương khả năng cao cũng là cô nhi.
Xe chạy tới tiểu khu mới, Lâm Mạc thấy Tịch Tấn Khiêm đã chờ sẵn trước cổng, phía sau là một nhóm công nhân lao động mặc đồng phục.
Hắn nói: “Đồ đạc nội thất trong nhà đã cũ hỏng rồi, cần đổi mới.
Đừng lo, tôi đã báo với chủ nhà, họ không có ý kiến gì.”
Trên thực tế, ngay khi Lâm Mạc quyết định thuê căn nhà này, Tịch tổng đã ngay lập tức mua đứt cả tiểu khu này! Căn nhà mà Lâm Mạc chọn thuê có hai phòng và một sảnh.
Sảnh có thể làm phòng khách, đối diện là ban công lớn nhìn thẳng xuống cổng tiểu khu, hai phòng trong bố cục ngăn nắp gọn gàng, bài trí ấm cúng, sau khi thay hết đồ gia dụng mới liền giống nhà chưa có người ở.
Tuy nhiên hiện giờ trong phòng còn đang bừa bộn bụi bặm, cần quét tước dọn dẹp một chút.
Lâm Mạc đang chuẩn bị bắt tay xử lý, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Đường Diễn Sơ mở cửa sau đó mang theo hai túi đồ lớn tiến vào.
“Tôi mua chăn đệm vỏ ga mới, em đi đổi đi, để tôi quét dọn cho.”
Lâm Mạc gật đầu, ôm đồ mới vào phòng ngủ.
Lão tổ tông đã được lấy ra, đang bò qua lại trên tủ đầu giường, Tiểu Tố nhu thuận ngồi trên lưng nó, đỉnh đầu có mấy bông hoa giấy rung rinh.
Mùi cơm thơm nức bay vào phòng, khiến cho Lâm Mạc thỏa mãn hít hà.
Tận hưởng sự yên bình hiếm có, cậu trầm tĩnh suy nghĩ lại toàn bộ.
Mặc kệ mọi chuyện ra sau, hai hồn bảy phách hiện giờ đã tìm được 3 mảnh rồi.
Sau khi thay đổi vỏ chăn đệm mới, cậu thấy Tịch Tấn Khiêm tiến vào phòng ngủ.
Hắn cũng nỗ lực giúp đỡ quét dọn trong bếp, nhưng thân là đại thiếu gia sống trong nhung lụa từ bé cho nên Tịch tổng lúc này có vẻ khá chật vật khổ sở.
Trên trán vài sợi tóc loạn xạ rũ xuống, áo khoác Tây trang đã sớm cởi ra, sơ mi bên trong được cắt may vừa vặn ôm sát cơ thể, cổ áo mở hai nút trên cùng lộ ra xương quai xanh mê người, hai ống tay áo một bên xắn cao ẩu thả còn một bên xiêu xiêu vẹo vẹo rũ xuống.
“Có cần giúp gì không?”
Hơi thở nóng rực phối hợp với gương mặt tuấn mỹ kia khiến cho Lâm Mạc thoáng đỏ mặt.
Cậu lắc đầu: “Đã xong hết rồi.”
Ánh mắt cậu dừng lại ở ống tay áo đang rũ xuống, trong lòng khẽ ngứa ngáy.
Lâm Mạc bước tới nói: “Để tôi giúp anh xắn tay áo.”
Tịch Tấn Khiêm nâng cánh tay trái tùy ý Lâm Mạc.
Cánh tay hắn dần dần lộ ra, Lâm Mạc rốt cục nhìn thấy nơi sợi tơ máu đang kết nối với da thịt hắn.
Một vết bớt màu xanh nhạt, giống như hình xăm.
Nhưng vết bớt này hoàn toàn không giống với vết trên người Đường Diễn Sơ.
Không cùng một loại… cho nên chưa thể đưa ra kết luận gì.
Lâm Mạc nhịn không được dùng ngón tay chạm vào vết bớt kia.
Vuốt ve, xoa nhẹ, ấn ấn…
Cảm xúc ấm áp, lại có chút ngứa.
Tịch Tấn Khiêm cảm thấy ngứa đến tận tâm can, giống như sợi lông vũ mềm mại quét qua đầu quả tim của hắn...!Cảm giác chưa thỏa mãn, còn muốn nhiều hơn.
Hắn đảo tay nắm lấy cổ tay Lâm Mạc, kéo người vào lòng.
Hai lồng ngực kề sát nhau, bốn mắt đối diện.
Hắn thấy trong ánh mắt đối phương hiện lên sự kinh ngạc, nhưng không hề biểu lộ ý tức giận.
Động tác của hắn có thể coi là lỗ mãng, nhưng Tịch Tấn Khiêm không có ý định buông tay.
Suốt bao nhiêu năm qua hắn chưa từng động tâm với bất kỳ ai, lúc này trái tim trong ngực lại nảy thình thịch.
Từ trước đến nay hắn vốn là người hành động theo lý trí, nhưng khoảnh khắc này tình cảm mãnh liệt thôi thúc hắn nghe theo con tim.
Rõ ràng… rõ ràng chỉ là động chạm nhẹ trên da mà thôi.
Lâm Mạc hơi reo lên: “Vành tai anh đỏ hết lên kìa.”
Sau đó cậu cười rộ lên, mặt mũi rạng rỡ, má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Một cánh tay còn lại không bị Tịch Tấn Khiêm nắm giữ, nhẹ nhàng nâng lên chạm nhẹ sau đó vuốt ve vành tai Tịch Tấn Khiêm.
Thời điểm vừa tiếp xúc…
Thân thể Tịch Tấn Khiêm run lên, yết hầu khô khốc trượt lên xuống, trái tim như bị bóp nghẹt, sống lưng một luồng tê dại… Hắn nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng của Lâm Mạc, giọng nói khàn khàn: “Em…”
“Tiểu Mạc!”
Giọng nói của Trạm Văn Sương cất lên.
Cùng lúc đó cánh tay của Tịch Tấn Khiêm bị gạt ra, Lâm Mạc bị kéo lùi về sau vài bước.
“Tôi đã nấu mấy món em thích, đi ra nếm thử xem.”
Lâm Mạc như không nhận ra ánh mắt cảnh cáo của Trạm Văn Sương chiếu đến Tịch Tấn Khiêm, cậu vui vẻ đáp ứng sau đó lập tức rời khỏi phòng.
Trong phòng, sắc mặt Trạm Văn Sương hoàn toàn trầm xuống.
Tịch Tấn Khiêm cũng không chịu lép vế, vẻ mặt lạnh lùng.
Lão tổ tông chậm rì rì xoay cái đầu nhìn qua nhìn lại hai người trong phòng, lúc sau liền thấy không liên quan tới mình rụt đầu nghỉ ngơi.
Mấy bông hoa trên đỉnh đầu Tiểu Tố biến thành đèn tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhấp nháy màu đỏ: “Chủ nhân… sợ… sợ quá!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...