Hàn Tương Quân bận rộn ở quân doanh hai ngày, khi về lại trạch viện trấn Tây Hà thì đã là buổi trưa.
Hắn đi thằng đến Phương Phỉ Uyển, trong viện yên tĩnh, Thải Vân ngồi ở gian ngoài thêu thùa may vá, thấy hắn đột nhiên đến thì mau chóng đứng lên hành lễ, nàng ấy cố gắng đè thấp giọng nói, Hàn Tương Quân hiểu, như vậy nghĩa là bây giờ Tô Ly đang ngủ trưa bên trong.
Hắn cởi áo choàng ra đưa cho Thải Vân, bản thân thì nhanh chân đi vào trong phòng.
Tô Ly đang ngủ không biết trời vuông đất tròn là gì, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nam nhân đưa tay bóp mạnh một cái khiến nàng tỉnh lại vì lạnh.
Mở mắt ra thấy là hắn, mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, nàng lẩm bẩm hai tiếng rồi lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.
"Nhích vào chút, cô buồn ngủ." Hắn đẩy người vào trong.
Chỗ Tô Ly khó khăn lắm mới ủ ấm được đã bị hắn chiếm mất, bản thân bị lạnh đến mức hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu lại nhìn, nam nhân ngáp một cái đã nhắm mắt, quầng mắt hắn thâm xì, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Mau ngủ đi." Hắn nhắm mắt lại nói.
Tô Ly ngạc nhiên nhìn nam nhân này, nghiêm túc nghĩ lại, đã hơn nửa tháng rồi nàng không gặp hắn.
Có điều chỉ trong chốc lát đã nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn, là đã ngủ rồi, mà nàng nằm bên cạnh nhìn chằm chằm đỉnh màn mãi cũng không thể ngủ tiếp được nữa.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, quấn mình trong một chiếc áo choàng dày rồi dẫn Thải Vân ra ngoài đi chơi.
Bây giờ Hàn Tương Quân đã không còn hạn chế nàng ra ngoài nữa rồi, nhưng mỗi lần nàng đi đâu cũng đều có hai thị vệ đi theo đằng sau lưng, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.
Hàn Tương Quân chịu tha cho nàng một mạng, như vậy rõ ràng là nàng không có uy hiếp gì đối với hắn cả, nhưng hắn lại vẫn phái thị vệ đi theo nàng như cũ là sao? Sợ nàng bỏ chạy đấy à?
Tên nam nhân này, vừa tùy ý ngủ nàng, lại vừa đề phòng nàng.
Tô Ly cười lạnh trong lòng.
Tô Ly vào một quán rượu, quán này mới mở gần đây, nghe nói ông chủ là người Tri Quốc.
Nàng không có cảm tình gì với Tri Quốc, nhưng lại rất hứng thú đối với đồ ăn của nước họ.
Ở đây có một món súp nổi tiếng một thời, có điểm giống với món lẩu của thế hệ sau.
Không biết gia vị bên trong có những gì, nhưng nước dùng rất ngon, cho dù thả món gì vào thì ăn cũng cực kỳ ngon.
Dáng vẻ Tô Ly xinh đẹp, tiểu nhị lần trước từng tiếp đãi nàng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về nàng.
Lần này thấy nàng lại tới nữa thì mau chóng nhiệt tình chạy từ trên lầu xuống: "Ôi, Tô cô nương tới rồi, đúng lúc trên lầu hai có một chỗ rất đẹp để dành cho ngài, mời ngài!"
Tô Ly rất hài lòng với sự phục vụ nhiệt tình của tiểu nhị này, nàng kêu Thải Vân thưởng cho hắn chút bạc vụn rồi đi theo hắn lên lầu.
Lúc này, trên lầu vừa hay có hai người đi xuống, có lẽ là đi hơi nhanh, người phía trước không cẩn thận đụng phải bả vai nàng, Tô Ly không đề phòng, suýt chút nữa thì ngã về phía sau, người nọ nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lại.
"Cô nương cẩn thận!"
Tô Ly nhìn sang, người này vấn khăn trên đầu, trên người khoắc một chiếc áo choàng lông cáo, mắt hẹp mày dài, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, là một nam nhân cực kỳ điển trai.
Nàng mau chóng đứng thẳng lại: "Cảm ơn!"
Người nọ khẽ mỉm cười nói: "Cô nương không cần cảm ơn, thật ra nên là tại hạ xin lỗi mới phải.
Vừa rồi đi gấp quá, không may đụng phải cô nương, thực sự xin lỗi."
Người này lịch sự nhã nhặn, thực sự khiến cho người ta có ấn tượng tốt, Tô Ly gật đầu tỏ vẻ không sao, sau đó tiếp tục đi lên lầu.
Thuộc hạ đi bên cạnh người nọ quay qua nói: "Công tử, thuộc hạ đã từng gặp hai thị vệ đi theo sau vị cô nương này, là thị vệ bên cạnh Thái tử Phong Quốc."
"Ồ? Nói vậy..." Hắn ta quay đầu liếc nhìn bóng lưng của Tô Ly: "Chắc hẳn cô nương này là nữ nhân của Hàn Tương Quân."
"Chắc chắn đến tám mươi phần trăm, nghe nói bên cạnh Thái tử Phong quốc thật sự có một nữ nhân họ Tô, xinh đẹp mĩ miều.
Nữ nhân vừa rồi cũng được gọi như vậy."
"Ừ, sai người điều tra kỹ càng đi." Hắn ta ra lệnh.
"Rõ."
...
Lúc Tô Ly ra ngoài chơi, thích nhất chính là ngồi ăn lẩu ở đây, cái nồi này khá lớn, nàng kêu Thải Vân ngồi xuống cùng ăn chung.
Lúc đầu Thải Vân còn không dám, nhưng sau khi nếm thử một miếng đồ ăn trong nồi xong thì cũng không đoái hoài tới lễ nghĩa chủ tớ gì nữa, nàng ấy ngồi xuống ăn ngấu nghiến cùng với Tô Ly.
Hai người ăn uống nhiệt tình, miệng cay đến mức đỏ bừng, trên chóp mũi rịn cả mồ hôi.
Sau khi an ủi dạ dày xong thì trời đã gần tối, Tô Ly đi thẳng về nhà, khi về đến Phương Phỉ Uyển thì Hàn Tương Quân đã sớm rời đi rồi.
Nghe nói là đến chính viện, chính viện đã sai nhà bếp chuẩn bị cơm nước, hẳn là tối nay Hàn Tương Quân sẽ ăn cơm cùng với tiểu nương tử của mình đây.
Tô Ly bĩu môi, tiếp tục sai người đóng cửa viện, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Cứ như vậy suốt mấy ngày, cứ mỗi lần Hàn Tương Quân trở về là lại đến chính viện ăn cơm tối, có lúc ăn xong thì sẽ đến Phương Phỉ Uyển, chỉ là Tô Ly đã sớm đi ngủ rồi.
Có hai lần hắn sai người mở cửa viện đi vào trong phòng, lại thấy Tô Ly nằm ườn trên giường đọc truyện không thèm để ý gì đến hắn chút nào, ;úc đó hắn có chuyện trong lòng, nên cũng không để ý lắm.
Ngày hôm đó, hắn lại tới lần nữa, cửa viện vẫn đang đóng, trong lòng hắn không vui nên lập tức sai Tần Trung chém vỡ cửa viện.
Tần Trung thật sự chém, "rầm" một tiếng lớn, Tô Ly ngồi trong phòng nghe vậy thì giật mình hoảng sợ, mau chóng chạy ra ngoài xem là có chuyện gì.
Lúc này mới nhìn thấy hai cánh cửa gỗ đổ xiên đổ vẹo trên mặt đất, mà Hàn Tương Quân mặt mày đen xì đang đứng ở đó.
Hắn nhìn thấy nàng thì đi thẳng đến, giọng nói không vui: "Tại sao mỗi lần cô đến đây đều bị nhốt ở ngoài cửa?"
Thật ra, Tô Ly thấy mình làm như vậy cũng rất nực cười, đúng là đầu óc nàng bị chập rồi mới đi khiêu khích uy nghiêm của Hàn Tương Quân.
Nhưng chính nàng cũng chẳng biết tại sao, mình lại không sợ chết mà muốn làm như vậy.
Một nhát chém này của hắn hôm nay cũng đã chém nàng tỉnh táo lại.
Khả năng là nàng đã bị sự dịu dàng lúc trên giường của Hàn Tương Quân làm cho tê liệt đầu óc mất rồi.
Một nhân viên làm công ăn lương như nàng không cố gắng làm việc mà lại đi chú ý chuyện này làm cái gì? Thực sự cảm thấy chán sống rồi sao?
Lúc này thấy lửa giận của hắn đang ngấm ngầm nổi lên, sắc mặt không vui, nàng lập tức điều chỉnh trạng thái, cực kỳ cung kính đứng bên cạnh.
Sau khi Hàn Tương Quân không vui nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi mới nhấc chân vào cửa, nàng cũng ngoan ngoãn đi theo vào trong.
Sau khi hắn ngồi xuống nhuyễn tháp thì cũng không nói chuyện, vẻ mặt vẫn đen thui liếc nhìn nàng, nhìn đến mức khiến Tô Ly bất an thấp thỏm không yên, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Sao hôm nay điện hạ lại tới đây?"
"Cô không thể đến đây à?"
"Không phải, chỉ là thiếp cảm thấy đã muộn thế này rồi, nên..."
Hắn ngoắc tay với nàng nói: "Qua đây."
Tô Ly lại hơi không muốn qua đó, nàng tiếp tục đứng nói yên nói với hắn: "Đêm nay điện hạ sẽ ngủ lại đây sao?"
"Ngươi nói xem, nếu không thì cô tới đây làm gì? Qua đây!" Hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói thêm lần nữa.
Tô Ly sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn đi tới, bị hắn kéo ngồi vào lòng.
Hắn vuốt ve cần cổ trắng nõn mịn màng của nàng, dường như nhìn thấu dáng vẻ không cam lòng của nàng, hỏi: "Làm sao, hôm nay tâm trạng không tốt à?"
Tô Ly cảm thấy hơi ngứa, nàng rụt cổ lại: "Không có."
Nàng đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, cổ áo cực thấp, vừa lúc có thể tiện cho cái tay của nam nhân dễ dàng đưa từ cổ vào trong.
Tay của hắn hơi lạnh, nàng rùng mình một cái.
Nghe thấy hơi thở càng ngày càng gấp gáp của hắn, nội tâm Tô Ly giằng co, tuy hai người đã làm chuyện này vô số lần rồi, nhưng lần này nàng lại đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, sau khi nhịn một lát, nàng nhỏ giọng nói: "Điện hạ, hôm nay thiếp không muốn."
Nam nhân nhíu mày: "Tại sao?"
"Tại mệt mỏi, nên không muốn."
Hắn cười cười, ngửi sợ tóc bên tai nàng, nói giọng khàn khàn: "Không cần ngươi tốn sức, đêm nay cô hầu hạ ngươi, được chứ?"
Nói rồi hắn nhấc nàng lên, đặt xuống nhuyễn tháp.
Tô Ly chịu đựng bàn tay tà ác của hắn, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Nàng trợn tròn mắt, cố gắng giữ vững tỉnh táo, không muốn hắn được như ý.
Có lẽ là nam nhân phát hiện ra ý đồ của nàng, hắn cười khẽ một tiếng, thủ đoạn càng thêm ác liệt, khiến nàng đi vào khuôn khổ.
Tô Ly nhìn ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo bên ngoài, thở dài trong lòng.
Thôi bỏ đi, cũng không phải lần đầu tiên, còn làm kiêu cái gì.
Mà cũng không thể làm kiêu với nam nhân này, hắn nắm giữ quyền sống chết của nàng trong tay, so với mạng sống, những cái khác đều không quan trọng.
Nàng lén lút nhìn dáng vẻ say mê của nam nhân, giữa hai đầu lông mày hắn hiện lên vẻ mệt mỏi.
Mấy ngày nay hắn đang bận rộn gì, nàng đều biết.
Trận chiến Ấp Quốc sắp đi đến hồi kết, nhưng vẫn còn một trận cuối cùng nữa, đó cũng là trận quan trọng nhất.
Trận chiến này quyết định lần chinh phạt phía Bắc này của hắn thành hay bại, nhưng bởi vì vấn đề lương thảo nên chuyện này mãi vẫn không giải quyết được, vì vậy hắn khá là lo nghĩ.
Trong nguyên tác có nhắc đến, cuối cùng hắn cũng tìm được cách giải quyết, nhưng trong giai đoạn này vẫn trải qua một chút khó khăn thất bại.
Hai bên chiến trường và triều đình cùng gây áp lực, khiến hắn trước sau đều có địch, vì vậy mà phải chịu một thất bại cực lớn.
Nam nhân cảm thấy nàng mất tập trung thì cực kỳ bất mãn, hắn tàn nhẫn trừng phạt một cái khiến nàng đau đớn hồi phục lại tinh thần.
"Đang nghĩ gì?"
"Đang nghĩ về điện hạ đó."
"Không phải cô đang ở ngay bên cạnh ngươi sao? Còn cần phải nghĩ à?"
"Là đang nghĩ mấy ngày nay điện hạ vất vả cực nhọc, thiếp không đành lòng, muốn chia sẻ nỗi lo giúp ngài."
Nàng cảm thấy hiện tại chính là thời điểm để mình thể hiện, quá sớm thì không được, mà chậm một chút thì có thể đã quá muộn, nói không chừng đến lúc đó Hàn Tương Quân đã nghĩ ra cách rồi.
Nam nhân cúi đầu hôn nàng một cái thật mạnh, mỉm cười nói: "Chẳng phải bây giờ ngươi đang chia sẻ nỗi lo giúp cô sao? Tập trung một chút, đừng để lát mệt không chịu được lại cụt hứng."
Có mấy lần nàng không chịu nổi kêu mệt, chọc hắn không thể nào "ăn no" thỏa thích.
Tô Ly cố gắng bỏ qua cảm giác mãnh liệt này, chưa từ bỏ ý định còn nói thêm: "Thiếp biết gần đây điện hạ bận việc gì, không phải vấn đề tấn công Ấp Quốc khó khăn, thì là lương thảo quân ta không đủ."
Nàng vừa nói những lời này ra, nam nhân trên thân đột nhiên dừng lại, hắn híp mắt nhìn nàng, sau đó chậm rãi nắm lấy cổ nàng, vuốt ve nó một cái dịu dàng mà nguy hiểm, trầm giọng hỏi: "Lương thảo không đủ? Sao ngươi biết được?"
Trái tim Tô Ly đập loạn, nàng buộc mình phải bình tĩnh nói: "Thiếp đoán, điện hạ dần đầu quân Bắc phạt, nửa năm qua thế như chẻ tre, Ấp Quốc liên tục thất bại rút lui, mắt thấy chiến sự sắp suôn sẻ thì đúng lúc này lại rơi vào bế tắc.
Nói vậy thì chỉ có hai nguyên nhân đơn giản, một là vấn đề tấn công Ấp Quốc khó khăn, hai là lương thảo không đủ.
Như vậy xem ra là cả hai lý do này, nếu như điện hạ tin thiếp thì thiếp có một kế."
Nghe vậy, bàn tay đang nắm cỗ chậm rãi buông ra, Hàn Tương Quân ngồi dậy, hỏi: "Ồ? Ngươi có kế sách gì?"
"Nếu thiếp nói rồi, điện hạ có thể đồng ý với thiếp một điều kiện không?"
Hắn nở nụ cười: "Tô Ly, ngươi là người đầu tiên dám bàn điều kiện trước mặt cô, đây là cậy sủng mà kiêu sao?"
"Không phải, là cậy tài mà kêu." Tô Ly đón nhận ánh mắt uy nghiêm của hắn.
"Hay cho câu cậy tài mà kiêu!"
Tô Ly cũng đứng dậy, cực kỳ cung kính quỳ trên giường, sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ mới đề nghị: "Điện hạ, lương thảo quân ta không đủ, vậy tại sao không làm ngược lại? Nếu lương thảo quân địch cũng không đủ thì sao?"
Hàn Tương Quân nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mơ hồ trở nên hưng phấn: "Ý của ngươi là?"
"Tìm được kho cất trữ lương thực của quân địch, dùng một đuốc đốt sạch nó."
Một lúc lâu sau, Hàn Tương Quân đột nhiên cười lớn, kéo Tô Ly lên: "Cô quả nhiên cũng có lúc nhìn lầm, ngươi không những biết làm ấm giường, mà còn rất giỏi dùng đầu óc."
Hắn nhéo chiếc cằm trắng mịn của nàng, tâm trạng vui vẻ: "Nói nghe xem, ngươi có điều kiện gì?"
"Thiếp...!Có thể giữ nó lại trước được không? Chờ khi nào cần thì nói."
Thật ra nàng vốn không có điều kiện gì cả, nhưng nam nhân này quá đa nghi, nếu như nàng không đề cập tới một số điều kiện thì e rằng khó có thể làm hắn tin tưởng.
Nàng tùy tiện nhúng tay vào bí mật quân sự, nếu hơi sơ suất không đề phòng một chút thì nói không chừng ngay cả cái mạng này cũng bị liên lụy.
Tuy làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng không thể không làm thế, nàng cần hắn tin tưởng, vậy nhất định phải thể hiện ra giá trị của mình.
Nam nhân nghe xong gật đầu nói: "Được."
Sau đó hắn cũng không đoái hoài gì đến việc ngủ với nàng nữa mà rời khỏi Phương Phỉ Uyển luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...