Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ


Vài ngày sau, đêm giao thừa lặng lẽ đến trong bầu trời đầy gió tuyết.

Sáng sớm, Tô Ly nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng từ từ mở mắt.

Lúc này trời đã sáng choang, trên cửa sổ còn dán hai chữ “Phúc” màu đỏ, màu sắc rực rỡ này tăng thêm chút ấm áp cho mùa đông lạnh giá.

Nàng quay đầu liếc nhìn nam nhân vẫn đang nằm bên cạnh rồi lặng lẽ duỗi người trong chăn, ngay sau đó vòng eo đã bị bàn tay to lớn của nam nhân bao phủ.

"Điện hạ tỉnh rồi sao?" Nàng quay đầu lại nhìn.

Hàn Tương Quân khép hờ mắt, lười biếng "Ừ" một tiếng, nói: "Đừng làm phiền."

Nam nhân xoay người kéo nàng vào trong lòng ôm rồi ngủ tiếp.

Tô Ly cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của hắn phả lên cổ, cảm thấy hơi ngứa ngáy, nàng không ngủ được nên ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọc lưu ly qua cửa sổ.

Nếu là trước đây thì Hàn Tương Quân đã sớm ra ngoài rồi, hôm nay là Tết, nghĩa là trong quân không có việc gì, hiếm thấy có khi hắn ngủ nướng như vậy, thế nên nàng cũng không nhúc nhích để mặc cho hắn ôm, rất sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hắn.

Cứ nằm chịu đựng như vậy một hồi, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Những tỳ nữ trong viện đang quét tuyết, có lẽ là đón Tết nên tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng tốt.

Bọn họ thi nhau thảo luận xem hôm nay trên trấn Tây Hà sẽ có những trò chơi thú vị gì.

Tô Ly nghển cổ chăm chú lắng nghe, nàng cũng muốn biết ở trấn Tây Hà sẽ có trò chơi thú vị gì.

Nói thật thì bản thân nàng đã xuyên tới đây gần bốn tháng rồi nhưng vẫn còn chưa đi dạo một vòng trên đường phố.

Nàng đang nghe thì đột nhiên ngực cảm thấy nặng nề, là cánh tay của nam nhân phía sau làm trò.

"Đang nghe gì?" Hắn hỏi.

"Nghe nói trấn Tây Hà có rất nhiều điểm vui chơi."

Chuyện này là thật, vì trấn Tây Hà là thị trấn trọng điểm nơi đóng quân biên cương, hầu hết cư dân đều tụ tập ở đây.

Giao thừa hôm nay sẽ có rất nhiều tiểu thương và người diễn xiếc từ khắp nơi đổ về.

Vào ngày này, các tướng sĩ cũng sẽ ra ngoài vui chơi, vì thế đường phố tấp nập người đi kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Tay của nam nhân cũng không xoa nắn chậm lại mà hỏi: "Muốn ra ngoài chơi sao?"


Tô Ly gật đầu: "Muốn ạ, có được không?"

Đột nhiên hắn nhéo mạnh một cái: "Xem biểu hiện của ngươi."

Sau đó hắn buông nàng ra, đứng dậy xuống giường.

Thấy nàng vẫn còn nằm ườn trên đó thì lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt thúc giục.

"??" Tô Ly khó hiểu.

"Hầu hạ ta mặc quần áo được không?"

Bình thường hắn luôn dậy từ sớm, Tô Ly vốn chưa từng làm việc này, bây giờ lại muốn nàng đứng lên mặc quần áo cho hắn giữa mùa đông thế này, nàng thật sự có chút không vui.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn nói "Xem biểu hiện của ngươi" thì lại cắn răng run rẩy đứng lên bắt đầu hầu hạ hắn.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Hàn Tương Quân cũng không rời đi mà ôm sách dạy đánh cờ ngồi xuống sập mềm, vừa suy nghĩ vừa tự mình đánh cờ.

Tô Ly rảnh rỗi không có việc gì làm liền ngồi bên cạnh chống cằm tò mò nhìn, người này thực sự là quá thông minh, bàn cờ quân trắng quân đen, phải phân tâm đánh hai bên, vậy mà vẫn có thể dễ dàng chơi như vậy.

"Biết đánh cờ không?" Hắn hỏi.

"Biết ạ."

Nàng rất tự tin.

Trước đây thời đại học, nàng từng đăng ký vào một câu lạc bộ cờ vua, có điều khi đó cũng không phải là do nàng thích chơi cờ, mà là vì nhắm vào mấy đàn anh đẹp trai.

Lúc ấy nàng muốn kiếm người yêu nên mới bái sư học nghệ, và cũng thật sự đã làm quen được không ít anh chàng đẹp trai, chỉ tiếc là cuối cùng chẳng tìm được anh người yêu nào, mà ngược lại là tìm được một đống anh em thân thiết.

Nhưng học đánh cờ cũng không phải là vô ích.

Dưới sự dạy dỗ nhiệt tình của mấy anh đẹp trai, nàng tự thấy kỹ năng chơi cờ của mình cũng khá đẳng cấp đó.

"Hay là, ta chơi với điện hạ một ván nhé?"

Nam nhân quan sát nàng một chút rồi nhếch miệng cười nói: "Nếu thua thì sao?"

"Điện hạ muốn phần thưởng gì?"

"Nếu ngươi thua thì miễn trừ tiền tiêu vặt tháng này, được chứ?"

Cái này sao có thể? Tiền là chân ái của nàng, mỗi ngày nàng đều phải đếm đồ của mình mới tìm được chút cảm giác hạnh phúc.


Như này chẳng may mà thua thì chẳng phải sẽ đau đứt ruột à! Dù sao thì tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng rất nhiều đó.

Tô Ly không vui: "Hay là đổi cái khác đi?"

Nam nhân cười khẽ, hắn biết nữ nhân này là một người tham tiền, vừa rồi cũng chỉ trêu chọc nàng chút mà thôi.

Hắn giơ tay lên sắp xếp lại quân cờ trắng đen rồi nói: "Vậy cứ để phần thưởng ở đó, chờ cô nghĩ xong rồi lại nói."

Cũng được, nàng gật đầu rồi bắt đầu hào hứng đánh cờ với hắn.

Trong phòng ấm áp yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng quân cờ ngọc ngà thượng hạng chạm xuống bàn cờ.

Tô Ly nín thở tập trung, vò đầu bứt tai, ban đầu thế cờ của nàng rất thông thuận, nhưng càng về sau nàng lại phát hiện, Hàn Tương Quân này quá gian xảo, hắn đặt bẫy khắp nơi, mỗi bước đi của nàng đều có cảm giác sẽ bị hắn bắt được.

Nàng cắn đầu ngón tay, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng nghĩ ra cách đột phá.

Ngay khi quân trắng vừa rơi xuống, nàng đã đắc ý nhìn về phía hắn, lại phát hiện ra nam nhân này đang vừa xem sách vừa chơi cờ với nàng.

Hừ! Hắn đang coi thường ai đó hả?

Thấy nàng nhìn sang, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, nhàn nhã hỏi: "Đến lượt cô rồi à?"

"..."

Tô Ly cảm nhận được sự nhục nhã sâu sắc.

Trong lúc tức giận nhất thời, nàng cầm quân cờ trắng trên tay nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đi bước tiếp theo như thế nào, nàng lặng lẽ quan sát dáng vẻ chăm chú nghiêm túc của nam nhân, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng xấu.

Ở góc hắn không nhìn thấy, nàng lén lút di chuyển những quân cờ màu đen thiết kế vài cái bẫy, nghĩ trong đầu sẽ dụ hắn từng bước nhảy vào.

Nhưng mới di chuyển được hai quân thì tay nàng đã bị nam nhân giữ lại.

Hắn sâu kín nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo một chút trêu ghẹo.

Gương mặt già của nàng đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Ta chỉ thử xem, đi như thế này có tác dụng không thôi."

Nàng lặng lẽ đặt quân cờ về vị trí cũ, trong lòng thầm oán, rõ ràng đang xem sách rất nghiêm túc mà lại vẫn phân tâm đề phòng nàng, đúng là một nam nhân nham hiểm xảo quyệt!

Cuối cùng Tô Ly cũng vẫn thua ván cờ này, lúc Hàn Tương quân hỏi nàng có muốn chơi tiếp ván nữa không, nàng cảm thấy cực kỳ chán nản.


Người này quá thông minh, không tập trung mà vẫn có thể đánh thắng nàng, thế lực của đối thủ không tương xứng, đánh cờ thật sự vô nghĩa.

Vì thế Tô Ly khóc lóc om sòm nói không chơi, qua quýt xóa bỏ kết quả thua thảm bại, tựa như chưa từng có trận thua cờ.

Sau đó nàng đứng dậy đi về phía ngăn bí mật cạnh đầu giường lấy một cuốn truyện ra rồi ngồi làm ổ trên giường đọc.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mặt đất cũng đã được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi đều treo đèn lồng câu đối đỏ, tưng bừng vui vẻ.

Thải Vân sợ Hàn Tương Quân không dám đi vào, vì thế đứng ngoài cửa ngó vào nháy mắt với Tô Ly, đứng đó hồi lâu, mãi Tô Ly mới phát hiện ra nàng ấy, nàng lập tức kéo lê giày đi ra ngoài hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Cô nương, hôm nay ta được nghỉ ra ngoài chơi, người muốn ăn cái gì? Ta mang về cho người."

Nha đầu này, một tháng có bao nhiêu tiền lương đâu, lại còn muốn mua đồ cho nàng, Tô Ly vừa cảm động vừa ao ước.

Nàng cũng muốn đi chơi, nhưng Hàn Tương Quân cứ nhìn chằm chằm, nàng cũng không dám lằng nhằng.

Vì thế nàng kêu Thải Vân đứng đó chờ còn mình thì chạy vào trong phòng lấy ra một túi bạc vụn, khoảng chừng năm sáu mươi lượng.

"Ngươi cầm cái này phát cho đám nha hoàn trong viện, là quà mừng năm mới của ta, để mọi người vui vẻ một chút.

Còn lại hai mươi lượng ngươi cầm lấy mà tiêu.

À, nhân tiện mua ít đồ ăn vặt về cho ta, về phần mua cái gì thì ta cũng không biết, ngươi cảm thấy cái gì ngon thì mua cái đó!"

Thải Vân biết rõ, cô nương của các nàng rất giàu, nàng ấy đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ vui sướng ngồi đếm tiền của cô nương, thế nên nàng ấy cũng không từ chối mà nhận bạc hành lễ một cái rồi chạy đi.

Hành động của các nàng ở bên này, sao Hàn Tương Quân lại không biết chứ.

Hắn nghĩ thầm, nàng đúng là biết thu mua lòng người thật đấy, tiểu nha hoàn kia mới theo nàng chưa được bao lâu mà đã hết mực trung thành với nàng rồi.

...

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Tương Quân ra ngoài, Tô Ly rảnh rỗi nằm ngủ một giấc, lúc sau tỉnh dậy thì đã sắp hết buổi chiều rồi.

Nàng đang nhàm chán đi đi lại trong lại trong thì chợt thấy đám nha hoàn chạy ùa hết về phía hậu viện, nàng cũng chạy theo tới xem xảy ra chuyện gì.

Chỉ là chút chuyện giết gà thịt dê thôi ấy, thật ra cũng không có gì hay ho, nhưng lại có nhiều người tò mò, cực kỳ đông vui.

Tô Ly đứng trên hành lang nhìn xuống nhóm bà tử đang cười toe toét trêu đùa nhau, thậm chí còn có người to gan nói mấy câu tục tĩu.

Lối sống ở phía Bắc rất cởi mở, hầu như ai cũng có thể nghe được mấy lời tục tĩu này, vì thế tất cả mọi người cũng cười theo, còn đám tiểu nha hoàn trẻ tuổi thì lại đỏ mặt giả bộ không nghe thấy.

Nàng thấy có người đang bê chậu than hồng nóng rực đi từ hành lang tới, phía trên có gậy tre, trên thân tre xiên hơn chục miếng thịt lợn đã hun khói đen thui.

Có một tên hầu đẹp trai sáng sủa đang ngồi gảy than, nàng cũng đi tới ngồi xổm xuống sưởi ấm.

Tên hầu này chưa từng thấy nàng, tưởng là nha hoàn trong viện nào đó, dù sao thì những chủ tử cũng sẽ gần như không tới nơi bẩn thỉu như nhà bếp này, cho nên trong lòng cũng không có chút đề phòng nào mà tán dóc với nàng.

Dáng vẻ Tô Ly xinh đẹp, giọng nói lại dịu dàng êm tai, nàng nói rất nhiều, thiếu niên lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng lấy một cái kẹo từ trong túi ra nói: "Cho ngươi cái này, ăn đi."


Nàng nhận lấy, lập tức lột vỏ bỏ vào trong miệng, cũng không thèm ngậm mà cắn răng rắc ăn luôn.

Tô Ly đang tán tỉnh tiểu ca ca đến vui vẻ thì chợt nghe thấy một giọng nói sâu xa truyền từ phía sau đến: "Ăn ngon không?"

"Ngon...!Ơ?"

Nàng mau chóng đứng dậy, lúc này mới phát hiện những người khác đều đã sớm quỳ xuống.

Cũng không biết Hàn Tương Quân trở về từ lúc nào, hơn nữa hắn tới chỗ như thế này làm gì chứ?

Đây cũng là những gì nàng hỏi.

Hàn Tương Quân không trả lời mà hỏi lại: "Còn muốn ra ngoài chơi không?"

Muốn chứ, Tô Ly mau chóng gật đầu.

"Vậy thì đi thôi."

Nàng hấp ta hấp tấp đi theo Hàn Tương Quân, khi đi qua Phương Phỉ viện còn kêu hắn chờ một chút, nàng chạy thật nhanh vào bên trong rồi lại chạy ra, giơ cao túi tiền trong tay nói: "Ta đi lấy tiền."

Hàn Tương Quân nhìn nàng vui vẻ miệng cười ngoác đến tận mang tai, cười đến mức giống như kẻ đần như thế, hắn cũng không khỏi cười theo.

....

Tô Ly ngồi trên xe ngựa, vén rèm lên nhìn cảnh tượng đông đúc bên ngoài.

Ven đường có một cái nồi hấp cực kỳ lớn, từng tầng xếp chồng lên nhau rất cao, cũng không biết bên trong là vật gì mà bốc hơi nghi ngút, mùi hương thoang thoảng khi có khi không.

Nàng vươn cổ hít mạnh một cái, ừm, có mùi thơm như gạo nếp, có mùi lá sen, còn có...

Lúc này xe ngựa đã dừng lại, nàng không biết chuyện gì xảy ra, đang muốn hỏi thì lại nghe thấy Hàn Tương Quân ra lệnh: "Tần Trung, đi mua hai cái bánh hấp qua đây, đỡ cho ai đó thèm đến mức nước bọt chảy tràn cả xe."

Nàng nhanh chóng sờ lên mép một cái, phát hiện không có tí nước miếng chảy nào cả, vừa quay đầu nhìn lại thì đã bắt gặp ánh mắt vô cùng ghét bỏ của người nọ.

Tô Ly bị ghét bỏ đã quen, cũng không thèm để ý đến hắn, nàng lại thò đầu ra nhìn Tần Trung đi mua đồ.

Thấy sau khi đưa tiền xong, hắn ta đã mang theo một bọc lá sen qua đây rồi truyền nó vào trong khoang xe, nàng lập tức nhanh tay nhanh mắt nhận lấy nói: "Cảm ơn, cảm ơn nha!"

"Không cần khách sáo."

Tô Ly vui sướng mở bọc lá sen ra, bánh nếp hấp bên trong nóng hổi, nàng luống tay chân, nhe răng trợn mắt.

Hàn Tương Quân ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt không nói lên lời.

Nhớ lần trước hắn phái người về Thượng Kinh thăm dò quay về báo cáo, nói Tam tiểu thư dòng thứ chi hai của Tề Quốc công phủ dịu dàng đoan trang, xinh đẹp thướt tha, lại còn tao nhã.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, hắn cảm thấy thám tử mình bồi dưỡng thực sự là làm việc qua loa có lệ chứ thăm dò nghe ngóng cái quái gì chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui