Trấn Tây Hà là một trấn lớn ở biên giới, vì Phong Quốc đóng quân trường kỳ ở đây cho nên nơi này cũng được thái bình lâu dài, mấy năm gần đây việc mua bán dần dần trở nên thịnh vượng, rất nhiều bá tánh di cư tới.
Bởi vậy, nơi đây đất rộng người đông, phồn hoa náo nhiệt không thua kém các châu phủ khác.
Lưu tướng quân đã đặt mua một trạch viện có phong cảnh nho nhã ở thành phía bắc của trấn Tây Hà từ trước, chỉ đợi Hàn Tương Quân trở về là có thể vào ở ngay.
Đồng thời hắn cũng sắp xếp cho công chúa Tri Quốc ở đây.
Sắp tới dịp cuối năm, chiến sự căng thẳng, binh mã của hai nước đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, trong doanh trại không có việc bận gì cần phải làm.
Bởi vậy, đoàn người của Hàn Tương Quân đoàn vừa trở về đã vào ở thẳng nhà phía bắc.
Tô Ly được phân đến một viện không lớn không nhỏ, còn sắp xếp vài nha hoàn trong viện cho nàng.
Bởi vì thân phận khó xử của nàng, đến giờ Lưu tướng quân vẫn chưa thấy Hàn Tương Quân ban cho nàng một danh phận, nên sắp xếp cho nàng cũng khá tùy ý, không thể sánh bằng công chúa Tri Quốc kia, nàng ấy được ở chính viện một cách quang minh chính đại, tất cả các chi phí ăn mặc đều là tốt nhất.
Đương nhiên, Tô Ly cũng không so đo loại chuyện này, dù sao nàng cũng chỉ là công cụ làm ấm giường, mà công chúa Tri Quốc thân phận cao quý kia lại là phu nhân được Hàn Tương Quân phong đàng hoàng, tất nhiên so ra thì nàng kém hơn.
Nàng đi vào hậu viện, thấy mấy tỳ nữ xấu xí đang vẩy nước quét nhà, có vẻ như là hôm nay mới được phân đến đây nên còn chưa quét tước xong, thấy nàng tới, thi nhau dừng lại hành lễ.
“Tô cô nương.”
Tô Ly gật đầu mỉm cười, xách theo đồ đạc của mình...!Cũng chỉ có một cái tay nải, bên trong là hai bộ xiêm y nửa cũ nửa mới, còn có một ít ngân phiếu, lười biếng đi vào.
Tỳ nữ ở trong phòng thấy nàng tới thì vô cùng vui vẻ, buông chổi lông gà ra chạy về phía nàng: “Cô nương, cuối cùng người cũng trở về rồi.”
Chính là Thải Vân.
Tô Ly nhìn thấy nàng ấy thì rất cảm động, đêm đó lúc ở cổng quân doanh, tưởng rằng đó là lời chia ly cuối cùng, không ngờ rằng vòng đi vòng lại bản thân lại về rồi.
Thải Vân vẫn như xưa, khờ khạo ngốc nghếch, vô lo vô nghĩ, thấy nàng thì rất vui vẻ.
“Cô nương người mập lên rồi này.” Nàng ấy nhìn bụng Tô Ly, tưởng là do mang thai.
Tô Ly hiểu ánh mắt nàng ấy có ý gì, nhanh chóng giải thích: “Ta không mang thai, lần trước là lừa gạt ngươi thôi, mang thai nào có nhanh như vậy?”
Nàng đi đến gương đồng trước mặt để soi, quả thật là hơi mập lên.
Mấy ngày nay ăn ở cùng với Hàn Tương Quân, thức ăn của hắn ngon, có lẽ là do trước đó nàng đã bị đói vài ngày nên cứ sợ mãi, dù sao cứ tóm được cái gì ngon thì cố mà ăn, vì vậy mập lên lúc nào nàng cũng không hay.
Nhưng bản thân nàng gầy yếu, cho dù mập lên thì dáng người cũng vẫn thon thả, chỉ có chỗ ngực kia là lớn hơn một chút.
Nàng buông tay nải xuống, sai Thải Vân đi bưng trà đến cho nàng, đi đường cả đêm, lúc này nàng đã mệt kiệt sức từ lâu rồi.
Thải Vân là nha hoàn chăm sóc rất chu đáo, không chỉ đi pha trà cho nàng, còn đến phòng bếp lấy chút thức ăn về, ba món ăn một món canh, rất khéo léo.
“Cô nương, người đã gặp phu nhân ở chính viện chưa?”
“Chưa, sao vậy?” Tô Ly ăn ngấu nghiến, nói chuyện không rõ ràng.
“Nô tỳ cũng chưa từng gặp, ban nãy khi đến phòng bếp thấy tỳ nữ bên cạnh của nàng ấy đi dặn dò về thức ăn, ôi chao, chú trọng thật đấy ạ.
Không ăn quá mặn, hầm không được quá nát, dùng mấy miếng hành thái, đều tính toán rõ ràng.
Đúng là người vô cùng cao quý mà.”
Tô Ly húp một ngụm canh nóng, ợ một cái: “Còn không phải sao? Người ta chính là công chúa, từ nhỏ đến lớn đã là kim chi ngọc diệp, tới nơi chim không thèm ị này chẳng phải nên bắt bẻ một chút sao.”
Vẻ mặt Thải Vân phức tạp, có vài lời nói nghẹn ở trong lòng cũng không biết có nên nói hay không.
“Ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng là được.” Tô Ly xem nhìn nổi dáng vẻ nàng nghẹn như cái bánh bao.
“Cô nương, vậy người không buồn sao? Nghe nói công chúa Tri Quốc đẹp như tiên giáng trần, lỡ điện hạ thật sự thích nàng ta, vậy cô nương phải làm sao bây giờ?”
Thải Vân còn nhớ chuyện cô nương nhà nàng ấy đêm khuya đội tuyết đi tìm điện hạ, cô nương nhà nàng ấy yêu điện hạ cực kỳ, hiện giờ có người mới xuất hiện, trong lòng nhất định rất buồn nhỉ?
Nhưng Tô Ly hoàn toàn để trong lòng, ông chủ có bà chủ nhỏ thì liên quan gì đến nàng, nàng cùng lắm cũng chỉ là nàng tình nhân nhỏ, chẳng qua là tình nhân quan hệ mờ ám.
Ôi chao, nghĩ đến đây, nàng lại khó chịu, trước kia nàng hận nhất là loại người dây dưa mập mờ với nam nhân có gia thất, nhưng không ngờ rằng mình lại trời xui đất khiến mà trở thành người như vậy.
Một ngày nào đó, nàng nhất định phải thoát khỏi cái quan hệ rách nát này, cái quái gì vậy, có tiền làm hải vương* không thích hơn sao?
*Hải vương ở đây ý chỉ bắt cá nhiều tay.
Đúng rồi, nhắc đến tiền nàng mới nghĩ tới cách để khéo léo nhắc đến chuyện lương bổng với Hàn Tương Quân, làm thị vệ làm tỳ nữ đều có tiền có bạc để nhận, nàng cảm thấy mình còn mệt hơn cả bọn họ, ban ngày không được nghỉ ngơi, buổi tối cũng còn phải tăng ca trên giường.
Vất vả như vậy, không được gấp đôi tiền lương thì không thể nào nói nổi.
Huống hồ nàng cất giữ chút tiền, sau này về hưu có thể an tâm dưỡng (phóng) lão (khoáng).
Tô Ly buông chén đũa xuống, trấn an Thải Vân: “Cô nương nhà ngươi là ta đây không đau buồn, nhưng bây giờ rất là buồn ngủ, giường đệm đã thu dọn xong chưa? Ta ngủ một giấc trước đã.”
Thải Vân nhanh chóng hầu hạ nàng đi nghỉ ngơi, buông màn giường xong rồi mới tay chân nhẹ nhàng thu dọn chén đũa đi ra ngoài.
...
Mà bên kia, công chúa Tri Quốc - Trinh Miểu Tinh cũng nghe nói góc viện Tây Bắc có một nữ nhân đến ở, còn nghe nói nữ nhân đó lúc trước ở quân doanh đã hầu hạ điện hạ rồi.
Nàng ấy ngồi ở trước bàn ăn nhai kỹ nuốt chậm, tỳ nữ Lật Tang đứng ở bên cạnh nói những tin tức đã tìm hiểu được cho nàng ấy nghe.
“Công chúa, người phải đề phòng một chút, nghe nói Tô cô nương kia rất có thủ đoạn, trước đó nàng ta là loại người sinh ra đã có thể quyến rũ điện hạ thần hồn điên đảo, còn đưa nàng ta đi du ngoạn, chắc hẳn cũng không phải là người đơn giản.”
Trinh Miểu Tinh không cả ngẩng đầu lên: “Biết rồi.”
“Công chúa, Hoàng thượng bảo rằng nếu người có thể hầu hạ Thái tử điện hạ Phong Quốc thật tốt, làm cho ngài ấy vui vẻ thì nhất định sẽ đối xử tốt hơn với Vân phi nương nương, nhà cữu cữu của công chúa cũng có thể thịnh vượng trở lại không phải sao?”
“Được.”
“Tức là như thế này, công chúa phải chủ động một chút, mời điện hạ đến đây uống trà nghỉ ngơi, đừng để người ở Phương Phi uyển kia cướp đi trước, công chúa đã hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Tỳ nữ kia lại nói thêm rất nhiều, cũng không biết Trinh Miểu Tinh có nghe vào không.
Thấy nàng ấy thong thả ung dung ăn cơm, vẻ mặt vẫn như thường, dường như không hề có oán hận gì đối với chuyện bị đưa đến đây hầu hạ Thái tử Phong Quốc nên nàng ta cũng thầm tạm hài lòng.
Chờ Lật Tang rời đi, một tỳ nữ khác tên Lư Quyên lặng lẽ lườm mắt với bóng lưng của nàng ta, đi tới thấp giọng nói: “Công chúa, nô tỳ hôm nay lúc đi đến phòng bếp dặn dò về thức ăn nghe được vài câu tám nhảm, có lẽ những người đó đã bắt đầu bất mãn với người rồi.”
Trinh Miểu Tinh cũng đã ở viện này được một tháng, ở phương diện sinh hoạt thì tiêu xài khoe mẽ đủ kiểu, ăn uống cũng cực kỳ bắt bẻ, có vài hạ nhân đã bắt đầu lắm miệng, đặc biệt là so sánh với Tô cô nương hôm nay mới vào ở kia, càng có vẻ nàng ấy đang xa hoa lãng phí vô độ.
Nghe vậy, nàng ấy chỉ là gật đầu như mất hồn, buông chén đũa rồi hỏi: “Điện hạ cũng về cùng sao?”
Lư Quyên trả lời: “Vẫn chưa, chỉ có một mình Tô cô nương trở về, nghe nói điện hạ đi thẳng đến quân doanh, có lẽ phải muộn hơn một chút mới về.”
Trinh Miểu Tinh ăn cơm xong thì đứng lên, cởi áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo mỏng đi lại ở trong phòng, chốc lát sau đã hắt xì.
Nàng ấy dặn dò Lư Quyên: “Ngươi đi nấu chút canh đưa về đây đi.”
Lư Quyên nhìn Trinh Miểu Tinh mặc y phục phong phanh đứng ở bên cửa sổ, trên cửa sổ lưu ly còn có một vết nứt nhỏ, gió luồng qua khe nứt phù phù thì muốn nói rồi lại thôi.
Nàng ấy suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài, đi về phía phòng bếp ở hậu viện.
...
Sau khi Tô Ly tỉnh ngủ thì thoải mái đi tắm rửa một phen, tinh thần sảng khoái, nàng ngồi ở cạnh chậu than vừa hong tóc vừa ngân nga một giai điệu thì thấy Thải Vân thở phì phì bưng chén thức ăn đi vào.
Nàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy, ai bắt nạt ngươi?”
Thải Vân đặt chén canh lên bàn, sau đó nhận lấy khăn dài từ tay nàng rồi lau tóc cho nàng: “Cô nương, nô tỳ sáng sớm đã dặn dò phòng bếp nấu canh cho người, thấy sắp nấu xong rồi, nhưng tỳ nữ của Trinh phu nhân kia đến không nói gì đã cướp mất, thật sự là...” Giọng nói của nàng ấy ấm ức: “Thật sự là ức hiếp người ta quá đáng.”
Tô Ly nhìn chén canh ở bên cạnh, ngửi kĩ còn có thể cảm nhận chút mùi khét, nghi ngờ hỏi: “Vậy chén mà ngươi bưng tới này là...”
“Chén mà nô tỳ múc này là phần ở đáy nồi, phần tốt nhất kia đã bị bọn họ lấy đi mất rồi.” Nàng ấy tức giận bất bình.
Tô Ly lại không thèm để ý: “Đáy nồi thì đáy nồi, dù sao nàng ta cũng là phu nhân, tất nhiên là phải ăn đồ tốt rồi.”
“Nhưng ăn ngon, chẳng lẽ không biết tự đi mà làm sao? Vì sao phải cướp của chúng ta?”
“Nha đầu ngốc, là vị công chúa kia tự ra oai phủ đầu với chúng ta, trước tiên cứ đừng để ý đến nàng ta là được.”
“Vậy cô nương người quá đáng thương rồi, lại phải chịu cảnh người ta bắt nạt đến như vậy.”
Tô Ly nhướng mày: “Ngươi nghĩ ta là loại này người sao? Từ trước đến giờ, ta đánh nhau đều chưa từng thua, cãi nhau chưa bao giờ biết sợ, giở trò mánh khóe thì nàng ta còn hơi non.
Nàng ta chói lóa kiêu ngạo như vậy, ta tránh mũi nhọn này trước, sau này tính toán sau.”
“Vậy cô nương nghĩ ra đối sách rồi ạ?”
Tô Ly tỏ ra vẻ thâm thúy, vừa sưởi ấm vừa ăn canh: “Đương nhiên, ngươi cứ ở yên nhìn là được.”
Không chơi công chúa Tri Quốc kia một vố đau, thì nàng không phải họ Tô.
...
Lúc ăn cơm tối, Hàn Tương Quân đã về, cả người hắn đầy khí lạnh bước vào viện của Tô Ly thì hắn trông thấy nàng mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, mái tóc đen bóng tùy ý búi trên đầu, trâm cài lệch sang một bên, đang lười biếng dựa vào ghế dựa.
Trên bàn cơm trước mặt là đồ ăn thừa mứa, mà trông nàng lại rất hài lòng, điệu bộ như lòng lang dạ sói.
Hắn nhíu mày không vui: “Sao không chờ cô về rồi cùng nhau ăn cơm?”
Hắn đã quen ăn cơm chung với Tô Ly, nhìn dáng vẻ nàng không hề để ý hình tượng mà mở mồm to ăn cơm ăn thịt, khiến hắn luôn cảm thấy thức ăn ngon miệng hơn, ăn uống cũng bon mồm hơn.
Nhưng hôm nay hắn đang vội vàng về vào giờ cơm, thì thấy nàng không hề đợi hắn về mà chỉ tụ ăn no một mình.
Tô Ly nhanh chóng đứng dậy hầu hạ hắn, giúp hắn cởi áo choàng, ngượng ngùng cười nói: “Điện hạ còn chưa ăn à? Ta tưởng rằng chàng đã ăn ở quân doanh rồi, hay là ta sai người đến phòng bếp bưng chút thức ăn qua đây?”
Nam nhân không nói gì cũng không có ý từ chối, Tô Ly hiểu ý, nhanh chóng bảo Thải Vân đến phòng bếp một chuyến.
Chờ hắn tắm rửa xong, đồ ăn cũng đã được mang lên.
Hàn Tương Quân kéo nàng cùng ngồi xuống: “Đến ăn cùng cô một ít đi.”
Tô Ly sờ bụng, vẻ mặt khó xử: “Điện hạ, ta ăn no mất rồi.”
Nam nhân im lặng chăm chú nhìn nàng, con ngươi thâm trầm hiện rõ vẻ không hài lòng, vì thế Tô Ly nhanh chóng bưng chén lên múc canh, nịnh nọt: “Bây giờ ta ăn thêm một chén canh?”
“Được.”
Từ trước đến nay, trong lúc ăn cơm, Hàn Tương Quân đều thích sự yên tĩnh nên Tô Ly yên lặng ngồi ở bên cạnh ăn canh.
Tuy nhiên nàng ăn rất nhanh, húp hai miếng là đã hết hơn phân nửa chén, đến khi ăn xong rồi thì nàng buông chén xuống, muốn ngoan ngoãn, trật tự chờ nam nhân ăn cơm xong.
Nhưng hắn không vui, nói: “Ăn thêm một chén nữa đi.”
“Ta thật sự ăn no rồi.” Tô Ly vẻ mặt đau khổ.
Nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của nam nhân, nàng không dám phản kháng, lại yên lặng cầm lấy chén mà múc thêm canh, cho đến khi bụng nàng căng tròn vo, người nọ mới buông tha cho nàng.
Tô Ly lặng lẽ chửi thầm, cũng không biết nam nhân này có đam mê chó má gì, sao lại thích nhìn nàng ăn, thật là bực bội.
Chờ Hàn Tương Quân ăn xong thì trời đã tối, trong phòng đã thắp đèn.
Tô Ly đỡ eo, đi lại ở trong phòng để tiêu thực, còn Hàn Tương Quân thì ngồi ở trên giường xem công văn.
Nàng âm thầm cân nhắc, Hàn Tương Quân vừa về nhà đã tới chỗ nàng, nhìn dáng vẻ này dường như định đêm nay cũng nghỉ ngơi ở chỗ này, chẳng lẽ là đã quên ở chính viện còn có vị công chúa đang ở?
Nàng có nên nhắc nhở hắn một chút hay không?
Thành thật mà nói nàng hy vọng đêm nay mình được ngủ, hôm nay nàng quá mệt mỏi rồi, không muốn hầu hạ hắn nữa.
Cũng không biết là nam nhân này ăn cái gì để lớn mà tinh lực vô cùng sung mãn, trước kia cho dù là đang trên đường về thành, cũng luôn bắt nàng làm loại chuyện này.
Nhưng trong lòng nàng lại không muốn hắn đến chỗ công chúa kia ngủ, cũng không phải ghen, mà là nàng cảm thấy hắn ngủ với nữ nhân khác rồi lại tới ngủ với nàng, dù sao cũng có chút...!Ừm, có chút buồn nôn.
Đương lúc nàng đang rối rắm, ngoài sân truyền tới giọng nói: “Điện hạ có ở đây không?”
Là tỳ nữ của công chúa kia, nàng ta cung kính đi vào thỉnh an, lặng lẽ ngước mắt đánh giá vẻ mặt Hàn Tương Quân, sau đó nói:
“Điện hạ, công chúa bị bệnh rồi, bảo nô tỳ tới mời ngài qua đó một chuyến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...