Đường xuống núi nhiều ngã rẽ, Tô Ly không suy nghĩ được nhiều, nàng luôn chọn đường núi bên phải.
Ban đầu thi thoảng nàng còn tình cờ gặp được người đi đường, nhưng càng về sau lại càng ít đi, trong lòng nàng không chắc chắn, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi.
Nàng hoảng loạn chạy một mạch như điên, chạy được khoảng nửa canh giờ thì chợt trượt chân một cái ngã ngồi xuống nền tuyết lạnh, khiến nàng đau đến mức rơi lệ.
Nàng giương mắt nhìn núi tuyết trắng xóa chập chùng vô tận phía trước, không biết đâu mới là lối ra.
Loại cảm giác này tựa như quay trở lại cái đêm nàng trốn khỏi quân doanh kia, khiến nàng vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Nàng nghỉ ngơi một lát rồi lại đứng lên tiếp tục đi, nước tuyết đã thấm ướt giày của nàng, bàn chân đã mất đi cảm giác, bước đi vừa cứng vừa tê dại.
Nàng cầu nguyện, hy vọng con đường mình chọn có thể thông đến thôn trang dưới chân núi, nhỡ đến nơi không có ai ở, vậy nàng không chết đói thì cũng chết cóng.
Cứ chật vật đi một hồi lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái đình làm bằng cỏ tranh cũ nát, những mái đình như này thường được xây để người qua đường nghỉ ngơi.
Nàng lập tức tràn đầy hy vọng, nói vậy nghĩa là bình thường con đường này có người đi lại, dưới chân núi chắc chắn có thôn xóm.
Phải mau lên, nàng nghĩ, khi xuống đến chân núi sẽ tìm một nơi để trốn trước, sau đó xem xét tình hình rồi lại lên kế hoạch cho bước tiếp theo sau.
Nàng vịn vào cột đình há miệng thở dốc, khi đứng dậy chuẩn bị đi tiếp thì bên sườn núi chợt có hai người xuất hiện.
Nhìn kỹ thì đó chính là nam nhân đã đụng phải nàng hôm trước kia, ngày đó nàng có thể thấy rõ ràng ánh mắt tràn ngập tham lam khi nhìn mình của gã ta.
Lúc này, hai người kia cũng nhìn thấy nàng, bọn họ lập tức nhanh chân chạy về phía nàng.
Tô Ly thầm nghĩ không xong rồi, nếu để hai người này bắt được thì e là nàng sẽ toi luôn.
Nàng lập tức nhấc chân lên chạy như điên, đường xuống núi vừa dốc vừa trơn, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều như thế, cứ hoảng hốt lăn trượt chạy bừa.
May mà hai người kia vẫn còn cách nàng một đoạn dài, muốn qua đây cũng phải đi đường vòng hết nửa ngọn núi, nàng phải nắm chắc cơ hội bỏ lại bọn chúng.
Nhưng Trương Đại Toàn rất quen thuộc với nơi này, khó khăn lắm mới bắt được cừu béo lạc đàn, sao gã ta có thể bằng lòng dễ dàng buông tha được chứ? Gã ta vừa đuổi theo vừa hưng phấn nói: "Tiểu mỹ nhân, đừng chạy nữa, đi theo gia đi."
Trên nền tuyết tống trải, giọng nói của gã ta như ở gần bên tai mình, trái tim Tô Ly sợ hãi nhảy lên tận cổ họng.
Trong cơn hoảng loạn, bàn chân bất ngờ bước hụt, nàng hét lên một tiếng rồi lăn từ trên sườn dốc xuống.
Lúc lăn xuống, đáy lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, nói không chừng hôm nay nàng sẽ phải chết ở đây cũng nên.
Nàng nhắm mắt lại, nhưng từ khoảnh khắc lăn xuống, nàng đã quá mệt mỏi rồi, dù bên dưới là vực sâu vạn trượng cũng không sao.
Nàng cứ như vậy ôm lòng liều chết, lăn một hồi lâu, tóc tai tán loạn cả lên.
Chờ đến khi cuối cùng cũng dừng lại, vừa mở mắt thì đập vào mắt nàng chính là một mặt hồ đóng băng.
Lớp băng dày cộp, bên trên còn có vết bánh xe trầy, trong lòng nàng lập tức mừng rỡ, vậy là nàng đã lăn thẳng xuống chân núi rồi.
Nàng đứng lên, chuẩn bị chạy dọc theo hướng vết trầy tiếp, nhưng lòng bàn chân quá trơn, chưa bước được hai bước đã lảo đảo ngã xuống đất, phía xa xa đằng sau truyền đến tiềng cười to.
Nàng quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là hai kẻ kia, bọn họ cũng lăn từ trên núi xuống.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy sợ hãi đến cực độ.
Thấy hai người kia đang dùng thứ gì đó bó lấy chân, nhanh chóng chạy về phía nàng, mà nàng lại chỉ có thể không ngừng đứng lên rồi lại ngã xuống, đứng lên rồi lại ngã xuống.
Những giọt nước mắt tuyệt vọng trào ra.
"Tiểu mỹ nhân, đã nói là đừng chạy rồi mà.
Ngươi xem, ngươi uổng phí sức lực như vậy, quá mệt mỏi rồi, hahaha..."
Bọn họ bước từng bước đến, Tô Ly bi thương nhắm mắt lại.
Nàng nằm rạp trên mặt đất, chờ đợi sự phán quyết của số phận.
Nhưng đợi một lúc lâu, lại nghe thấy hai tiếng "bịch, bịch", giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nàng đang muốn mở mắt ra nhìn thì lại đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che lại.
"Đừng nhìn."
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, một...!cảm giác an toàn quen thuộc.
Mặc dù nam nhân phía sau cũng là sói dữ, nhưng không hiểu sao vào giờ phút này, nàng lại muốn lệ thuộc vào hắn.
Tô Ly nhào đầu vào trong lòng nam nhân khóc rống lên.
...
Khi Hàn Tương Quân nhận được báo cáo của thị vệ nói nàng mất tích, đã lập tức sai người tìm kiếm nàng khắp nơi, trong đám thị vệ cũng có người rất giỏi việc truy tìm dấu vết ở nơi rừng núi hoang sơ này, thế nên chỉ sau nửa canh giờ đã tìm ra tung tích của Tô Ly.
Hàn Tương Quân vốn định để thị vệ qua đây chặn đường nàng, nhưng sau khi nghe nói nàng còn bị hai nam nhân đuổi theo thì không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cơn phẫn nộ, vì thế đã đích thân đến.
Vừa rồi khi nhìn thấy nữ nhân này đang nằm bất động trên mặt hồ bằng thì sắc mặt lại càng đen hơn.
Bình thường người này ở bên cạnh hắn thích giở mấy trò đùa khôn lỏi, bây giờ đầu óc lại như bị đông cứng, vụng về như heo nái, mặc cho người ta chém giết.
Không thể tưởng tượng được, nếu như hắn đến chậm dù chỉ một giây...
Lúc này nhìn nữ nhân nhào vào lòng mình khóc thở không ra hơi, cơn tức giận vừa rồi lại đột nhiên biến mất sạch sẽ không còn chút gì.
Đợi nàng khóc xong, hắn bế ngang người nàng lên.
"Công tử, xử lý hai tên này thế nào?" Đám thị vệ hỏi.
Hắn liếc nhìn hai cỗ thi thể, trong lòng còn chưa hết giận, lạnh lùng nói: "Chặt thành từng mảnh ném cho sói ăn!"
"Rõ."
Tô Ly nằm trong lòng hắn, cho rằng hắn chỉ nói chơi mà thôi, nhưng không ngờ đi chưa được hai bước thì đã thật sự nghe thấy tiếng rút đao, sau đó chính là tiếng cắt da chặt xương.
Nàng tưởng tượng ra cảnh tượng đó lập tức nôn ọe.
"Làm sao?"
Hàn Tương Quân nhíu mày, thấy nàng khom người vùi đầu vào lồng ngực mình cọ cọ.
"Muốn nôn...!nôn..."
Trong gió tuyết, nam nhân lập tức hóa đá.
...
Quay lại gian phòng ấm áp của mình, Tô Ly vùi đầu vào trong gối ngủ ngồi ủ rũ trên giường nhỏ, tùy ý để tỳ nữ Yến Thu lau mái tóc đã thấm đẫm nước tuyết cho mình.
Hàn Tương Quân đã thay quần áo xong, bàn tay đặt trong ống tay áo, mặt không đổi sắc ngồi ở ghế đối diện.
Hắn quan sát quần áo trên người nàng mấy lần, lại nhìn hai chân sưng tấy vì lạnh của nàng, giọng điệu bình thản hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu?"
Tô Ly không nói lời nào, nàng cảm thấy mình vừa thảm hại vừa nực cười, tựa như một tên hề bị số phận trêu đùa, cho dù làm thế nào cũng đều không thể thoát khỏi sự sắp đặt của cốt truyện.
Lúc này lòng nàng như tro nguội, cứ ngồi như vậy không nhúc nhích.
Thật ra, cho đến ngày hôm nay, Hàn Tương Quân đã đại khái xác nhận được là Tô Ly không làm hại gì đến hắn.
Trước đó hắn đã phái người đi thăm dò tất cả quá khứ của nàng, cũng không phát hiện ra nàng có bất kỳ hành vi khả nghi nào.
Vừa rồi thị vệ tới bẩm báo hành động của nàng hôm nay, nàng tính toán cặn kẽ mặc đồ của Chương Diệc Thiến, phí hết tâm tư lừa gạt được tai mắt của thị vệ, giống với lần trước ở khách điếm, cũng là hoảng hốt chạy bừa.
Nói chính xác hơn thì là chạy trốn.
Nhưng vì sao lại phải trốn?
Đây mới điều khiến hắn không thể hiểu nổi.
Thấy nàng không chịu nói, hẳn là hôm nay đã bị kinh sợ quá mức, dáng vẻ đáng thương ấy cũng khiến hắn không đành lòng tra hỏi.
Hắn đứng lên dặn dò tỳ nữ: "Chăm sóc tốt cho cô nương của các ngươi."
Sau đó lập tức đi ra ngoài.
...
Trong sương phòng phía bên kia, Lan Anh run rẩy đứng đó, nàng ta bị người gọi qua đây chờ đã lâu.
Nàng ta biết, nữ nhân kia đã quay về, đám Trương Đại Toàn thất bại, vậy chắc chắn là bây giờ đã chết mất xác rồi.
Điều khiến nàng ta sợ hãi hơn hết là, nếu như điện hạ phát hiện nàng ta nhúng tay vào chuyện này, vậy e rằng bản thân nàng ta sẽ...
"Rầm" một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra.
Hàn Tương Quân mặc áo choàng đen đứng ngoài cửa, vẻ mặt âm trầm liếc nhìn nàng ta.
Lan Anh mau chóng quỳ xuống: "Điện hạ, không biết ngài triệu nô tỳ tới đây có chuyện gì ạ?"
"Không biết?" Hắn nhấc chân bước vào, ngồi lên giường mềm, ra hiệu cho thị vệ đóng cửa lại, nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới chân một lát rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Lan Anh, cô đối xử với ngươi như thế nào?"
Chỉ dựa vào giọng điệu này, Lan Anh biết chắc chắn là điện hạ đã phát hiện ra, nàng ta cam chịu nhắm mắt lại, cung kính cúi gằm mặt đáp: "Điện hạ đối xử với nô tỳ như người thân, ơn nặng như núi."
"Đã như vậy, tại sao lại làm ra việc phản chủ?"
Lòng Lan Anh run lên, nàng ta thật sự không ngờ điện hạ vậy mà lại quy việc này thành tội phản chủ.
Nữ nhân kia...!Nàng ta là chủ tử cái nỗi gì chứ?
Chỉ là một ả kỹ nữ mà thôi!
Nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, giờ phút này cũng không dám nói dối: "Điện hạ, là Lan Anh nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm, nô tỳ xin nguyện ý nhận phạt ạ."
Hàn Tương Quân nhìn nàng ta run lẩy bẩy, đáy mắt không hề có vẻ thương tiếc: "Ngươi tự đi nhận tội! Lần sau không được tái phạm nữa! Cút ra ngoài!"
Một tiếng cuối cùng gần như là không nhịn được nữa mà quát mắng, thân thể Lan Anh lạnh lẽo, nàng ta lại nặng nề dập đầu một cái rồi mới từ từ đứng dậy rời đi.
Ngoài cửa, đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, ba phần đồng tình bảy phần khó hiểu.
Lan Anh và bọn họ giống nhau, cho dù điện hạ đi đâu thì cũng đều đi theo bên cạnh, một lòng tôn kính điện hạ.
Bây giờ nàng ta bị điện hạ xử phạt, cực kỳ mất mặt, thế nên vừa ra cửa đã vội vã rời đi.
Nàng ta đi dọc đường, lòng đau đến tột cùng.
Nàng ta đã ở bên điện hạ từ khi hắn còn nhỏ, luôn chăm sóc, che chở cho hắn.
Khi còn bé điện hạ bị người ta ức hiếp, nàng ta sẵn sàng trở thành công cụ của hắn để tính kế trả đũa.
Khi hắn bị phạt cấm túc, nàng ta lén lút chạy đến ngự thiện phòng để trộm đồ ăn đến cho hắn.
Khi điện hạ uất ức khóc giữa đêm khuya, cũng là nàng ta ở bên bầu bạn an ủi.
Bọn họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng khổ sở lâu như vậy, cùng giúp đỡ nhau rồi trưởng thành, mãi cho đến khi cùng hắn đứng trong cung vàng điện ngọc của Đông Cung.
Nàng ta cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ đã vượt qua ranh giới chủ tớ, trước kia dù nàng ta có phạm phải lầm thì điện hạ cũng chưa từng để ý, cũng chưa từng trừng phạt.
Nàng ta biết rõ điện hạ không phải là một người lương thiện, thậm chí tâm tư và thủ đoạn còn cực kỳ hung ác tàn khốc, nhưng nàng ta lại cho rằng, ở trước mặt nàng ta, điện hạ luôn dịu dàng và gần gũi.
Như những gì mấy cung nữ kia nói, có lẽ sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ cho nàng ta một danh phận.
Vì thế nàng ta đã yên lặng chờ đợi.
Thật không ngờ, bây giờ điện hạ lại vì một ả kỹ nữ thấp kém mà trách phạt nàng ta.
Tội phản chủ nghiêm trọng đến mức, nếu là nam tử thì sẽ bị chặt tay rút gân chết già trong tù, còn nàng ta, ít nhất cũng phải bị đánh năm mươi roi gai, nếu may mắn còn sót một hơi thở thì đó cũng là do hắn ban ơn cho sống.
Một ả kỹ nữ đê hèn mà thôi, xứng đáng được hắn thích sao?
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gió tuyết trước mặt, siết chặt nắm đấm trong tay áo, âm thầm an ủi bản thân, chuyện nhỏ không nhịn chuyện lớn khó thành, chờ nàng ta trở thành nữ nhân của điện hạ rồi, muốn dạy dỗ một ả kỹ nữ thì có gì khó khăn chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...