(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Sau khi Quý Phong rời khỏi Lâm gia cậu cũng không về thành phố C luôn, cậu ở lại thành phố S ba ngày.
Ba ngày này, cậu vẫn luôn để ý bên Lâm gia, nhìn Lâm lão gia tử tổ chức lễ chôn cất cho Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu, thậm chí còn thừa nhận với bên ngoài Thịnh Chiêu là con rể của ông.
Lâm lão gia tử chi số tiền lớn để chọn một mộ địa có phong thuỷ cực tốt, chọn chôn cất vào ngày thứ ba sau khi tìm về.
Ngày vợ chồng Lâm nữ sĩ hạ táng, gần như toàn bộ người có uy tín danh dự ở thành phố S đều tới, phần lớn đều là vì nể mặt Lâm lão gia tử, nhưng họ cũng rất thương cảm thở dài, không ngờ đại tiểu thư tìm kiếm đã lâu lại đã qua đời sớm như vậy, họ cảm khái đồng thời cũng không khỏi nghĩ thầm tốt nhất là môn đăng hộ đối, dù bỏ trốn rồi thì không lo cuối cùng không trở về được.
Những điều này Lâm lão gia tử cũng không biết, ba ngày này ông vẫn luôn gắng gượng chống đỡ, tuy rằng có bùa trừ bệnh Quý Phong cho, nhưng nỗi đau mất con gái và cháu ngoại năm đó không sinh ra được khiến ông nhất thời già đi rất nhiều, nhưng ông vẫn kiên trì tham dự lễ tang.
Lễ tang hôm ấy Quý Phong cũng tới, lần này cậu là quý nhân đã tìm tro cốt của Lâm gia đại tiểu thư về, ngày hôm sau Lâm lão gia tử triệu tập tất cả mọi người ở Lâm gia để thông báo chuyện này, cũng tuyên bố về sau Quý Phong chính là khách quý của Lâm gia bọn họ.
Tuy Quý Phong tới tham dự lễ tang nhưng chưa kịp báo cho Lâm lão gia tử, đã có người thông báo cho Lâm lão gia tử trước.
Lâm lão gia tử cho người dẫn Quý Phong đến, nhìn cậu thanh niên một thân âu phục màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, sống mũi Lâm lão gia tử có hơi cay, ông run rẩy đi tới, vỗ vai Quý Phong: "Tiểu Quý có lòng rồi, lần này cũng nhờ có cháu, lão già ta chết cũng yên tâm."
Bộ xương già ông đây, tiếc nuối duy nhất chính là không thể gặp con gái một lần cuối, bây giờ ít nhất cũng biết tung tích của con gái, ông chết cũng nhắm mắt. Truyện Sắc
Có điều trước khi chết, ông cũng phải tìm ra những kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, Lâm gia ông không chấp nhận loại hèn hạ đâm dao sau lưng người thân này.
Quý Phong rũ mắt: "Điều nên làm ạ."
Quý Phong không nhiều lời, trong lòng Lâm lão gia tử khó chịu nên cũng không hỏi nhiều, khi nhìn Quý Phong đi đến cúi người dâng hương, giữ Quý Phong lại lát nữa trở về Lâm gia một chuyến.
Trước đó khi Quý Phong đưa tro cốt về cảm xúc của ông quá kích động thương tâm, cho nên đã quên mất thù lao đã hứa ban đầu.
Lúc trước thù lao ông nói cho bên Tôn tổng là, nếu không thể tìm được người thì cho dù đi không một chuyến cũng trả 1 triệu, nếu có thể tìm được thì khen thưởng 10 triệu, cộng thêm một tòa tứ hợp viện.
Lúc trước Lâm lão gia tử cũng chỉ mang suy nghĩ thử một lần, nhưng không ngờ lại thật sự tìm được người về, Lâm gia ông cả đời làm ăn kinh doanh, là người coi trọng chữ tín nhất, ông tìm Lâm quản gia tới, mang hợp đồng đã chuẩn bị sẵn lát nữa giao cho Quý Phong, chỉ cần cậu ký tên là ngay lập tức có hiệu lực.
Quý Phong chờ mấy ngày này là định tham dự xong lễ tang sẽ rời đi, chờ lần sau tới, hẳn là vào ngày giỗ.
Quý Phong uyển chuyển từ chối, lại bị Lâm quản gia xin đưa cậu về Lâm gia một chuyến, thậm chí khi tang lễ kết thúc, Lâm lão gia tử còn để Quý Phong ngồi cùng xe với ông về Lâm gia.
Một hàng xe mênh mông cuồn cuộn rời khỏi nghĩa trang, có vài hậu bối ngồi xe sau ở nơi khác mới trở về nên tham dự lễ tang mà không biết tình hình lần này, hỏi Lâm nhị thiếu: "Nhị ca, chuyện gì thế này? Cậu thanh niên kia có thân phận gì? Sao ông lại coi trọng như vậy, còn cho cậu ta ngồi cùng một xe với ông nữa? Ai cho cậu ta mặt mũi này chứ?"
Ngay cả bọn họ là đời cháu ngày trước cũng không dám gần gũi với lão gia tử như thế, dù gì lão gia tử là người quyền cao chức trọng, lại là người cầm quyền hoàn toàn của Lâm gia, nói một không nói hai, mỗi lần bọn họ nhìn thấy lão gia tử là khép nép, cho dù lão gia tử cho bọn họ ngồi, bọn họ thật sự cũng không dám.
Nhưng bọn họ không dám là một chuyện, vì mọi người đều không dám, cũng không thể, nên một khi có trường hợp đặc biệt, sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Lâm nhị thiếu còn chưa trả lời, Lâm đại thiếu ngồi ở ghế phụ đã mở miệng: "Gia bang, lời này chú đừng nói trước mặt lão gia tử. Chú mới từ nước ngoài trở về gấp nên không biết tình hình, lần này tro cốt của cô mẫu với dượng có thể tìm về cũng là nhờ vị Quý đại sư này. Bây giờ Quý đại sư đã toàn thành tâm nguyện của ông, cũng tuyên bố về sau Quý đại sư là quý nhân của Lâm gia chúng ta, là khách quý, nếu để ông nghe được chắc chắn sẽ mắng chú một trận."
Lâm tam thiếu, con trai độc nhất của nhà Nhị gia, là đứa cháu đứng hàng thứ ba ở Lâm gia, Lâm Gia Bang ngây người: "Không phải chứ? Em nghe nói lần này có Quý đại sư giúp tìm nhà cô mẫu về, nhưng...... người kia còn rất trẻ mà, được 20 tuổi chưa?"
Lâm đại thiếu nhìn gương sau xe, nở một nụ cười ôn hòa: "Người có năng lực không kể tuổi tác, chú đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, nhưng bản lĩnh lại rất lớn. Chú ngẫm lại xem mấy năm nay trong nhà mời bao nhiêu đại sư về cũng không có cách nào, còn cậu ta chưa đến một tuần đã tìm cô mẫu bọn họ về được, có lợi hại hay không? Huống chi, nghe nói ở thành phố C chỉ cần cậu ta vừa ra tay, cho dù là người hôn mê hay sắp chết, đều có thể cứu về."
Lâm tam thiếu nghẹn họng nhìn trân trối: "Thế, lợi hại như vậy sao? Ôi trời, nếu đó là một vị đại sư hàng thật giá thật, vậy lời em mới vừa nói không phải cậu ta cũng có thể tính ra được đấy chứ? Vậy có phải là em đắc tội cậu ta rồi không?"
Lâm nhị thiếu ở bên cạnh không nhịn được cười: "Sao có thể biết được? Đừng suy nghĩ nghĩ lung tung, đại ca đừng dọa em ấy nữa."
Lâm tam thiếu vỗ ngực, thương nhân bọn họ đều có lòng kính sợ, không khỏi bội phục nhìn về phía trước: "Đại ca anh cũng thật lợi hại, biết thật nhiều thứ."
Tay Lâm đại thiếu đặt trên đầu gối hơi khựng lại, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm ôn hòa, chỉ là nghĩ đến ánh mắt Quý đại sư lúc hắn vội vàng chạy về, trong lòng vẫn có kiêng dè.
Lâm đại thiếu cũng không ngờ mình mời nhiều đại sư như vậy, thế mà đều không bằng một Quý Phong, đối phương lại dễ như trở bàn tay mà tìm được cô mẫu về, thậm chí còn âm thầm đưa đến trước mặt lão gia tử.
Cũng may hình như lão gia tử không biết hắn đã từng làm những chuyện đó, nhưng trong lòng hắn đến cuối cùng vẫn bất an, sợ tên Quý Phong kia có phải cũng tra được cái gì hay không?
Chỉ là năng lực của đối phương tuyệt đối cao hơn những người hắn mời về, hắn không xác định được nên trước đó không dám mạo hiểm ra tay, nhỡ bản lĩnh của đối phương cao hơn một bậc thì hắn sẽ chỉ thất bại thảm hại.
Hơn nữa, hắn ẩn nhẫn đã lâu như vậy, nếu năm đó con của cô mẫu cũng không sinh ra được, vậy hắn cũng không cần phải làm thêm gì nữa.
Chỉ là điều duy nhất làm hắn khó hiểu, chính là vị đại sư dưới trướng hắn vì sao lại tính được Phong tổng ở thành phố C có quan hệ với cô mẫu? Trước mắt, hắn chỉ có thể tạm thời xem như mình mời đại sư không đủ đạo hạnh.
Cố tình điều này hắn còn không dám nói trắng ra, vị kia đại sư là người lợi hại nhất mà hiện giờ hắn có thể mời đến.
Lâm tam thiếu là người không giữ im miệng được, cậu ta lén lút nhìn tài xế một cái, là tài xế của đại ca, lúc này mới yên tâm xích đến gần: "Đại ca, em vừa trở về, lúc ở nghĩa trang nghe thấy người ta nói một chuyện, nói là cô mẫu nhắc đến trong thư...... Năm đó không sinh ra được? Là thật hay giả?"
Lâm đại thiếu nhìn cậu ta một cái, tâm trạng không khỏi tốt hơn không ít, hắn không ngờ mấy năm nay mình làm nhiều chuyện vô ích như vậy, nhưng lần đầu tiên khi biết chuyện này, hắn cảm thấy chính mình nhẹ nhàng thở ra, lúc trả lời giọng nói càng thêm ôn hòa: "Là thật. Chỉ là điều này đừng nói trước mặt lão gia tử, đối với lão gia tử...... là một đả kích."
Lâm tam thiếu gật đầu như giã tỏi, không ngờ lại là thật, đời này của cô mẫu cũng thật là bi thảm.
Cậu ta há mồm muốn hóng hớt thêm hai câu, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày gì thì lại nhanh chóng gạt suy nghĩ trong đầu đi, ngoan ngoãn ngồi yên.
Mà phía bên kia trong xe Lâm lão gia tử, Quý Phong và Lâm lão gia tử ngồi ở ghế sau, hiện giờ trừ Lâm quản gia ra, Lâm lão gia tử đã không tin tưởng bất cứ người nào, ở trên xe có tài xế cho nên ông cũng không nói về chuyện Lâm đại thiếu.
Lâm lão gia tử cho quản gia lấy hợp đồng lần trước đã cho người ký tên chuyển nhượng căn tứ hợp viện cùng với một tấm thẻ ngân hàng tới.
Khi Lâm lão gia tử đưa qua vành mắt còn chút đỏ, chỉ là tinh thần tốt hơn một chút, có lẽ là vì còn có chuyện cần làm, ông không cho phép mình ngã xuống ở thời điểm này: "Đây là thù lao đã bàn trước, Tiểu Quý cháu nhìn xem, nếu cảm thấy không ổn vẫn có thể thay đổi lại, Lâm gia còn có mấy căn tứ hợp viện, vị trí đều không tồi. Trong thẻ này có 50 triệu, đây là thứ thuộc về cháu, Tiểu Quý cháu đừng từ chối."
Lần trước Quý Phong không hỏi thù lao đã rời đi, Lâm lão gia tử nhận ra cậu không hề để ý mấy vật ngoài thân này.
Quý Phong rũ mắt nhìn hợp đồng nhưng lại không nhận, cậu cầm chỉ thẻ ngân hàng: "Tứ hợp viện thì cháu không cần, nếu Lâm lão tiên sinh tăng mức thù lao, vậy thì căn tứ hợp viện kia coi như 40 triệu."
Lâm lão gia tử sửng sốt, ông đưa nhiều tiền là muốn cảm ơn, dù sao những vật ngoài thân này cho dù có là bao nhiêu tiền thì cũng không bằng có thể giúp ông tìm con gái về.
Lâm lão gia tử không nhịn được nhắc nhở, sợ người trẻ tuổi không biết giá trị của tứ hợp viện: "Tiểu Quý à, giá trị thị trường của căn tứ hợp viện này là 100 triệu."
Quý Phong gật đầu: "Cháu biết, chỉ là cháu không sống ở thành phố S, đối với cháu mà nói, không có gì chân thật bằng tiền."
Lâm lão gia tử không ngờ còn có thể tính như vậy: "Vậy ta cho người chuyển 100 triệu cho cháu."
Quý Phong ngăn cản: "Lâm lão tiên sinh, nhiều tiền hơn nữa chưa chắc đã là chuyện tốt, hiện tại cháu chỉ là một sinh viên."
Động tác của Lâm lão gia tử cứng đờ, có lẽ ông cũng nghĩ đến Lâm đại thiếu, trong ấn tượng của ông, trong đám con cháu đồng lứa, đứa cháu lớn này là đứa có tiền đồ nhất, ông có 5 đứa con trai, lại có 7 đứa cháu trai, Lâm đại thiếu và Lâm nhị thiếu là con ruột của con trai cả ông, chỉ là hai vợ chồng con cả lại là người làm nghệ thuật, hàng năm ở nước ngoài không quay về.
Sau này thằng thứ hai lại tai nạn giao thông bị thương ở chân nên không thể đứng lên được nữa, thằng lớn cũng là người có chí khí, sau khi tốt nghiệp không những không quay về công ty làm việc, mà ngược lại dốc sức làm việc ở Kinh thị, lại thật sự có thành tựu.
Mà mấy đứa cháu trai còn lại thì dựa vào Lâm gia ăn nhậu chơi bời, đều là ăn chơi trác táng đỡ không được việc. Ngược lại là đứa cháu trai này có năng lực lại có bản lĩnh, không dựa trong nhà cũng có thể một mình dựng lên một phương, khiến ông rất xem trọng.
Nhưng kết quả, ông sống hơn nửa đời người, lại nhìn nhầm người lần đầu tiên, một chiêu lấy lùi làm tiến này của đối phương khiến ông xem trọng mà hy vọng, thậm chí đã chuẩn bị di chúc, kết quả...... sự thật lại khiến cho ông một đợt đau buồn.
Lâm lão gia tử không ngờ Quý Phong lại không chịu nhận, sau đó ngẫm lại cảm thấy đột nhiên đưa nhiều như vậy đúng thật sẽ khiến cậu bị người khác để ý, đột nhiên phát tài, đối với Lâm gia bọn họ mà nói thì chẳng có gì, nhưng đối với một thanh niên không cha không mẹ mà nói thì thật sự là họa.
Trong lúc nhất thời Lâm lão gia tử không nghĩ ra được cách nào tốt, cuối cùng chỉ có thể nhận lời trước.
Chờ sau này điều tra xong đống chuyện của Lâm gia, rồi lại âm thầm đền bù cho chàng trai trẻ này nhiều hơn.
Sau khi Quý Phong thuyết phục Lâm lão gia tử xong, về Lâm gia không được bao lâu cậu đã rời đi trở về thành phố C.
Quý Phong về đến thành phố C còn có hai ngày nghỉ, ngày mai là thứ bảy không cần đi học.
Cậu tìm một nhà tổ chức từ thiện, dùng 50 triệu mà Lâm lão gia tử cho, dựa trên danh nghĩa của Lâm lão gia tử mà quyên góp cho viện phúc lợi, xem như tích góp công đức thay Lâm lão gia tử.
Bùa đẩy bệnh cậu đưa cho Lâm lão gia tử có hiệu quả rất rõ ràng, nhưng cũng không duy trì được lâu lắm.
Nhưng nếu vì Lâm lão gia tử mà thay đổi vận mệnh của người khác thì phúc đức tích góp được sẽ được bùa đẩy bệnh hấp thu, công đức càng nhiều, thân thể Lâm lão gia tử cũng sẽ càng tốt.
Vận mệnh chú định, nhân quả tuần hoàn, những điều này đều có liên hệ với nhau.
Quý Phong làm xong tất cả rồi trở về căn nhà ở thành phố C của cậu, bởi vì trong khoảng thời gian này tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, sau khi Quý Phong tắm xong rồi ngủ luôn, ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Mà bên kia, tuy Quý Phong giấu mọi người âm thầm quyên tặng, nhưng tin tức này vẫn đến tai Lâm lão gia tử, cả đời này Lâm lão gia tử làm từ thiện không ít, rất nhiều tổ chức đều quen biết ông, cho nên khi một khoản tiền chuyển từ phía dưới lên trụ sở chính, cấp trên vừa thấy Lâm lão gia tử lại từ thiện thì không nhịn được cho quản lý gọi một cú điện thoại cho Lâm quản gia, thay mặt những đứa trẻ đáng thương ở viện phúc lợi này cảm ơn Lâm lão gia tử mãi.
Lâm quản gia nhận được điện thoại thì vẻ mặt hoang mang: "???"
Khi hỏi rõ ràng nơi thực hiện quyên tặng ở đâu, đối chiếu thành phố C và 50 triệu, Lâm quản gia giật mình một cái hiểu ra, sau khi nói mơ hồ rồi cúp điện thoại, hắn nghĩ, rồi đi tìm Lâm lão gia tử.
Từ sau khi Lâm lão gia tử trở về từ nghĩa trang, trừ ngủ, uống thuốc uống nước ra thì ở trong thư phòng, hai năm nay thân thể của ông không tốt lắm, ông đã dần dần bắt đầu chia quyền, trừ chuyện bắt buộc ông phải ra mặt thì ông đã không còn đến công ty nữa.
Đặc biệt là nửa năm gần đây thân thể lại càng không tốt, thậm chí còn không hề quan tâm chuyện công ty, nhưng hôm nay xem ra, ông vẫn không thể chịu nổi tuổi già.
Lâm quản gia gõ cửa vào thư phòng, Lâm lão gia tử đang xem báo cáo tài chính gần đây của Lâm thị và sản nghiệp cùng với thành tựu mấy năm nay Lâm đại thiếu làm ra ở Kinh thị, vì không khiến người khác hoài nghi, ông cho người trình báo kỹ càng tình hình thành tựu và tài sản đứng tên của 5 đứa con trai và 7 đứa cháu trai lên.
Lâm lão gia tử nghe thấy tiếng động thì chỉ nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm quản gia cũng không đoán được Quý tiên sinh nghĩ như thế nào, dù gì đối với một sinh viên mà nói, 50 triệu có lẽ cả đời cũng không kiếm ra nổi.
Đương nhiên Quý tiên sinh không như những người khác, có lẽ không thèm để ý, nhưng đó là 50 triệu đó, cả một tuần vất vả, nói quyên tặng là quyên tặng luôn?
Lâm quản gia cảm thấy mình vẫn nên nói một tiếng với lão gia: "Lão gia, là chuyện về Tiểu Quý tiên sinh."
"Hả?" Vừa nghe là về Quý Phong, Lâm lão gia tử dừng lật báo cáo trên tay, ngẩng đầu: "Tiểu Quý làm sao vậy? Hay là Gia Vân lại làm chuyện gì?"
Lâm quản gia lắc đầu: "Không phải đại thiếu, là Tiểu Quý tiên sinh quyên tặng 50 triệu thù lao mà lão gia đưa."
Lâm lão gia tử khó hiểu: "Quyên hết ư? Tất cả?"
Lâm quản gia gật đầu: "Đúng vậy, còn là lấy danh nghĩa lão gia quyên tặng, một đồng cũng không giữ." Đây mới là điều khiến Lâm quản gia thấy lạ, nếu nói muốn quyên tiền tích phúc đức, vậy thì cũng nên lấy danh nghĩa của chính mình, hơn nữa cho dù làm từ thiện thì sao lại quyên hết tất cả đi? Như thể không cần số tiền này vậy.
Lâm lão gia tử dừng lại trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng: "Tiểu Quý là một đứa trẻ tốt."
Lâm lão gia tử nghĩ đến lá bùa đẩy bệnh mà cậu cho mình, lúc ấy cậu là vì sợ ông biết con gái đã qua đời, sợ ông luẩn quẩn trong lòng khiến bệnh tình tăng thêm.
Bây giờ nghe thấy đối phương quyên tặng cho viện phúc lợi, nghĩ đến Thịnh Chiêu xuất thân từ viện phúc lợi, ông đoán hẳn là khi cậu đi tìm người đã từng tiếp xúc với những đứa trẻ mồ côi đáng thương ở viện phúc lợi, cho nên mới tặng hết tiền đi.
Cuối cùng, Lâm lão gia tử nghĩ đến đống tứ hợp viện kia, ông suy nghĩ, cho Lâm quản gia lại đi quyên tặng 100 triệu.
Lâm quản gia không hiểu lão gia đang nghĩ gì, nhưng hắn chỉ là một quản gia, lão gia bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó.
Mà bên kia Quý Phong còn chưa biết bởi vì cậu quyên tặng 50 triệu mà Lâm lão gia tử lại từ thiện tiếp 100 triệu, trời xui đất khiến tích góp không ít âm đức, khiến sau này thân thể Lâm lão gia tử khoẻ mạnh hơn không ít.
Hôm qua trời tối Quý Phong mới quay về đã bắt đầu ngủ, cậu ngủ thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, một giấc ngủ này lấy lại cho cậu tinh thần và năng lượng lúc trước về.
Hôm nay là thứ bảy, lúc trước cậu xin nghỉ một tuần, thứ hai tuần sau nghỉ phép sẽ kết thúc, cũng không cần về ký túc xá, cậu dứt khoát nằm thêm một lúc.
Chờ đến khi đói bụng, cậu rời giường rửa mặt nấu cơm, lúc ăn xong lại tĩnh tọa một tiếng, khi tiếng chuông vang lên Quý Phong đã tĩnh tọa xong định đi tắm, cậu đứng lên đi tới nhìn điện thoại, là bí thư Hách.
Quý Phong nhấc máy: "Bí thư Hách?"
Cậu hỏi vậy là vì bí thư Hách rất ít khi gọi điện thoại cho cậu, đa số đều là giao lưu qua WeChat.
Trước đó bí thư Hách vẫn chưa biết Quý tiên sinh đã trở về thành phố C cho nên không dám hấp tấp liên lạc, nhưng tối hôm qua Quý Phong đã nhắn lại với sếp báo bình an, bí thư Hách cứ thế bị sếp nhìn chăm chú đến nửa đêm, chờ mãi đến lúc này, cuối cùng cũng dành được thời gian gọi điện thoại qua.
Bí thư Hách làm bộ rất vội vã, còn thở phì phò: "Quý tiên sinh à, nghe sếp nói cậu về thành phố C rồi?"
Quý Phong nghe có vẻ như bí thư Hách đang vội: "Tối hôm qua lần trước tới, làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Bí thư Hách nhanh chóng trấn an: "Không có chuyện gì lớn đâu, Quý tiên sinh đừng lo lắng. Chỉ, chỉ là...... tôi đột nhiên nhận được thông báo phải đi công tác một tuần, Quý tiên sinh cũng biết tay sếp bị thương mà, gần đây chỉ mỗi tôi có thể đi đến nơi khác bàn nghiệp vụ công ty, sếp cũng không đi được. Lần này là vì một hạng mục rất lớn đột nhiên xảy ra vấn đề, tôi bắt buộc phải đích thân qua đó chỉ đạo. Nhưng tình hình của sếp vẫn luôn do tôi chăm sóc, hiện tại tôi phải đến sân bay gấp, cho nên một tuần tới Quý tiên sinh có tiện đưa sếp về chỗ cậu trước để tạm chăm sóc hắn mấy ngày không?"
Quý Phong nghe thấy không phải chuyện lớn, chỉ là chăm sóc Phong tổng một tuần, nghĩ đến lần trước Phong tổng đã giúp mình, cộng thêm những lần tiếp xúc trước đó, Quý Phong đã coi Phong tổng là bạn bè, không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: "Đương nhiên không thành vấn đề, bây giờ tôi không có việc gì, cần tôi đi đón Phong tổng luôn không?"
Bí thư Hách không ngờ Quý tiên sinh lại sảng khoái như vậy, sau khi vui vẻ hớn hở hắn làm mình bình tĩnh lại một chút: "Quý tiên sinh không cần vội vàng đâu, đợi tôi cho tài xế đưa sếp đến thẳng chỗ cậu là được."
Quý Phong nghe vậy đồng ý, ngay sau đó lại nhớ ra, không nhịn được hỏi: "Vậy miu miu đâu?"
Bí thư Hách nghẹn một hơi, lỡ quên mất boss meo meo đòi mạng này, sếp mà tồn tại thì boss meo meo không thể tồn tại.
Nhưng là một bí thư chuyên nghiệp được rèn luyện, hắn rất nhanh đã nghĩ ra đối sách: "Lần trước sếp bị thương nên không thể chăm sóc boss meo meo một mình được, vì vậy đã tạm thời đưa đến nhà bạn chăm sóc hộ, bạn sếp cũng nuôi mấy con mèo, cho nên ở chung cũng rất hòa thuận. Quý tiên sinh yên tâm, chờ vết thương của sếp khỏi là có thể đón boss miu miu về."
Tuy Quý Phong thất vọng vì miu miu không thể đến cùng, nhưng bình thường cậu còn phải đi học, thật sự là không có thời gian chăm sóc miu miu.
Hơn nữa bây giờ có thêm một Phong tổng, đương nhiên không chăm sóc tốt được nếu trong nhà nuôi mèo.
Quý Phong nói thêm mấy câu với bí thư Hách, bí thư Hách vội vàng cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp một cái, bí thư Hách ngã xụi lơ xuống sô pha, nhìn sếp ngồi trên ghế làm việc như hổ rình mồi mà nhìn hắn, hắn đau đầu mà gật: "Quý tiên sinh đồng ý rồi."
Đáy mắt Phong Lâm mang theo ý cười, hiếm khi khen ngợi một câu: "Bí thư Hách làm không tồi, thời gian này tăng gấp đôi tiền lương cho cậu."
Bí thư Hách lại ngay lập tức tràn đầy sức sống: "San sẻ nỗi lo cho sếp là trách nhiệm của cấp dưới." Thậm chí hắn còn cảm thấy chỉ có mỗi một tuần, có phải là hơi ngắn không?
Lúc ấy hắn định nói là hai tuần, nhưng nghĩ làm gì cũng không đến mức tận hai tuần, lâu như vậy sẽ chủ động mời người tới đây chăm sóc.
Tâm trạng của Phong Lâm không tồi, nghĩ sau này có thể sớm chiều ở chung với Quý Phong nên hắn rất chờ mong.
Trước kia hắn cảm thấy mình ở một mình khá tốt, nhưng từ khi biến thành mèo rồi ở chung cùng Quý Phong một quãng thời gian, Phong Lâm cảm thấy trong khoảng thời gian này một mình một người làm gì cũng không quen, hơn nữa hắn đã nhận ra tình cảm của bản thân, đương nhiên cũng hiểu đạo lý *gần quan được ban lộc.
(*Gốc: Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt - Lâu đài gần nước thì được đón ánh trăng trước tiên)
Quý Phong nghĩ bí thư Hách phải đuổi kịp máy bay, cậu hỏi luôn thời gian Phong tổng đến, nhận được câu trả lời là còn hơn một tiếng nữa, cậu nhìn tủ lạnh trống trơn, nhân khoảng thời gian này đi mua đồ ăn, trở về rửa nguyên liệu xong hầm trong nồi, nấu thêm một nồi cơm, không qua bao lâu, hương thơm đồ ăn đã ngập tràn.
Khi Phong Lâm mang theo một chiếc valy đơn giản đến trước cửa nhà Quý Phong, vì khứu giác hắn nhạy bén nên ngay tức khắc đã ngửi thấy mùi hương thức ăn như mang theo móc câu, làm bụng hắn vốn không đói lại thầm thì kêu lên.
Trước kia Phong Lâm làm mèo, mỗi lần thấy Quý Phong làm đồ ăn ngon mà hắn chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo, hắn lại nghĩ đến khi nào mới có thể quang minh chính đại cùng ngồi trên bàn với Quý Phong, lần này cuối cùng cũng thực hiện được.
Phong Lâm lại yên lặng ghi công bí thư Hách ở trong lòng, cuối năm xét thưởng, cho hắn nhiều tiền thưởng chút.
Quý Phong mở cửa nhìn thấy Phong Lâm, cậu rất tự nhiên nhận lấy hành lý trên tay hắn, tránh người ra: "Phong tổng vào đi."
Phong Lâm theo vào, thay dép lê, khóe mắt không nhịn được nhìn sang phòng bếp: "Cần tôi giúp không?"
Quý Phong cười lắc đầu: "Không cần, trong khoảng thời gian này là tôi chăm sóc cho anh, sao có thể để anh động tay chứ?" Chuyện tìm người lần trước Phong Lâm đã giúp cậu rất nhiều, chẳng qua chỉ là chăm sóc hắn một tuần, thậm chí còn không thể báo đáp lại chuyện lần trước.
Tuy tay Phong Lâm bị thương không phải là giả vờ, dù vậy hắn cũng không thật sự để Quý Phong chăm sóc cho mình, hắn chờ lúc Quý Phong xới cơm mà giúp cậu bưng ít đồ bằng một tay trong khả năng cho phép.
Quý Phong thấy cái tay còn lại của Phong Lâm thực sự rất linh hoạt, cũng ổn định vững chắc mới thấy yên tâm.
Hai người đều là kiểu người ăn cơm không nói chuyện, sau khi ăn cơm dọn dẹp xong, Quý Phong nói kế hoạch ở chung tiếp theo của hai người một lần, hai ngày tiếp theo cậu không cần về trường học cũng rất tốt, chờ đến thứ hai phải đến trường, giữa trưa Phong Lâm chỉ có thể ăn cơm ở công ty, đến tối cậu sẽ trở về nấu cơm, cũng giúp Phong Lâm tắm rửa, chờ buổi tối hắn nghỉ ngơi còn cậu về ký túc xá, ngày hôm sau lại qua đây.
Tuy Phong Lâm muốn ở chung với Quý Phong nhiều một chút, nhưng cũng không muốn để cậu phải vất vả như vậy: "Buổi sáng không cần phiền phức vậy đâu, đến lúc đấy tôi để tài xế đưa tôi đến công ty là được."
Quý Phong nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Phong tổng có mỗi một tay thì cởi quần áo như thế nào, mặc quần áo như thế nào?"
Phong Lâm nghẹn một hơi: Hắn có thể nói là mình biến thẳng thành mèo là có thể bỏ qua bước này được không?
Nhưng đối mặt với Quý Phong hắn không dám nói điều này, nói ra chẳng phải là toi công hay sao?
Nếu để Quý Phong biết hắn chính là con mèo lần trước cậu cứu, thậm chí Quý Phong còn giở trò vuốt tới vuốt lui một con mèo, không chỉ mỗi Phong Lâm cảm thấy......
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được nếu Quý Phong biết chân tướng, đến lúc đấy sẽ......
Hắn thậm chí cũng không thể nhìn thẳng vào hình ảnh đó.
Cho nên Phong Lâm nghĩ kỹ rồi, cho dù sau này hắn theo đuổi được Quý Phong, hai người là chồng chồng thì hắn cũng sẽ bảo vệ bí mật này thật kỹ.
Quý Phong còn tưởng là Phong Lâm ngại ngùng, nhưng nghĩ lại cậu cảm thấy mọi người đều là đàn ông, thật sự là chẳng có cái gì, cậu đoán trước kia có lẽ đều là bí thư Hách giúp Phong Lâm mặc quần áo và làm ít chuyện trong khả năng, cho nên nghĩ như vậy cậu đã yên tâm.
Dù gì ở trong mắt cậu, Phong Lâm là một thẳng nam, bọn họ là bạn bè, chỉ là bạn bè đơn thuần, giúp một chút cũng chẳng sao.
Cậu chỉ cần coi mình là nhân viên hộ lý chăm sóc hắn thì sẽ không sao.
Hơn nữa, cậu cũng không cảm thấy phiền phức, trước kia lúc miu miu còn ở đây, cậu đã chạy tới chạy lui như vậy để chăm miu miu ăn, bây giờ...... cùng lắm thì coi Phong tổng là miu miu mà chăm sóc là được.
Phong Lâm không biết suy nghĩ của Quý Phong, hắn sợ bị lộ, chỉ có thể căng da đầu mà gật đầu.
Quý Phong dẫn Phong Lâm vào phòng vệ sinh, sắp xếp tất cả đồ tắm rửa hoàn toàn mới trong hành lý của hắn ra, tuy thấy lạ vì đều là đồ hoàn toàn mới, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
Làm xong tất cả, Quý Phong dẫn Phong Lâm đến phòng cho khách, trong phòng cho khách có đầy đủ mọi thứ: "Tôi ở phòng bên cạnh, nếu Phong tổng có việc thì cứ gọi tôi là được."
Đợi Phong Lâm đồng ý, Quý Phong sang phòng bên cạnh rồi chọn tĩnh tọa.
Kết quả cả một buổi trưa cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Phong nghĩ, cảm thấy Phong tổng có lẽ là kiểu người dễ chăm sóc nhất, hoặc là thật sự ngại chủ động làm phiền người khác.
Quý Phong chờ 5 giờ đi nấu cơm, cậu vừa ra ngoài, Phong Lâm ở phòng bên cạnh cũng đi ra, thấy cậu phải làm cơm, hắn chủ động đi tới, giúp cậu bưng đồ, thi thoảng nói mấy câu.
Một người có ý làm thân nói chuyện đều là vì tìm hiểu những thứ mà người kia cảm thấy hứng thú, người còn lại thì rất phối hợp, hai người ở chung cũng rất hòa hợp, như đôi bạn già có quan hệ rất tốt đã sống chung nhiều năm.
Chờ hai người ăn tối xong, Quý Phong trở về viết một bảng kế hoạch, ngày mai là chủ nhật, Phong tổng bị thương ở cánh tay, cần phải bồi bổ, vậy hẳn nên uống nhiều canh xương hầm một chút, cậu quyết định ngày mai đi mua ít xương cục về hầm canh, nấu thêm canh xương với vài món ăn khác mà Phong tổng thích, còn về phần món ăn mà Phong tổng thích thì lát nữa hỏi bí thư Hách là được.
Cậu sẽ đi hỏi Phong tổng, có thể hắn sẽ ngại nên không chủ động nhắc tới.
Buổi chiều cậu hỏi Phong tổng, hắn nói cứ dựa theo khẩu vị thường ngày của Quý Phong là được.
Quý Phong viết xong bảng kế hoạch, cậu hỏi bí thư Hách, lại viết thêm không ít thứ, cậu ngồi viết tiếp một tiếng, tới 9 rưỡi, cậu đi rửa mặt, tiện thể đi tắm luôn, lau khô tóc xong cậu gõ cửa phòng cho khách.
Phong Lâm mới vừa xử lý xong email bí thư Hách gửi tới, nghe được tiếng gõ cửa nên khép màn hình lại, đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"
Quý Phong thấy Phong Lâm vẫn mặc âu phục từ lúc tới đây, lúc nãy cậu giúp hắn sắp xếp lại hành lý thì thấy bên trong có đồ ngủ, cậu nhìn màn hình máy tính đã khép lại: "Phong tổng làm xong việc rồi sao?"
Phong Lâm gật đầu: "Làm xong rồi."
Quý Phong ừm một tiếng: "Vậy bây giờ anh muốn rửa mặt không?"
"Hả?" Phong Lâm sửng sốt.
Quý Phong cho rằng hắn xấu hổ, cậu giải thích kỹ càng tỉ mỉ: "Chính là rửa mặt tắm rửa đó, nếu Phong tổng có sở thích trước khi đi ngủ gì khác thì cứ nói, tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ Phong tổng."
Phong Lâm nghe thấy hai chữ đi tắm thì ngây người, nhất là nhớ đến ngày trước khi vẫn còn là mèo bị Quý Phong mạnh mẽ kéo đi tắm cùng nhau, hai tai hắn đỏ lên, khẽ hắng giọng một tiếng: "Không cần đâu, một mình tôi có thể làm được."
Quý Phong hoài nghi nhìn cánh tay băng bó của hắn: "Phong tổng vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu dính nước bị nhiễm trùng vết thương sẽ càng nghiêm trọng. Hay là Phong tổng ngại để tôi giúp anh? Nếu không thì tôi mời hộ lý cho Phong tổng nhé?"
Phong Lâm lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ là...... không quen thôi."
Quý Phong thấy hắn không từ chối nữa, cậu đi ra ngoài trước, tới phòng tắm, đầu tiên là đưa Phong Lâm tới trước bồn rửa mặt, sau đó lấy bàn chải đánh răng, cậu cũng rất săn sóc mà bóp kem đánh răng ra rồi đưa cho Phong Lâm.
Phong Lâm nhìn hai người gần như dựa sát vào nhau trong phòng tắm nhỏ hẹp, nhìn hai người trong gương, đầu óc hắn nhất thời có hơi say, cuối cùng làm vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng nhận lấy.
Nếu bước đầu đã chấp nhận, vậy thì các bước tiếp theo dễ dàng hơn nhiều, chờ hắn rửa mặt xong, Quý Phong suy nghĩ, đến phòng cho khách tìm đồ ngủ cho Phong Lâm trước, cũng tiện tay đặt đồ lót ở trên cùng đồ ngủ, đặt ở gần đó rồi bắt đầu xả nước.
Phong Lâm xem xong toàn bộ quá trình, hắn nhìn Quý Phong đang đưa lưng về phía hắn xả nước, lại nhìn hai món đồ ngủ cùng với mảnh màu đen ở trên cùng đặt ngay ngắn cách đó không xa: "............"
Chẳng lẽ, thật sự là chỉ có một mình hắn xoắn xuýt như vậy sao?
Có lẽ hắn nên hoàn toàn buông xuôi, cùng lắm thì coi như mình đang còn là mèo giống ngày trước, lúc cậu tắm cho thân mèo của hắn như một điều bình thường.
Phong tổng hoàn toàn chết lặng.
Nhất là khi nước ấm chậm rãi phủ mờ toàn bộ phòng tắm không nhìn thấy rõ, Phong Lâm cũng không lo lắng bị Quý Phong phát hiện vẻ mặt bối rối của mình.
Quý Phong xả nước xong thử độ ấm, cậu bắt đầu cởi quần áo cho Phong Lâm, động tác của cậu cố gắng cẩn thận, không đụng tới miệng vết thương của Phong Lâm đồng thời cởi quần áo ra, đầu tiên là áo khoác âu phục bên ngoài, cuối cùng áo sơ mi bên trong mới là khó nhất, bởi vì nó ngay sát miệng vết thương được băng bó, cậu buộc cố định băng vải trước, sau đó bắt đầu thật cẩn thận không để cánh tay Phong Lâm di chuyển, cậu cởi áo sơmi từ cánh tay hắn ra, lúc cởi áo sơmi, Quý Phong lơ đãng nhìn dáng người tuyệt đẹp của Phong Lâm, cậu lặng lẽ nhìn đống cơ bụng kia rồi nhìn lại bụng của mình.
Chẳng lẽ bình thường Phong tổng còn tập thể hình ư? Không phải lần trước nói là vẫn đang bị thương phải dưỡng bệnh hay sao? Tính tự giác kỷ luật tốt như vậy ư?
Phong Lâm vốn dĩ đã *chết lặng, cảm thấy bản thân đã giác ngộ, nhưng một cái cúi đầu nhìn thấy Quý Phong đang rũ mắt nhìn cơ bụng của hắn, hai tai không khỏi đỏ lên, trái tim thật vất vả mới đè xuống được lại thình thịch nhảy lên, nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Quý Phong: "Sao vậy?"
(*Gốc: Phật - tiếng lóng thường dùng để diễn tả những cảm xúc bất lực, không nói nên lời.)
Quý Phong hâm mộ nhìn thêm hai cái: "Không có việc gì, chỉ là không ngờ lúc Phong tổng dưỡng thương còn tập thể hình đấy."
Phong Lâm mở miệng không biết giải thích như thế nào, đã thấy Quý Phong nhanh chóng dùng màng bọc thực phẩm bao lại cánh tay băng bó của hắn xong, cậu xác định cho dù dính nước cũng sẽ không bị thấm vào rồi mới cúi đầu cởi thắt lưng của Phong Lâm.
Phong Lâm cuối cùng không bình tĩnh được nữa, lập tức đè cậu lại: "Không cần đâu, việc này tôi tự làm được."
Cởi bằng một tay, hắn vẫn có thể làm được.
Quý Phong theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên hiếm thấy của Phong tổng thì không nhịn được bật cười, sao cậu cảm thấy mình như thằng biến thái đang đùa giỡn Phong tổng cơ chứ? Đây chắc chắn là ảo giác rồi.
Quý Phong xác định Phong Lâm thật sự có thể tự mình cởi, cậu cũng bình tĩnh đi ra ngoài: "Vậy lát nữa Phong tổng có thể tự gội đầu không?"
Phong Lâm gật đầu rất chắc chắn: "Có thể."
Để Quý Phong thấy dáng vẻ hắn khi không mặc quần áo, hắn làm không được.
Quý Phong đã hiểu, cậu đi ra ngoài.
Đợi gần một tiếng, đến khi Quý Phong cảm thấy Phong tổng còn không ra nữa thì sẽ bị cảm, cửa phòng tắm cuối cùng có tiếng động, Phong Lâm đầu tóc ướt đầm đìa đi ra, trên người mặc áo ngủ rộng thùng thình cũng không biết vì sao, bởi vì tóc rũ hết xuống nên trông hắn trẻ hơn vài tuổi, khuôn mặt đẹp trai không biết bị hun đỏ hay là sao mà hơi mất tự nhiên, thấy Quý Phong nhìn qua, hắn giải thích: "Áo ngủ này rất rộng rãi, tôi bóc màng bọc thực phẩm ra là có thể tự mình mặc."
Quý Phong gật đầu: "Vậy được." Cũng may sau này cậu không cần mặc quần áo cho Phong tổng nữa.
Phong tổng tuy không để ý, nhưng dù gì cậu cũng chẳng phải thẳng nam, nhìn thân thể Phong tổng như vậy cứ cảm thấy như đang chiếm tiện nghi của hắn.
Quý Phong lấy máy sấy tới, đợi Phong Lâm sấy khô tóc, cậu chờ Phong Lâm đi ngủ mới rút máy ra.
Quý Phong ở bên này ngủ một giấc ngon lành một đêm, mà một bên khác, Phong Lâm hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ được, một khi nằm xuống, nhắm mắt lại là Quý Phong đang đứng trước mặt hắn, rũ mắt xuống, hắn có thể nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại của cậu, sau đó là vẻ mặt cậu khi nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn.
Hắn lại càng không ngủ được.
Phong Lâm vất vả lắm mới quên đi được hình ảnh này, mà bí thư Hách có vẻ như cũng nghĩ đến vấn đề tắm rửa, nhanh chóng nhắn tới một tin.
【 Bí thư Hách: Sếp, anh tắm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ không tắm sao? 】
Từ khi sếp bị thương, đều là sau khi sếp biến thành mèo, hắn giúp cấp móng vuốt cột lên băng vải cố định, sếp tự mình tắm, nhưng hiện tại sếp hoàn toàn không thể biến thành mèo mà, chẳng lẽ sếp không tắm sao?
Chuyện này mà để cho Quý tiên sinh biết thì hình tượng của sếp chẳng phải là bị huỷ hoại hay sao?
Phong Lâm làm thế nào cũng không ngủ được, đành dứt khoát ngồi dậy, híp mắt nhìn chằm chằm lời này của bí thư Hách, đầu lại càng đau.
【 Phong: Tắm rồi. 】
Mà bí thư Hách ở văn phòng thấy hai chữ lời ít mà ý nhiều này mà ngây cả người: Tắm rồi ư? Tắm như thế nào? Sếp sẽ không thật sự vì chứng minh bản thân với Quý tiên sinh mà mạo hiểm vết thương bị nhiễm trùng cũng đi tắm ư?
Ấy không đúng, Quý tiên sinh sẽ không để sếp mạo hiểm như vậy đâu, chẳng lẽ......
Bí thư Hách trợn tròn mắt, hắn nuốt nước miếng, yên lặng nhắn đi mấy chữ.
【 Bí thư Hách: Sếp, không phải...... là Quý tiên sinh tắm cho sếp đấy chứ? 】
Gần như ngay lập tức, tin nhắn của sếp đồng thời hiện ra.
【 Phong:............】
Bí thư Hách nhìn cái dấu ba chấm kia, cảm thấy cả người đều không ổn, sếp đây là hoàn toàn thông suốt rồi à, hai người này tiến triển cũng quá tiến bộ vượt bậc rồi đó? Đã đến, đến mức thẳng thắn nhìn nhau rồi ư?
Nếu sếp sớm có cái giác ngộ này thì làm gì đến nỗi đã một đống tuổi rồi mà vẫn còn là đàn ông độc thân chứ?
Bí thư Hách yên lặng gửi qua một icon dựng ngón cái.
Đầu Phong Lâm càng đau, vừa nhìn là biết bí thư Hách đang hiểu lầm.
【 Phong: Cậu nghĩ nhiều rồi, Quý tiên sinh chỉ bọc màng ni lông lại cho tôi thôi, còn đâu tôi, tự, tắm. 】
Ai ngờ Phong Lâm đang nghiêm túc giải thích, mà bên kia bí thư Hách lại gửi tới một tin.
【 Bí thư Hách: Àaa ~~ vậy ư? Sếp nói cái gì thì chính là cái đó. 】
【 Phong:............】
Phong Lâm sâu kín nhìn chằm chằm mấy chữ kia: Bí thư Hách, tiền thưởng cuối năm của cậu không còn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...