Quý Phong tiễn bí thư Hách đi rồi đóng cửa lại, trở lại phòng cho khách thì nhìn thấy sếp miu miu định nhảy xuống giường, cậu nhanh chóng đi tới ôm miu miu vào trong ngực, vuốt hai tai nhỏ mềm mềm của sếp meo meo, tiếc nuối về sau sẽ không sờ được nữa.
Tối nay sếp miu miu phát hiện Quý Phong đối xử với nó cực kỳ khác, chỉ là không biết tại sao lại vậy, còn âm thầm nhìn lén sau lưng nó.
Sau khi sếp miu miu được bí thư Hách giải thích, biết Quý Phong cũng không phải thèm muốn thân mèo của nó thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt của Quý Phong vẫn làm nó không an tâm được.
Cũng may 10 giờ tối Quý Phong phải về phòng ngủ, sau khi Quý Phong rời đi, nghĩ đến mấy ngày phải rời khỏi đây, sếp miu miu lại làm như thế nào cũng không ngủ được.
Mà bên kia, Quý Phong trở về phòng ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Từ Lĩnh, nói là khoản lợi nhuận đầu tiên của hạng mục hợp tác lần trước đã đến tay, dựa theo ba phần trước đó mà chia thì Quý Phong có thể được nhận đến 6 triệu.
Từ Lĩnh có chút ngượng ngùng: "Tiểu Phong à, em xem......!Lúc trước nếu không nhờ có em, hạng mục này cũng không tiếp tục nổi, em nói ba phần mười, ba anh nói không thuyết phục được em......"
Từ Lĩnh muốn đề cập đến chuyện trích phần trăm trước đó với Quý Phong, nhưng cũng không ôm hy vọng gì, hắn biết Quý Phong không thiếu tiền, nhưng việc này không nói ra thì lại cảm thấy Từ gia bọn họ không quang chính.
Huống chi Quý Phong còn giúp bọn họ giải quyết một mối họa lớn tiềm ẩn, nếu không thì cho dù hạng mục này có thể kiếm tiền, thì bọn họ cũng có khả năng sẽ đền bù ở mặt khác.
Chuyện Quý Phong đã quyết định tất nhiên sẽ không thay đổi: "Anh yên tâm, em nói ba phần thì chính là ba phần, các anh cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì, đây là thứ các anh nên có được."
Từ Lĩnh cúp điện thoại, lắc đầu với Từ tổng: "Tiểu Phong không cần."
Từ tổng suy nghĩ: "Vậy thì sau này bồi thường Quý tiên sinh ở mặt khác, không thể để Quý tiên sinh chịu thiệt được."
Từ Lĩnh đương nhiên không thành vấn đề, nghĩ nghĩ hắn đề nghị nếu không thì đợi hôm nào hỏi Lưu Doãn xem, hỏi sinh nhật của Quý Phong, đến lúc đó tặng cậu một chiếc xe.
Từ tổng suy nghĩ rồi đồng ý, cảm thấy biện pháp này không tồi, bắt đầu âm thầm nghiên cứu xem chiếc xe nào tương đối hợp với Quý Phong.
Mà bên kia Quý Phong còn không biết cha con Từ gia định tặng cậu một chiếc xe, vấn đề là......!Cậu không có bằng lái, có cũng không lái được.
Nếu là trước đây Quý Phong có khả năng còn có tâm tình đi thi lấy bằng, nhưng sống lại trở về, cậu cũng không có hứng thú với xe.
Ngày hôm sau chính là thứ bảy, sáng sớm Quý Phong đã trở về nhà, lúc 9 giờ lợi nhuận hạng mục đã tới, tuy không nhiều lắm, hơn nữa từ trước Quý Phong đã có tiền, cho nên hiện giờ tiền trong tay cậu cũng không ít.
Nhưng so sánh mà nói, còn chưa đủ.
Quý Phong sống lại quay về, tất nhiên là có nhiều điều muốn làm, hơn nữa từ chuyện của đám người Địch đại ca lần trước đã làm cho cậu biết, cũng không phải tất cả những người tu đạo đều là người tốt, họ cũng sẽ sử dụng mấy bản lĩnh này để làm chuyện xấu.
Nghĩ đến sư phụ từ lúc thu lưu cậu sau đó bắt đầu dạy dỗ, dùng bản lĩnh của bản thân tạo phúc cho người cần.
Mà cậu có trách nhiệm ra tay thanh tẩy cái giới này, mang mệnh cách vốn có quay về chính đạo.
Cậu dự định sau này kiếm đủ tiền rồi sẽ mở một công ty, đặc biệt làm về lĩnh vực này.
Chỉ là trước mắt mà nói còn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào.
Trước tiên hoàn thành việc học, nỗi tiếc nuối cả đời đầu tiên của cậu.
Nhưng hiện tại trong tay không thiếu tiền, cậu có chuyện cần phải làm trước.
Đó chính là......!mua đồ dùng mèo cho miu miu.
Đêm qua sếp miu miu ngủ không ngon, cho nên sáng sớm vẫn còn nằm ngủ, mơ hồ cảm thấy mình bị ôm lên, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sếp miu miu không động đậy, thẳng đến khi hơi thở phả trên đầu nhỏ, không hiểu sao nó giật mình một cái, vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Không thể nghi ngờ là người cuồng tuốt mèo nào đó.
Sếp miu miu bất đắc dĩ, nhưng vẫn mặc cho Quý Phong vuốt một hồi.
Miu nhãi con mới vừa tỉnh lại, tội gì không vuốt.
Đầu tiên Quý Phong rửa mặt cho sếp meo meo, lau khô tay nhỏ rồi mới đút từng viên hạt thức ăn cho mèo.
Sếp miu miu kỳ quái nhìn cậu một cái, trước kia đều để nó tự ăn một mình, đây là chuyện gì thế này?
Sao bây giờ lại còn đút từng viên một?
Tuy sếp meo meo đã cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn đụng tới lòng bàn tay Quý Phong, đầu lưỡi mang theo chút gai ngược liếm đến da thịt trong lòng bàn tay, không hiểu sao làm sếp miu miu có hơi mất tự nhiên, lần thứ hai đụng phải, nó dứt khoát không ăn nữa.
Quý Phong vẫn chưa để ý đến điều này, thấy sếp miu miu không ăn, cậu sờ cái bụng nhỏ, xác định nó không đói mới bế lên: "Hôm nay anh mang bạn trai nhỏ đi mua mua mua."
Sếp miu miu:???
Đến khi sếp meo meo theo Quý Phong ra ngoài, Quý Phong dẫn nó thổi quét toàn bộ khu mua sắm, mua về một đống đồ ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo, đủ loại kiểu dáng cây cào mèo cùng với quần áo nhỏ khá hợp với nó, còn có các loại mũ nhỏ, thậm chí còn có nguyên bộ kính râm.
Không chỉ thế, còn có công viên trò chơi bản thu nhỏ xa hoa cho miu miu, có điều bởi vì cái này có giá trị xa xỉ nên Quý Phong đặt mua trước, bảo bọn họ tạm thời không cần chuyển hàng vội, cậu định chờ sau khi bí thư Hách đón miu miu đi thì đưa đến biệt thự của Phong tổng.
Lần đầu tiên có người tiêu tiền cho sếp meo meo, còn một lần tiêu nhiều như vậy, tâm trạng nó rất phức tạp.
Ban đầu lúc mua món đồ đầu tiên sếp miu miu còn giãy giụa ngăn cản, nhưng thân mèo của nó còn chưa kịp làm gì, Quý Phong đã nắm tay nhỏ của nó kéo tới bên môi hôn xuống.
Cứ thế sếp miu miu quên mất không ngăn lại.
Khi Quý Phong mua xong, bởi vì chủng loại phức tạp số lượng rất lớn, cửa hàng trưởng cửa hàng thú cưng khu mua sắm lớn đích thân tiễn Quý Phong đến ngoài khu mua sắm, nhiều lần cung kính nói hắn sẽ cẩn thận cho người đưa từng thứ đến địa chỉ cậu đã viết, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí trước khi Quý Phong rời đi còn cho cậu một tấm thẻ VIP hoàng kim chí tôn của cửa hàng, sau này đến mua đồ, toàn bộ đều giảm giá 20%.
Vị này chính là khách lớn, ngẫm lại xem làm gì có ai mua đồ cho thú cưng nhà mình mà một lần tốn 1 triệu chứ!
Chỉ riêng cái công viên trò chơi xa hoa cho mèo kia đã tốn 300.000 rồi.
Càng đừng nói đến đủ loại mẫu mã đồ ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo có thể ăn tận một năm.
Cửa hàng trưởng cung tiễn Quý Phong rời đi, chỉ muốn cảm khái một câu: Người không bằng mèo!
Mà sau khi Quý Phong rời đi, hai bóng người đi ra khỏi gần đó, trong đó một người đúng là Phong Thụy Tuyết gần đây khiêm tốn hơn rất nhiều ở trường học.
Ngay từ đầu Phong Thụy Tuyết cũng không biết cô vừa tới trường học báo danh đã có người đăng bài trên Tieba trường học, chỉ cảm thấy mấy ngày đầu ánh mắt người khác nhìn cô rất kỳ lạ.
Sau đó học lâu rồi, cô dùng nước mắt cùng với sự yếu đuối, cuối cùng cũng làm cho mấy cô bạn cùng ngành cảm thấy cô vô tội, lúc này mới nói rõ ngọn nguồn.
Phong Thụy Tuyết bắt đầu khiêm tốn hơn, nói là mình bị người khác ghen ghét, chuyện cấp ba chỉ là nghe linh tinh đồn vớ vẩn mà thôi.
Người đăng bài không có chứng cứ xác thực, việc này cũng dần dần phai nhạt.
Hơn nữa đại học C lớn như vậy, bình thường sau khi Quý Phong đi học về thì sẽ về ký túc xá hoặc là về nhà với mèo, cho nên Quý Phong không đụng phải Phong Thụy Tuyết nữa.
Phong Thụy Tuyết không gặp lại Quý Phong, gần như đã quên mất người này.
Nhưng kết quả hôm nay là thứ bảy đi dạo phố cùng Tịch Điềm Điềm chung ký túc xá, thế mà lại gặp Quý Phong.
Lần này Phong Thụy Tuyết tới đây cũng là muốn mua một ít đồ cho mèo, để lấy lòng và xin lỗi vị Ngũ thúc kia, lần này hai vợ chồng Phong Đại Hải quyết định xuống tay từ chuyện con mèo kia, đưa Ngũ thúc con mèo khác phỏng chừng hắn cũng không thèm, nhưng nếu đã quan tâm mèo, vậy thì tặng đồ cho mèo là được.
Còn phải chọn loại tốt.
Đổng Bảo Vân biết gần đây con trai mình kiếm được không ít tiền, đưa cho Phong Thụy Tuyết cũng không ít nên cứ thế bảo cô ta đi chọn ở những cửa hàng đồ hiệu trong thành phố C mà mua, còn liệt kê cho cô danh sách, còn cần phải mua loại tốt nhất.
Tuy Phong Thụy Tuyết không cam lòng, nhưng chỉ cần kiên trì đến lúc đính hôn, kết hôn gả cho anh Hạo Vũ, cô đều có thể nhịn.
Ai ngờ, bọn họ vừa đến bên ngoài cửa hàng thú cưng, Phong Thụy Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quý Phong ở bên trong đang chọn lựa xung quanh, cô lập tức lôi kéo Tịch Điềm Điềm trốn trong chỗ tối.
Hai người họ trơ mắt nhìn Quý Phong chọn rất nhiều đồ, cuối cùng thậm chí còn được cửa hàng trưởng đích thân tiễn đi.
Tịch Điềm Điềm có chút ngốc bạch ngọt, từ khi bị Phong Thụy Tuyết lừa rằng bài viết đều là giả, cô bị người khác hãm hại thì cảm thấy Phong Thụy Tuyết lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn là bị oan uổng.
Tuy cô cảm thấy kỳ lạ vì sao Phong Thụy Tuyết muốn trốn đi, nhưng khi nhìn thấy Quý Phong thì hai mắt đều sáng lên.
Bạn học Quý năm nhất này tuy khiêm tốn, nhưng gần như toàn bộ sinh viên đại học C đều biết cậu, dù sao thì bọn họ cũng âm thầm coi cậu là tân giáo thảo năm nay.
Tịch Điềm Điềm nhìn thấy Quý Phong thì cũng không đi tiếp được nữa.
Một đường đi theo xuống tầng, Tịch Điềm Điềm khó hiểu nói: "Thụy Tuyết, cậu đi theo bạn học Quý làm gì? Không phải cậu muốn mua đồ ăn cho mèo hay sao?"
Phong Thụy Tuyết miễn cưỡng cười cười, ngay từ đầu cô cảm thấy Quý Phong phô trương mua nhiều đồ như vậy hẳn đều là mua đồ cho mèo, chắc chắn là vị Ngũ thúc trong lời đồn kia cho cậu ta, nhưng sau đó lại đột nhiên nhớ ra nghe nói vị Ngũ thúc kia còn chưa trở về từ nước ngoài.
Vậy tại sao Quý Phong lại có tiền chứ?
Trong đầu cô bất chợt nhớ tới chuyện ở phòng đấu giá lần trước, lúc ấy Quý Phong nói......!Một thứ bất kỳ như vòng hồng ngọc 15 triệu là đồ gia truyền của cậu ta.
Nghĩ đến 15 triệu kia......!Phong Thụy Tuyết ghen ghét đến đau lòng.
Có lẽ, đồ gia truyền không chỉ có mỗi một thứ.
Nghĩ đến có vô số thứ 15 triệu mà cô lại không thể lấy được tới tay, chỉ có thể vô duyên vô cớ hời cho Quý Phong kia, cô cảm thấy máu toàn thân đều đang đố kỵ kêu gào.
Rõ ràng......!những thứ đó có một phần là của cô.
Nhưng cố tình cô lại không thể nói, bí mật cô giấu giếm lâu như vậy, phải nói như thế nào với anh Hạo Vũ đây? Chỉ cần cô nói mình chính là Quý Tuyết, là em gái ruột của Quý Phong, vậy thì chuyện cô giấu diếm mười năm sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó anh Hạo Vũ sẽ thấy cô thế nào?
Thậm chí tới tình trạng bây giờ, cô đã được Phong gia nhận nuôi, đã không phải người nhà họ Quý nữa.
Trước kia Phong Thụy Tuyết cảm thấy chẳng sao cả, cô có Hạo Vũ ca, còn có Ngũ thúc Phong gia giúp bọn họ.
Nhưng kết quả thì sao, hiện tại bọn họ bị đuổi ra khỏi biệt thự cao cấp, phải ở nhà đi thuê.
Anh Hạo Vũ cực khổ bàn chuyện làm ăn thay công ty, bồi rượu đến nửa đêm mới có thể ký được một hạng mục, nhưng Quý Phong lại cầm bảo vật gia truyền trắng trợn tiêu xài.
Số tiền này......!rõ ràng nên có một nửa là của cô.
Nhưng cố tình cô lại không thể nói.
Tịch Điềm Điềm bị vẻ mặt Phong Thụy Tuyết dọa sợ: "Thụy, Thụy Tuyết......!Cậu làm sao vậy?"
Phong Thụy Tuyết rất nhanh lấy lại tinh thần, cười cười: "Tôi không sao."
Khi hai người Phong Thụy Tuyết quay trở lại cửa hàng thú cưng một lần nữa, dựa theo danh sách Đổng Bảo Vân viết mà mua hơn 10.000 tiền đồ vật, cô đau lòng muốn chết, rồi cũng nhờ vào đó tìm hiểu chuyện Quý Phong.
Nghe nói Quý Phong vừa ra tay đã tiêu 1 triệu, Phong Thụy Tuyết tức giận đến mức tim gan phèo phổi đều bắt đầu đau.
Tịch Điềm Điềm ngốc bạch ngọt kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ, không ngờ bạn học Quý là một phú nhị đại! Bạn học Quý khiêm tốn quá đi."
Phong Thụy Tuyết càng tức giận: "......" Cậu bớt lắm mồm đi!
Quý Phong cũng không biết Phong Thụy Tuyết đã ghen tức muốn phát điên, cậu mang miu miu về đến nhà, không lâu sau, đồ cũng được đưa tới.
Bởi vì công viên trò chơi bản nhỏ là thứ chiếm nhiều diện tích nhất, đến lúc đó chỉ cần đưa thẳng đến chỗ Phong tổng, nhưng ngay cả như vậy, sau khi đồ được đưa đến hết cũng ước chừng chứa đầy một căn phòng.
Chờ người đưa hàng rời đi, Quý Phong ôm miu miu, nhìn đồ ăn đồ chơi rực rỡ muôn màu bên trong, cậu nắm hai tay nhỏ mềm mềm của sếp miu miu, rất có cảm giác thành tựu: "Miu miu có thấy không? Đây đều là tài sản cho mèo anh vì nhóc mà càn quét, về sau nhóc chính là một con mèo đỉnh đỉnh phú quý, vui không?"
Sếp miu miu nhìn đống đồ hộp chồng chất kia: "............".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...