Sở Nghiêu Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm túi gấm màu tím nhạt nằm trên lòng bàn tay.
Hồi lâu, nàng mới lại ngước mắt nhìn về phía Lý Vãn Trần.
Lý Vãn Trần cũng nhìn nàng, ý kia rõ ràng cho thấy nàng có thể mở túi gấm ra xem ngay bây giờ.
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, cũng không nói nhiều, mở túi gấm ra.
Nàng cũng muốn nhìn xem bên trong này là thứ gì.
Đâu thể Lý Vãn Trần nói cuộc đời nàng là giả, nàng liền tin?
Không cho nàng chứng cứ đầy đủ, chắc chắn nàng sẽ không tin!
Mở túi gấm ra, một luồng linh quang nhẹ nhàng từ bên trong đi ra.
Sở Nghiêu Nghiêu tròn mắt nghiêm túc nhìn sang.
Luồng linh khí kia hình như là một khối khí, nhẹ nhàng toả ra hàn khí nhàn nhạt.
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự thấy luồng linh khí kia vô cùng quen thuộc.
Khối mây linh khí giống như có sinh mệnh, rời khỏi túi gấm liền bay về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu chỉ nhíu mày, nhưng không hề né tránh.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng khối linh khí này không gây nguy hiểm với nàng.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được thiện ý và sự gần gũi bên trong đó.
Rất nhanh, linh khí đã bao quanh nàng, rồi phân hoá thành từng tia từng sợi, chui từng chút vào trong linh đài của nàng, mang theo lạnh lẽo âm u thấu người.
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt, trong đầu nàng dần dần có thêm gì đó, trước mắt cũng dần hiện ra từng cảnh tượng.
Cho đến khi linh khí trong túi gấm hoàn toàn tan vào linh đài của nànb, nàng vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Vãn Trần cũng không vội vàng, hắn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi Sở Nghiêu Nghiêu tiêu hóa nội dung bên trong túi gấm.
Thời gian dần trôi, vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng kỳ lạ.
Nàng xác thật thấy được một đoạn ký ức đã lâu, nàng nhìn thấy chính nàng, hoặc là nói, nàng cũng không xác định được người kia có phải nàng hay không...!Nhưng những nội dung của những ký ức này đối với nàng mà nói có thể nói gọi là điên rồ.
Nó liên quan tới chân tướng, chân tướng điên rồ.
Mục đích của Tạ Lâm Nghiễn là diệt thiên đạo.
Bởi vì những gì đã trải qua, hắn cho rằng chỉ cần giết thiên đạo sẽ có thể thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo, có được tự do.
Nhưng chân tướng thật sự chính là con đường hắn diệt thiên đạo đều do thiên đạo một tay dàn xếp.
Trước giờ hắn chưa từng chân chính thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo.
Thiên đạo, cũng chính là Liễu Như Dịch đã sẵn sàng chết trong tay hắn.
Ngay từ đầu, khi Tạ Lâm Nghiễn phản bội Thánh Đạo Cung chính là Thánh Đạo Cung cố ý làm theo ý thiên đạo, mới để cho người bị trọng thương như hắn chạy thoát thành công.
Rồi đến sau này, nguyên thần ngọc trong Trụy Ma Uyên cũng là do Liễu Như Dịch cố ý để Tạ Lâm Nghiễn lấy được.
Cho nên tất cả mọi thứ kỳ thật đều là một âm mưu, bẫy rập to lớn.
Thiên đạo chưa từng muốn giết Tạ Lâm Nghiễn, hắn chỉ muốn chết trong tay Tạ Lâm Nghiễn.
Cũng chỉ có như vậy, Tạ Lâm Nghiễn mới có thể chân chính kế thừa vị trí thiên đạo, trở thành thiên đạo đời tiếp theo.
Còn sở dĩ Tạ Lâm Nghiễn trải qua những đau khổ đó, cũng là vì thiên đạo muốn hắn năng lực có thể diệt thiên mà soạn kịch bản.
Chỉ khi đã trải qua 7 nỗi khổ, bỏ đi lục dục thế tục, kiếm hắn chém ra mới chân chính vô tình, mới có thể giết chết thiên đạo.
Mà nàng Sở Nghiêu Nghiêu, cũng chính là Liên Tịnh Thánh nữ Thánh Đạo Cung, chính là điểm mấu chốt nhất trong âm mưu này.
Dựa theo kịch bản, Sở Nghiêu Nghiêu là nỗi đau lớn nhất trong 7 nỗi khổ tình của Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng muốn Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng, rồi phản bội hắn, khiến hắn cảm nhận được nỗi khổ khi yêu, do đó bỏ đi tình yêu, trở thành người vô tình vô dục.
Bởi vậy, mục đích thật sự của nhiệm vụ hệ thống chính là khiến Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng, nhưng do Tạ Lâm Nghiễn trời sinh đa nghi, cho nên để tránh bị hắn nhận ra, nhiệm vụ chính của Sở Nghiêu Nghiêu không phải theo đuổi hắn, mà là lấy tín nhiệm của hắn.
Dựa theo ký ức từ túi gấm, nàng là Sở Nghiêu Nghiêu thật, là Liên Tịnh Thánh nữ, đệ tử của Lý Vãn Trần, có thủy linh căn và thuần âm chi thể, chính là Đại sư tỷ đứng đầu trăm đồ đệ của Thánh Đạo Cung.
Thánh Đạo Cung nghe lời thiên đạo, thân là Thánh nữ Đại sư tỷ đương nhiên nàng cũng là người ủng hộ tuyệt đối câc quy tắc của thiên đạo.
Trước khi nàng trở thành Liên Tịnh Thánh nữ, nàng sinh ra tại một thôn trang gần Trụy Ma Uyên.
Chỗ đó phàm nhân bị ma tu xem như nô lệ tùy ý sai bảo, mà nàng vì là thuần âm chi thể, từ nhỏ đã bị ma tu nuôi để thành lô đỉnh.
Cho đến khi nàng mười tuổi, Lý Vãn Trần ra ngoài làm nhiệm vụ, đi ngang qua chỗ đó, thu nàng làm đệ tử, nàng mới thành công gia nhập Thánh Đạo Cung, kết thúc vận mệnh vốn bi thảm.
Nàng từng tận mắt chứng kiến cha mẹ chết thảm, nàng hận tất cả ma tu, ghét người vi phạm quy tắc của thiên đạo đến cực điểm.
Vì ủng hộ quy tắc, vì để Tạ Lâm Nghiễn thích nàng, nàng tự đắp nặn chính mình thành Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại.
Nói cách khác, Liên Tịnh Thánh nữ ban đầu thông qua nghiên cứu điều tra, đã nắm được tám chín phần gu của Tạ Lâm Nghiễn.
Được thiên đạo giúp nên đoán chắc hắn thích loại hình gì, thích tính cách gì, sau đó xây dựng bản thân thành tính cách kia.
Cho nên, người Xích Hỏa Sơn Trang là bị nàng giết chết, người Xích Hỏa sơn trang lệ thuộc vào Tạ Lâm Nghiễn, chính là đồng loã phá hư quy tắc của thiên đạo.
Ảo trận, yêu đan đều do nàng bố trí, thông qua hai thứ đồ này khiến Tạ Lâm Nghiễn từng bước yêu nàng.
Chỉ là có chút kỳ quái là, trong ảo trận Xích Hỏa Sơn Trang, vốn nên khiến Tạ Lâm Nghiễn trở lại khi trước khi sinh ra lần nữa, còn Sở Nghiêu Nghiêu nàng sẽ xuất hiện trong phần ký ức u ám kia của hắn bằng thân phận người cứu rỗi, từng bước đi vào lòng hắn.
Nhưng không biết sai sót ở đâu, ngược lại thành Sở Nghiêu Nghiêu tận mắt nhìn thấy thời thơ ấu bi thảm, quá khứ đau khổ của hắn.
Ngay cả sự xuất hiện của thi thể Lý Từ Tuyết cũng không nằm trong kế hoạch.
May mà đến cuối cùng, Tạ Lâm Nghiễn vẫn yêu nàng, nhiệm vụ của nàng cũng hoàn thành vào thời điểm giá trị hảo cảm đạt tới 100.
Như vậy kế tiếp nên làm gì, chính là dựa theo kịch bản khiến Tạ Lâm Nghiễn cảm nhận được nỗi đau bị người yêu phản bội.
Đây chính là nội dung Sở Nghiêu Nghiêu thấy trong túi gấm.
Nàng ngơ ngác đứng ở đó, không nói câu nào, cả người ngây ngốc.
Sao có thể? Sao có thể có chuyện này? Ký ức và tính cách của nàng sao có thể đắp nặn dựa theo sở thích của Tạ Lâm Nghiễn? Vậy cái gọi là xuyên thư ngay từ đầu là giả sao?
Sở Nghiêu Nghiêu không tin, ký ức trong túi gấm đối với nàng mà nói, giống như là cuộc đời của một người khác.
Chẳng qua có gương mặt giống nàng, khiến nàng không hề có ấn tượng.
Nội tâm nàng lúc này vô cùng bấn loạn, nhưng nàng không nói suy nghĩ trong lòng mình cho Lý Vãn Trần.
Nhưng càng suy nghĩ, nàng càng sợ hãi.
Nàng cũng cảm thấy cách giải thích bên trong túi gấm rất hợp logic.
Nhưng sao nàng có thể là Liên Tịnh Thánh nữ, người kia...!với nàng không cùng phong cách.
Nàng không thể đánh giá hành động và lựa chọn của Liên Tịnh Thánh nữ đúng hay sai, nhưng vì mục đích của mình giết hại một tông môn, còn trăm phương ngàn kế đi câu dẫn một người bản thân không thích...!Này dù có thế nào cũng không phải chuyện Sở Nghiêu Nghiêu nàng có thể làm ra.
Ít nhất nàng không làm được chuyện tàn nhẫn độc ác như vậy.
Không nói tới việc nàng có thể hạ thủ giết người khác hay không, nàng căn bản không có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu không tin, nàng thật sụe không tin! Nàng chính là nàng, nàng sẽ không tin vào những điều dối trá này đâu!
Sở Nghiêu Nghiêu trả lại túi gấm trống không cho Lý Vãn Trần, sau đó nói: "Tuy ngài nói ta chính là Liên Tịnh Thánh nữ của Thánh Đạo Cung, nhưng sau khi ta xem nội dung trong túi gấm không nhớ ra điều gì...!Các người bây giờ định dùng ta để đối phó Tạ Lâm Nghiễn sao?"
Trong túi gấm nói nàng công lược Tạ Lâm Nghiễn là để phản bội hắn, khiến hắn cảm nhận được bảy nỗi khổ vì tình, như vậy Thánh Đạo Cung đưa nàng về, hẳn là muốn nàng phản bội Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu thắc mắc đến thời điểm đó Tạ Lâm Nghiễn sẽ có thái độ gì với nàng.
Người như hắn thật sự sẽ đau khổ vì nàng phản bội, sau đó đoạn thất tình, lục dục sao?
Có lẽ sẽ đau khổ, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không tin tình yêu sẽ có ảnh hưởng lớn đến Tạ Lâm Nghiễn.
Lý Vãn Trần nghe thấy lời nàng nói thì nhíu mày, hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, vẻ mặt ngưng trọng: "Con nói con không nhớ ra gì hết?"
Sở Nghiêu Nghiêu thấy thế thì căng thẳng, nàng do dự một chút, vẫn gật đầu, không nhớ chính là không nhớ.
Nàng cũng không thể giả bộ nhớ mọi thứ được...!Hơn nữa, cái đó vốn không thể giả vờ.
Lý Vãn Trần trầm mặc một lúc mới nói: "Theo kế hoạch, sau khi con xem túi gấm sẽ nhớ tới lại ký ức mới đúng."
Hắn nói như vậy, ngược lại khiến Sở Nghiêu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không nhớ ra, có phải có thể nói lên nàng là chính mình, nàng vốn không phải Liên Tịnh Thánh nữ gì đó, Thánh Đạo Cung đã tìm nhầm người.
Lý Vãn Trần nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Con yêu Tạ Lâm Nghiễn sao?"
Vấn đề này hỏi quá đột ngột, Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nhất thời không thể trả lời được.
Lý Vãn Trần liền thở dài nói: "Ta biết."
Hắn biết cái gì? Sở Nghiêu Nghiêu thầm nghĩ, chính nàng còn không biết, hắn có thể biết gì chứ!
Lý Vãn Trần lại nói: "Bảo con giúp bọn ta đối phó Tạ Lâm Nghiễn, xác thật làm khó con."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, không lên tiếng.
Lý Vãn Trần phất tay với nàng nói: "Con đi ra trước đi, Tạ Lâm Nghiễn còn cần thời gian mới có thể đến Thánh Đạo Cung, vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ cách thức ứng phó."
Đây là kết thúc cuộc nói chuyện?
"Ta cho người đưa con về phòng của con, pháp bảo bản mệnh của con cũng đặt ở đó, có lẽ con nhìn thấy thì có thể nhớ ra chút ít."
"Pháp bảo bản mệnh?" Sở Nghiêu Nghiêu bối rối, nàng còn có phâp bảo bản mệnh?
Lý Vãn Trần suy nghĩ, kiên nhẫn giải thích với nàng: "Pháp bảo bản mệnh của con là Thánh Đạo Kính tổ sư lập phái để lại, nhìn thấu cổ kim, biết kiếp trước kiếp này.
Ký ức của con bây giờ chính là do Thánh Đạo Kính đắp nặn mà ra."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, nàng không hiểu cho lắm.
Lý Vãn Trần lại thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Lúc ra khỏi phòng, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn còn trong trạng thái mông lung.
Sau khi xem ký ức trong túi gấm, nàng vốn đang cho rằng Lý Vãn Trần sẽ bức ép nàng, dùng nàng uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn...!Nhưng nhìn thái độ của Lý Vãn Trần đối với nàng, giống như không định bức ép nàng? Sở Nghiêu Nghiêu cũng không xác định lắm...
Lý Vãn Trần còn hỏi nàng có yêu Tạ Lâm Nghiễn hay không...!Nhớ đến vấn đề này, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu sao có cảm xúc chua xót kỳ lạ.
Nàng rốt cuộc có yêu Tạ Lâm Nghiễn không?
"Liên Tịnh Thánh nữ, người theo ta đi, ta dẫn người đến phòng của người." Tiểu cô nương kia vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy nàng đi ra liền cười nói với nàng như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng ấy một chút, há miệng một hồi, cuối cùng nói: "Ngươi đừng gọi ta Thánh nữ, ta tên Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi tên là gì?"
Tiểu cô nương hơi sửng sốt, nàng ấy do dự một chút vẫn nói: "Vâng, Sở sư tỷ, ta tên Tống Văn Âm, là môn hạ đệ tử của tam cung chủ."
Sở sư tỷ...!Sở Nghiêu Nghiêu có chút chột dạ, nàng cảm thấy nàng không gánh nổi xưng hô này.
"Đi thôi, Sở sư tỷ." Tống Văn Âm đã bắt đầu dẫn đường ở phía trước, Sở Nghiêu Nghiêu liền theo nàng rẽ tới rẽ lui.
Thánh Đạo Cung là thật sự lớn, có lẽ là vì quá lớn nên mới lạnh lẽo như thế, phảng phất tất cả gân cốt huyết mạch, đến cảm xúc đều bị đông lại.
Khi yên tĩnh, Sở Nghiêu Nghiêu lại bắt đầu nghĩ ngợi, nàng nghĩ tới Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng căn bản không khắc chế nổi chính mình, dường như vừa ngồi xuống, vừa mở mắt, hay chỉ đơn thuần đứng đó hoặc đi một đoạn đường đều sẽ nhớ tới hắn.
Nàng thậm chí không rõ mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì...!Nàng sẽ không yêu Tạ Lâm Nghiễn.
"Sở sư tỷ, đến rồi." Tống Văn Âm dẫn nàng đi vào một tiểu viện tử rất hoang vu, xây dựng trên vách đá băng hàn, một nửa chìm trong tuyết lớn.
Chỗ ở của nàng vậy mà là một nơi như vậy, không có hơi người, một chút cũng không có.
Thay vì đây là tiểu cho người ở, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nó giống ngôi miếu đến tượng thần cũng không có hơn.
Tống Văn Âm lấy ra mấy cái truyền âm phù đưa cho Sở Nghiêu Nghiêu: "Sở sư tỷ, tỷ dùng truyền âm phù này là có thể liên lạc với ta, nếu cần giúp gì, tỷ cứ việc tới tìm ta."
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi cất Truyền Âm phù, nói "cảm ơn".
Tống Văn Âm rất nhanh đã tạm biệt với nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở bên ngoài sân nhìn tuyết trong chốc lát mới đẩy cửa đi vào.
Trong viện trồng rất nhiều cây chết khô, thân cây không trụi lủi mà bên trên treo từng hàng băng sương, lóng lánh trong suốt chiếu rọi.
Sở Nghiêu Nghiêu vươn tay ra chạm nhẹ thân cây, tay thấy lạnh băng, nhưng không khiến nàng cảm thấy rét lạnh.
Viện này rất trống trải, tuy được bài trí trang hoàng, nhưng vừa thấy liền biết nơi này đã rất lâu không có người ở.
Băng qua sân, Sở Nghiêu Nghiêu đẩy cửa phòng ra.
Cũng cùng cách trang trí theo phong cách của Thánh Đạo Cung.
Nội thất màu lạnh, vải mỏng đan xen, xuyên qua vải mỏng, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm, bên trên có một tấm gương đồng to lớn cao bằng nửa người.
Đây chính là Thánh Đạo Kính trong lời Lý Vãn Trần, cũng là pháp bảo bản mệnh của Liên Tịnh Thánh nữ.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày nhìn chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng kéo ghế ra ngồi xuống trước gương.
Chỉ nhìn bề ngoài thì ngoài việc hơi lớn, tấm gương trông như một gương đồng rất bình thường, mặt gương phản chiếu mặt Sở Nghiêu Nghiêu.
Nàng nhìn mình trong gương trang điểm, nhất thời có chút hoảng hốt, nàng xém chút đã quên lúc này mình đang mặc môn phục của Thánh Đạo Cung, trên mặt còn đeo mạng che mặt.
Nàng gỡ mạng che mặt xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mình.
Gương đồng trông vô cùng đơn giản, viền góc không có hoa văn mà mài bóng loáng.
Sở Nghiêu Nghiêu vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào mặt gương thì nàng cả người đều cứng lại, một cảm giác khác thường từ trong lòng nàng dâng lên.
Nàng đưa tay đè trái tim mình, chỗ đó đang nhảy lên kịch liệt, vẻ mặt nàng cũng thoáng hiện đau đớn.
Đây là cảm giác như thế nào, nàng gần như không thể hình dung bằng lời được.
Nàng cảm thấy linh hồn mình dường như đang khẽ run rẩy, như đang cộng sinh với gương đồng trước mặt.
Đây chính là pháp bảo bản mệnh của nàng? Sau khi nó nhìn thấy chính nàng hình như rất hưng phấn.
"Yên lặng!" Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên quát lớn nó.
Cảm giác cộng sinh kỳ lạ kia nháy mắt biến mất, gương yên lặng, hiện ra vài phần nhu thuận.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm nó nhìn một hồi lâu, đột nhiên nâng tay lên, gương cao bằng nửa người nhanh chóng thu nhỏ lại.
Sau khi co lại bé bằng bàn tay thì lập tức bay vào lòng bàn tay của nàng.
Nàng chỉ định thử, không ngờ lại thành công thật.
Nàng nâng gương lên soi với mình, rồi thử thăm dò nói: "Ma kính à ma kính...!Ngươi xem ta có phải Liên Tịnh Thánh nữ không?"
Vừa dứt lời, linh quang của gương đồng liền lóe lên, bên trên hiện lên một hình ảnh.Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa phản ứng, nàng đã cảm thấy thần thức của mình dường như bị lực lượng nào đó lôi kéo, kéo nàng bay vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, hồi lâu mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Nơi này vẫn là căn phòng vừa nãy, khác ở chỗ, nàng dường như đang nhìn bằng ánh mắt của thượng đế.
Nàng nhìn thấy mình ngồi ở trước bàn trang điểm, trước mặt vẫn là gương đồng cao bằng nửa người kia.
Nhìn trong chốc lát, nàng đột nhiên ý thức được không đúng; người ngồi ở trước gương cũng không phải nàng, mà là một người có ngoại hình giống nàng, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt...
Chính xác hơn, người này chắc hẳn là Liên Tịnh Thánh nữ thật sự.
Hình ảnh gần hơn, thông qua gương, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc thấy rõ mặt của Liên Tịnh Thánh nữ.
Nàng đeo mạng che mặt, không có ý muốn lấy xuống.
Nhìn nàng ấy, Sở Nghiêu Nghiêu càng chắc chắn người này tuyệt đối không phải nàng.
Nàng ấy không che giấu được sầu khổ trong ánh mắt, chỉ nhìn một chút là có thể nhìn ra, người này sống không hề vui vẻ, thậm chí có thể nói là khổ nặng thù sâu.
Tuy Sở Nghiêu Nghiêu không cảm thấy bản thân thoải mái vui vẻ chi lắm, nhưng ít ra nàng vẫn lạc quan tích cực, nàng không thể trưng bộ mặt kia cả ngày được.
Nàng nhìn thấy Liên Tịnh Thánh nữ trước gương dùng thủ quyết, đầu ngón tay của nàng ất lóe lên linh quang nhàn nhạt.
Cùng với động tác bấm tay niệm chú của nàng ấy, nàng ấy điểm ngón tay vào mi tâm của mình, một dòng linh khí chậm rãi tụ trên đầu ngón tay, hội tụ thành một linh châu trong suốt cỡ móng tay.
Liên Tịnh Thánh nữ đặt linh châu trong lòng bàn tay, cầm gì đó từ bàn trang điểm lên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn kỹ mới phát hiện đó là một cái túi gấm, túi gấm hiện lên màu tím nhạt, trên trên thêu hoa tử đằng có chút trừu tượng.
Chính là "túi gấm chân tướng" mà hệ thống cung cấp.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy Liên Tịnh Thánh nữ đặt linh châu kia vào trong túi gấm, sau đó kéo chặt túi gấm lại, làm thủ quyết dùng linh khí phong bế túi gấm.
Hoá ra đây chính là quá trình tạo thành túi gấm chân tướng...!Liên Tịnh Thánh nữ lại nâng tay, bàn tay chậm rãi ấn xoa mặt gương của Thánh Đạo Kính.
Tiếp đó liền khoát tay đưa túi gấm trong tay đi vào, mặt gương nổi lên từng gợn sóng, giống như nước nuốt túi gấm vào trong.
Sau đó, đầu ngón tay của nàng hiện lên một luồng linh quang, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn kỹ mới phát hiện trong tay nàng có nhiều thêm một vật, đó là một ngọc phù, hơn nữa không hiểu sao ngọc phù kia lại khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy rất quen thuộc.
Nàng nghĩ kỹ lại liền nhận ra, đó không phải là đồng sinh cộng tử chú sao!
Nàng nhìn thấy Liên Tịnh Thánh nữ nâng tay ném đồng sinh đồng tử chú vào trong Thánh Đạo Kính.
Sự việc phát triển đến bước này, Sở Nghiêu Nghiêu thấy mình có thể hiểu.
Đồng sinh cộng tử chú là hệ thống cung cấp cho nàng, túi gấm chân tướng cũng là hệ thống cung cấp cho nàng.
Cho nên thân phận thật sự của hệ thống chính là chiếc gương trước mặt này! Là pháp bảo bản mệnh của Liên Tịnh Thánh nữ!
Liên Tịnh Thánh nữ không ngừng động tâc trên tay.
Nàng tiếp tục dùng thủ quyết, Sở Nghiêu Nghiêu liền thấy rõ ràng nhìn thần thức của Liên Tịnh Thánh nữ bị hút vào trong Thánh Đạo Kính.
Khung cảnh lại kéo gần hơn, Sở Nghiêu Nghiêu cũng hoàn toàn nhìn rõ cảnh tượng trong gương.
Vừa thấy, cả người nàng như bị sét đánh, thậm chí quên cả hô hấp.
Hình ảnh trong gương vô cùng quen thuộc với nàng, phải nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đó là ký ức hiện đại của nàng.
Nàng ở trước gương sững sờ nhìn gương như đang chiếu bộ phim cuộc đời nàng.
Từ khi nàng sinh ra, đến khi nàng bắt đầu đến trường.
Bên trong có người thân của nàng, có bạn bè của nàng.
Nàng nhìn thấy mình dựa bàn học tập, nhìn thấy mình ngồi trong phòng học dự thi, nhìn thấy mình sau kỳ thi đại học nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì vui vẻ cười to...
Hết thảy mọi thứ, dường như đã qua mấy đời...!Tất cả những điều này sao có thể là giả, quá khứ của nàng sao có thể do chiếc gương này chế tạo ra?!
Khi cảnh tượng kết thúc, ý thức của Sở Nghiêu Nghiêu cũng chầm chậm trở về.
Nàng nằm úp trên bàn trang điểm, trong tay còn cầm chiếc gương nhỏ lớn chừng bàn tay.
Tất cả nhận thức của nàng đều giống như đảo điên, không khí xung quanh dường như cũng ít lại.
Nàng thấy khó thở, nàng nhất thời không phân rõ cuộc đời nàng là giả hay những thứ Thánh Đạo Kính mới cho nàng xem mới là giả.
"Ngươi lừa ta!" Sở Nghiêu Nghiêu dùng hết sức ném tấm gương trong tay ra ngoài.
"Lạch cạch" một tiếng, gương nện xuống đất nảy vài cái, nhưng không bị vỡ.
Sở Nghiêu Nghiêu run rẩy, run rẩy không khắc chế nổi.
Cuộc đời nàng là giả? Cuộc đời nàng tại sao có thể là giả?! Những ký ức sinh sống ở hiện đại sao có thể là giả!?
Đó mới là cuộc đời vốn có của nàng!
Trước mắt nàng chậm rãi trở nên mơ hồ, Sở Nghiêu Nghiêu chống bàn đứng dậy, bước chân nàng loạng choạng.
Nàng đang sợ hãi, sợ hãi dâng lên như thủy triều.
Tại giờ khắc này, nàng đột nhiên phân không rõ đến cùng cái gì là chân thật, cái gì là giả dối, hết thảy đều chìm trong một mảnh mờ mịt hỗn độn.
Có lẽ, thế giới này vốn không phân chia thật giả rõ ràng...
Gương nhỏ nằm trên mặt đất chậm rãi bay lên tới gần nàng.
Một luồng ánh sáng từ mặt gương chiếu ra, bao phủ Sở Nghiêu Nghiêu bên trong.
Luồng ánh sáng kia rất ấm, chiếu lên trên người xua tan không ít lạnh giá.
...
Chiếc gương này đang an ủi nàng...
Nước mắt không kìm được rơi xuống, Sở Nghiêu Nghiêu tát văng gương đi.
"Leng keng" một tiếng, gương lại rớt xuống đất.
"Cút đi!" Sở Nghiêu Nghiêu quát nó.
Nàng đẩy cửa phòng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Nàng không muốn chờ ở đây, tất cả mọi người ở đây đang gạt nàng.
Nàng chính là Sở Nghiêu Nghiêu! Nàng là chính mình!
Khi chạy đến cửa sân, nàng lập tức ngã xuống đất, nước mắt dâng lên điên cuồng.
Một vạt áo trắng lọt vào tầm mắt của nàng.
Nàng theo vạt áo ngước lên nhìn, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Lý Vãn Trần.
"Tên lừa đảo!" Sở Nghiêu Nghiêu hung tợn trừng hắn.
Lý Vãn Trần thở dài, hắn cúi người đỡ Sở Nghiêu Nghiêu lên: "Ta biết con có thể không tiếp thu được..."
"Ngươi đừng chạm vào ta!" Sở Nghiêu Nghiêu đẩy tay Lý Vãn Trần ra, lảo đảo lui về sau.
Trong mắt Lý Vãn Trần thoáng hiện vẻ thương tiếc, hắn nói: "Lúc trước con lựa chọn đó thì nên biết sẽ có ngày này."
"Các ngươi dựa vào cái gì...!Ta căn bản không phải Thánh nữ của các ngươi! Ta là Sở Nghiêu Nghiêu! Ta chỉ là Sở Nghiêu Nghiêu!"
Lý Vãn Trần lại thở dài, hắn nói: "Con là Sở Nghiêu Nghiêu, con vẫn luôn là Sở Nghiêu Nghiêu."
Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ Lý Vãn Trần sẽ nói theo nàng.
Nàng ngước lên nhìn hắn, có chút mờ mịt.
Kỳ thật sau khi rống một trận, nàng cũng có chút hối hận.
Tốt xấu gì nơi này cũng là Thánh Đạo Cung, nàng đang ở trong địa bàn của người ta, phát giận với nhị cung chủ của người ta, lỡ như bọn họ trả thù nàng thì làm sao?
Sở Nghiêu Nghiêu siết chặt nắm đấm, siết chặt ống tay áo.
Cũng không biết có phải Lý Vãn Trần nhìn thấu suy nghĩ của nàng hay không, vậy mà vươn tay ra sờ đầu nàng, ôn nhu hỏi: "Nghiêu Nghiêu, vi sư chỉ muốn biết rốt cuộc con có yêu Tạ Lâm Nghiễn hay không."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng muốn nói không có, nhưng không biết vì sao lại nói không nên lời.
Nàng hiện tại kỳ thật rất muốn gặp Tạ Lâm Nghiễn, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, nàng đều muốn gặp hắn...
Lý Vãn Trần thấy Sở Nghiêu Nghiêu không trả lời, thần sắc của hắn dần dần trở nên tang thương, hắn lại hỏi: "Nếu ta muốn con làm tổn thương Tạ Lâm Nghiễn, con ra tay được không?"
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức sững người, sau đó nàng lại sáng tỏ, đúng nha, kịch bản của thiên đạo là muốn khiến Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng, lại bị nàng phản bội.
Thánh Đạo Cung bắt nàng tới đây không phải là muốn nàng phản bội Tạ Lâm Nghiễn sao?
Nàng mím chặt môi, siết nắm đấm chặt hơn, lại nghe Lý Vãn Trần nói: "Nếu không hoàn thành bước cuối cùng, tất cả cố gắng trước đó đều uổng phí."
Sở Nghiêu Nghiêu vừa định nói chuyện, Lý Vãn Trần lại lên tiếng an ủi nàng: "Không sao, con vẫn còn thời gian để suy nghĩ thật kỹ, vi sư không nghĩ ép con."
Sở Nghiêu Nghiêu thầm nghĩ, nói là không ép nàng, nhưng nếu nàng không đồng ý không phải vẫn không được sao?
Nàng đang nghĩ thì ngoài viện đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn quen thuộc.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại nhìn thì thấy Phù Niệm Chi đang đi về phía này.
Hắn nhìn lướt qua người nàng, sau đó nhìn sang Lý Vãn Trần nói: "Nàng có nguyện ý hay không có ích lợi gì? Cũng đã tới nước này rồi, ngươi đừng nói để ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Lý Vãn Trần lại cau mày bước lên một bước che trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, nói với Phù Niệm Chi: "Sẽ không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng chỉ tạm thời không nhớ ra ký ức trước kia thoiu, ta sẽ lkhuyên nàng."
"Tạm thời không nhớ ra?" Phù Niệm Chi cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy nếu Tạ Lâm Nghiễn đến nàng vẫn không nhớ ra, dám hỏi đến thời điểm đó nhị cung chủ định làm gì đây?"
Không đợi Lý Vãn Trần mở miệng, ánh mắt Phù Niệm Chi đã lướt qua hắn, nhìn về Sở Nghiêu Nghiêu phía sau hắn.
Hắn nói: "Thánh nữ, không bằng ngươi suy xét một chút.
Chẳng qua bảo ngươi phản bội Tạ Lâm Nghiễn mà thôi, dù sao người tổn thương chính là hắn, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ngươi vẫn là Liên Tịnh Thánh nữ tiêu dao tự tại, toàn bộ Thánh Đạo Cung đều sẽ xem ngươi như người hùng.
Ngày ấy thoải mái hơn bây giờ nhiều.
Lúc đó Tạ Lâm Nghiễn đã trở thành thiên đạo, hắn sẽ không đến báo thù ngươi."
Hắn nói lời này thì cười đến ác liệt: "Nếu chuyện tốt như vậy mà còn không làm, ta chỉ có thể hiểu là ngươi không đành lòng xuống tay với Tạ Lâm Nghiễn."
"Không có khả năng!" Người ngắt lời hắn là Lý Vãn Trần, hắn nói: "Nàng là đệ tử Thánh Đạo Cung ta, việc này không nhọc Phù đạo hữu phí tâm."
Phù Niệm Chi hơi biến sắc, trong mắt hắn thoáng qua vẻ giễu cợt, nhưng không cưỡng cầu nữa mà chỉ nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì hy vọng nhị cung chủ nói được làm được, không để cho cố gắng của tất cả mọi người đều vô ích vì Thánh nữ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...