Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu


(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Khi Quý Phong và Địch Thành đến nhà hàng tư nhân mới chỉ 6 giờ, bọn họ đi vào thì thấy Cát Hâm đứng cách đó không xa.
Biểu cảm của Cát Hâm vốn có chút hoảng hốt, nhìn thấy cậu thì ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi tới: "Quý Phong, cậu đã đến rồi?"
Ánh mắt Quý Phong nhìn trên một vòng mặt cậu, thoáng thấy biểu cảm cậu ấy thì sắc mặt khẽ dừng, cười nói: "Dựa theo ý cậu là được rồi, cậu bận việc đi, tìm một nhân viên phục vụ dẫn bọn tôi đến phòng riêng là được, lần này có người mời khách rồi, lần tới cậu lại mời sau."
Cát Hâm nhìn thấy Địch Thành ở bên cạnh Quý Phong, nghĩ hẳn là bọn họ có chuyện quan trọng nên cũng không dám trì hoãn nữa, sợ làm chậm trễ chuyện của Quý Phong.
Cậu không ngốc, nếu chỉ là lần đầu tiên thì có lẽ là vừa khéo, nhưng tới lần thứ hai Quý Phong vẫn nhắc nhở cậu trước khi mọi chuyện xảy ra, thậm chí tất cả đều được nghiệm chứng, điều này chỉ có hai khả năng.
Hoặc là Quý Phong quen biết Điền Tân, hơn nữa cậu ấy còn biết trước kế hoạch của hắn, nhưng điều này lại không có khả năng khi vừa rồi Trần ca cho cậu xem lại thời gian trong camera; vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất, cũng khó có thể tin nhất là Quý Phong có thể biết trước tương lai.
Loại cảm xúc này khiến cậu vừa cảm kích lại vừa thấy ngực phập phồng.
Lần đầu tiên cậu ấy gặp mình, rõ ràng hai bọn họ là người xa lạ nhưng Quý Phong vẫn nói cho cậu biết, cậu ấy tốt bụng so sánh với Điền Tân, cái người mà trước đó cậu vẫn luôn dụng tâm thật lòng đối đãi kia đúng thì là một người trên trời một người dưới đất.
Cát Hâm để bản thân bình tĩnh lại, lát nữa sợ là còn có một trận phải đánh.

||||| Truyện đề cử: Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE |||||
Cậu nguyện ý cho Điền Tân một cơ hội, nhưng nếu cậu ta thật sự có tâm tư dơ bẩn muốn hãm hại cậu vậy thì cậu cũng sẽ không nương tay nữa.
Chuyện lấy ơn báo oán, một lần, hai lần, lâu rồi, thì ngay cả chính cậu cũng sẽ khinh thường bản thân mình mềm yếu như vậy.
Hai người Quý Phong đi tới phòng riêng, Địch Thành khá tò mò với nơi này, hắn chưa từng tới đây nhưng cũng đã nghe nói qua, còn rất nổi danh ở thành phố C, chỉ là hơi xa một chút, bình thường hắn sẽ đến nhà hàng hoặc là Thanh Bar ở phụ cận, hoặc là đến quán bar địa phương, hoặc là đến nhà hàng xa hoa.
Nhưng Quý Phong đã nguyện ý nể mặt hắn mà đi ăn cơm thì dù là đi chỗ nào, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Quý Phong có thể đoán được Địch Thành tìm cậu là muốn nói cái gì, đơn giản chính là cảm kích ngày hôm qua cậu đã kịp thời cứu đại ca hắn.
Địch Thành quả nhiên là cảm ơn cậu một hồi trước, chỉ có điều sau đó lại mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, điều này khiến Quý Phong thấy bất ngờ, cậu nhướng mày: "Địch tiên sinh còn có việc gì muốn nói với tôi sao?"
Địch Thành rũ mắt, hai tay đan mười ngón lại, khẩn trương không nhịn được mà giao nhau, có hơi nói không nên lời.
Tối hôm qua hắn đã muốn hỏi nhưng khi nhìn mặt đại ca, ở trong tình huống như này, hắn cũng không có tâm tư hỏi, cũng không dám hỏi.

Nhưng trằn trọc một đêm, hắn vẫn đi tới đây.
Quý Phong thấy hắn do dự một hồi, dứt khoát lấy ra một bọc nhỏ đồ ăn cho mèo từ trong ba lô, bắt đầu đút cho miu miu ăn.
Sếp miu miu chậm rãi ăn thức ăn cho mèo có hương vị kỳ quái, đặc biệt là còn phải thường xuyên để ý không chạm lưỡi vào ngón tay Quý Phong, nó luôn cảm thấy chạm vào lưỡi rất kỳ lạ, cho nên mỗi lần ăn đồ ăn, lực chú ý của nó đều tập trung vào đây.
Ai ngờ, mới vừa nuốt chưa được mấy hạt, lúc sếp miu miu mới vừa ngậm một hạt muốn nuốt xuống, Địch Thành chần chờ một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: "Quý Phong à, em......!Muốn làm chị dâu của tôi sao?"
"Khụ!" Sếp miu miu suýt chút nữa bị một hạt thức ăn cho mèo làm sặc chết chính mình, vung đuôi kêu meow meow, duỗi dài cổ ra, tay nhỏ cũng vùng vẫy theo khiến Quý Phong sợ hãi không thôi, cậu nhanh chóng đút nước cho nó uống, chốc chốc lại vỗ lưng cho nó.
Địch Thành cũng bị dọa sợ theo, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh, khi Quý Phong vất vả mãi mới trấn an miu miu xong, không khí ngưng đọng trước đó vì Địch Thành ngập ngừng cũng đã tan thành mây khói.
Cậu ôm sếp miu miu từng chút lại từng chút tiếp tục trấn an nó, cúi đầu hôn một cái trên đầu nhỏ, vuốt hai tai nhỏ dỗ dành, đến khi xác định sếp miu miu uể oải ghé vào trong lòng cậu không sao nữa, cậu mới bất đắc dĩ nhìn Địch Thành một cái: "Địch tiên sinh, tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?"
Với cả cậu là một đứa con trai, làm chị dâu là cái gì vậy hả?
Địch Thành cho rằng Quý Phong đang ngượng ngùng, hắn héo úa ngồi về chỗ, tiếp tục nghịch ngón tay để dời cảm xúc đi: "Thật ra nếu em thật sự có ý này thì không cần để ý đến tôi, nếu là đại ca, tôi nguyện ý nhường cho anh ấy.

Thật đấy, tôi nói thật, nếu em trở thành chị dâu của tôi, về sau tôi chắc chắn sẽ không có tâm tư gì khác đối với em, sẽ chỉ tôn kính em đúng mực." Như kính trọng đại ca vậy.
Cũng từ chuyện đêm qua làm cho hắn biết, năm đó đại ca còn trẻ tuổi như vậy đã phải tiếp quản gia nghiệp lớn đến như thế là không dễ dàng đến chừng nào.
Thì ra khi hắn và nhị ca tưởng rằng Địch gia gió êm sóng lặng nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm và sóng gió mãnh liệt lớn như vậy.
Hắn đã quyết định quay trở về giúp đại ca.
Ít nhất thân là một phần của Địch gia, hắn thật sự không thể không làm gì như trước kia được.
Bởi vì Địch Thành đột nhiên hù dọa sếp miu miu làm nó bị xấu mặt trước mặt Quý Phong như vậy, nó chôn đầu nhỏ trong lòng Quý Phong, sống chết cũng không chịu ló đầu ra nữa, nó quyết định kéo Địch Thành vào sổ đen.
Kết quả lại nghe thấy những lời này, nó càng rúc đầu sâu thêm một chút, phải dùng hai tay che đầu lại mới chịu được.
Quý Phong càng thêm đau đầu: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với anh, lại càng không có hứng thú với đại ca của anh.

Hôm qua cũng là lần đầu tiên tôi gặp đại ca anh."
Địch Thành sửng sốt: "Không phải là......!Nhất kiến chung tình sao?"

Cậu còn đặc biệt ngồi xe của đại ca, cả hai cha con Từ Lĩnh cũng rất nhiệt tình.
Quý Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Cơm nước xong anh về Thanh Bar hỏi Lưu Doãn là biết nguyên nhân, cứ nói là tôi bảo anh ấy nói cho anh biết."
Dù sao thì về sau cậu cũng phải làm nghề này để kiếm tiền, sớm muộn gì Địch Thành cũng sẽ biết.
Nếu cứ để Địch Thành tiếp tục suy nghĩ miên man như vậy, vạn nhất truyền đến chỗ Địch đại ca, đến lúc đó Địch đại ca lại nghĩ nhiều......
Quý Phong không ngờ Địch Thành lại là một tên ảo tưởng như vậy.
Địch Thành há hốc mồm, Lưu Doãn? Lưu Doãn biết ư?
Bởi vì những lời này của Quý Phong, Địch Thành ăn một bữa cơm mà tim gan cồn cào, hận không thể ngay lập tức chạy đi tìm Lưu Doãn tìm hiểu xem mọi chuyện rốt cuộc là sao.
Ngay khi sắp ăn cơm xong, bên ngoài phòng riêng có tiếng động truyền đến, không giống tiếng ăn cơm ồn ào.
Quý Phong biết trò hay đã mở màn, cậu nhìn Địch Thành thấy hắn cũng không có tâm trạng ăn uống gì, cậu dứt khoát đứng dậy, đợi xem kịch xong rồi về nhà an ủi miu miu.
Khi Quý Phong đi ra ngoài cùng Địch Thành, vài nhân viên phục vụ tụ tập lại với nhau ở bên ngoài đại sảnh, giải thích gì đó với một tiên sinh trung niên.
Tiên sinh trung niên bảo bọn họ đi tìm quản lý tới đây.
Vừa đúng lúc phó giám đốc Trần ca và Cát Hâm nhận được tin tức đã vội vàng tới đây, Trần ca đi đến hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Vị tiên sinh kia thấy Trần ca giới thiệu thân phận mới cau mày không vui nói: "Lúc trước tôi ăn cơm ở chỗ các anh, làm mất một chiếc ví tiền ở chỗ này, bên trong có giấy tờ của tôi cùng với các loại thẻ, tôi hỏi mấy nhân viên phục vụ này nhưng bọn họ nói chưa từng nhìn thấy.

Đồ của tôi làm mất ở chỗ các anh, dù thế nào thì các anh cũng phải giúp tôi tìm lại chứ?"
Hắn cũng rất nóng vội, vừa nghe thấy không có, nghĩ đến việc không có giấy tờ thì đêm nay không thể đăng ký là lại nóng nảy, lúc này mới làm ồn ào.
Trần ca nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn chưa mở miệng mà chỉ nhìn đám nhân viên, đặc biệt là lúc nhìn Điền Tân, thật ra hắn vẫn hy vọng cậu ta đừng có mở miệng ra.
Có điều đã để hắn thất vọng rồi, chắc là do quá nóng lòng muốn hãm hại Cát Hâm, Điền Tân vội vã như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Tôi nhớ ra rồi! Vị tiên sinh này nhắc tới ví tiền làm tôi đột nhiên nhớ tới, không lâu trước đó ở phòng thay đồ tôi nhìn thấy quản lý Cát giấu một thứ gì đó đi, không biết......!Có phải là ví tiền hay không? Quản lý Cát không nói với người ta sao?"
Câu nói cuối cùng bổ thêm vào này như thể vô tội nhưng thật ra là cố ý nhắc nhở mọi người, có phải Cát Hâm nhặt được nhưng lại muốn giấu đi chiếm cho riêng mình hay không, hoặc là......!Chính Cát Hâm đã ăn trộm nó.

Mặc kệ là kiếp đầu tiên hay là kiếp thứ hai, nếu lại lục soát người Cát Hâm thì cậu cũng hết đường chối cãi, điều đó cũng đã đủ khiến Cát Hâm mất công việc này, hoặc là bị cách chức quản lý.
Điền Tân nói xong đã chuẩn bị sẵn rằng Cát Hâm sẽ cãi lại, hắn đã sớm luyện qua vô số lần trong lòng, lúc ấy ở phòng thay đồ chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Chỉ cần hắn không thừa nhận, ví tiền lại lục soát được ở trên người Cát Hâm, cậu ta cũng hết đường chối cãi.
Nhưng khiến Điền Tân bất ngờ là Cát Hâm không nói gì cả, khi mọi người nhìn sang, biểu cảm trên mặt cậu cũng rất bình tĩnh, còn Trần ca thì lại thở dài một tiếng, nhìn Điền Tân một cái thật sâu.
Một cái nhìn này không hiểu sao khiến Điền Tân khẽ lộp bộp trong lòng.
Điền Tân còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, Trần ca đã đi đến sau lễ tân, lấy ra một cái ví tiền đưa cho vị tiên sinh kia: "Có phải là cái này hay không? Trước đó đúng là có người nhặt được đã giao cho lễ tân, vốn định chờ người mất tài sản tới nhận, bên trong có giấy tờ của tiên sinh, có thể chứng minh là của tiên sinh, vật quy nguyên chủ."
Người mất tài sản ngơ ngác, nhận ví thấy không thiếu thứ gì cả, trái lại cảm thấy ngượng ngùng: "Chuyện này đúng là......!Rất cám ơn các anh, là ai nhặt được vậy? Tôi nhất định phải cảm ơn người đó mới được."
Người mất tài sản nhìn về phía Cát Hâm.
Trần ca cười nói: "Đây là quản lý của chúng tôi, cậu ấy nhặt được đã nhanh nhanhchongs giao cho tôi ngay lập tức, nhưng đây cũng là việc mà chúng tôi nên làm."
Người mất tài sản vô cùng cảm kích Cát Hâm, ngàn ân vạn tạ, bởi vì để kịp thời gian nên đã để lại một tấm danh thiếp, ngày sau nhất định sẽ quay trở về cảm ơn cậu thật tốt.
Điền Tân ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà sững sờ.
Sau khi tiễn người mất tài sản rời đi, Trần ca cho mọi người tiếp tục phục vụ khách hàng, cứ như chưa từng có việc gì xảy ra.
Việc này đúng là có thể vạch trần Điền Tân ngay lúc đó, nhưng khi ấy chuyện nhân viên phục vụ của nhà hàng tư nhân bọn họ vì tranh giành vị trí quản lý mà không tiếc vu oan hãm hại nhau, nếu truyền ra ngoài thì sẽ chỉ ảnh hưởng tới thanh danh của nhà hàng bọn họ mà thôi.
Cho nên việc này chỉ có thể giải quyết trong âm thầm.
Nhưng mấy nhân viên phục vụ không ngốc, họ đã đoán ra, đặc biệt là từ phản ứng vừa rồi của Điền Tân, họ nhanh chóng đi làm việc.
Trần ca thấy mọi người đều không để ý đến chuyện này nữa thì mới nhìn Điền Tân, bảo hắn ta và Cát Hâm đi theo hắn.
Khi Cát Hâm đi qua bên cạnh Quý Phong, Quý Phong cười với cậu: "Đi đi."
Cát Hâm chỉ có thể vội vàng đi xử lý chuyện trước.
Quý Phong cùng Địch Thành tính tiền rồi trở về.
Mà sau khi tới kho hàng, Trần ca mặt không biểu cảm nhìn Cát Hâm: "Cậu là quản lý, những việc này đều do cậu xử lý, vậy thì Điền Tân đi hay ở cũng là do cậu quyết định."
Sắc mặt Điền Tân tái nhợt, cuống quít nhìn về phía Cát Hâm: "Tôi, tôi......"
Nhưng Cát Hâm lại không nhìn hắn.
Điền Tân luống cuống: "Trần ca, không phải tôi, tôi không lấy, tôi chỉ là, chỉ là......"
Cát Hâm thấy hắn còn muốn giảo biện, cậu đã mở miệng trước: "Cậu đưa cho tôi một thứ bị bọc bằng túi, tôi không mở ra mà giao cho Trần ca luôn.


Cho nên cái ví tiền kia chỉ có dấu vân tay của cậu, của người mất tài sản và của Trần ca mà thôi, cậu xác định muốn tôi gọi người mất tài sản quay lại một lần nữa sao?"
Đầu óc Điền Tân ầm ầm nổ tung, hắn trắng mặt, bắt đầu cầu xin Cát Hâm.
Cát Hâm thở dài một tiếng: "Tôi đã đoán ra là cậu, cũng định cho cậu một cơ hội, nếu khi đó cậu không nói như vậy, tôi sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra.

Nhưng nếu cậu vẫn lên tiếng hãm hại tôi, vậy thì......!Tôi không làm nổi chuyện lấy ơn báo oán, cậu cầm tiền lương hôm nay rồi rời đi đi."
Trần ca nhìn Cát Hâm một cái, hắn rất kinh ngạc, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra thưởng thức.
Hắn thật sự sợ cậu sẽ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Điền Tân sững sờ, tại sao ngay cả cầu xin cũng bị Cát Hâm từ chối chứ, cuối cùng Điền Tân sợ cậu nói hết mọi chuyện ra nên chỉ có thể đi thu dọn đồ đạc.
Nhưng việc hắn ta bị sa thải thêm cả chuyện trước đó, làm sao mọi người có thể không đoán ra nguyên nhân được cơ chứ?
Mà ở bên kia, Quý Phong tiễn Địch Thành về rồi đi vào trong nhà, thấy miu miu vẫn luôn héo úa.
Đầu tiên cậu trấn an nó một lát, rồi lại cho mèo ăn, cậu nghĩ, vẫn còn chút thời gian, không bằng tranh thủ trước khi bí thư Hách tới thì tắm rửa cho miu miu một cái?
Kết quả, Quý Phong mới vừa chuẩn bị xong đồ đạc, bí thư Hách trước đó nhận được tin từ Quý Phong biết sếp sẽ ở nhà một mình buổi tối nên đã mang văn kiện đến sớm.
Vừa mới đến đã nhìn thấy Quý Phong đang ôm sếp miu miu, một cái tay khác còn cầm sữa tắm cho mèo.
Bí thư Hách:??? Quý tiên sinh sẽ không......!Tắm cho sếp đấy chứ?
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn sếp miu miu nhìn sang với ánh mắt sâu xa, tuy rằng bây giờ sếp đang khỏa thân nhưng còn có một thân lông lá, cũng không may không sao.
Nhưng nhìn một thân lông tơ so với tự tay vuốt một lần có hiệu quả hoàn toàn khác nhau đó!
Bí thư Hách tay ôm văn kiện hoảng loạn cả lên: Sếp ơi, anh cứ để cho Quý tiên sinh tắm cho mình như vậy sao?
Sếp miu miu tiếp tục sâu kín nhìn hắn: Cậu cảm thấy tôi trốn nổi sao?
Hắn cũng không phải chưa từng giãy giụa mà? Nhưng có tác dụng gì đâu?
Bí thư Hách trơ mắt nhìn Quý tiên sinh chào hỏi với hắn xong, để hắn ngồi một lúc, sau đó ôm sếp vào phòng tắm.
Bí thư Hách bất an, mắt mịt mờ nhìn qua gọng kính: Về sau sếp mà biến thân trở về thì có diệt khẩu hắn hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui