Editor: Hannie
Beta: Chuối
Chu Nhị Hoà đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định vào Wechat kéo số điện thoại của Ứng Tấn ra khỏi danh sách đen.
Gần như cùng lúc đó, thông báo cuộc gọi đến của Ứng Tấn hiện lên trên màn hình.
Gọi tới nhanh vậy luôn á? - wattpad: atoe1803
Mấy ngày nay anh ta...!Liên tục gọi điện thoại sao?
Chu Nhị Hoà nắm chặt điện thoại, siết chặt ngón tay, cuối cùng cũng ấn nút nghe.
Ứng Tấn ngồi trên sân thượng, xung quanh rải rác vài chai rượu, tay không ngừng bấm cùng một số điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng nữ tự thông báo.
Ném chai rượu đã uống cạn trong tay kia xuống đất, Ứng Tấn nhìn xuống con đường bên dưới sân thượng ồn ào náo nhiệt, thành thạo cúp máy kết thúc giọng nữ tự động, rồi bấm số gọi lại.
Điện thoại reo hai tiếng, rồi đột nhiên được kết nối.
Đã kết nối...
Ứng Tấn run tay, suýt làm rơi điện thoại xuống đất.
Trong tích tắc, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu anh:
Em giờ đang ở đâu? Hôm đó sao em đột nhiên biến mất? Tại sao em cho anh vào danh sách đen...?
Nhưng cuối cùng, anh chỉ hỏi một câu:
"Giờ em có ổn không?"
Cảm giác chua xót dâng lên mắt, Chu Nhị Hoà cố gắng chớp mắt kìm nén nước mắt, khẽ nói: "Ừm."
Tuy hắn đã cố che giấu, Ứng Tấn vẫn nhận ra tiếng nức nở trong lời nói đó, bỗng hoảng hốt.
"Em, em đừng khóc, lần trước ở văn phòng là do anh không tốt, anh không nên dạy cô gái kia..."
"Không phải lỗi của anh." Chu Nhị Hoà không kìm được, nước mắt tuôn trào, hít mũi trách móc anh: "Sáng hôm đó sao anh lại đi mất?"
"Anh đi mua thuốc thuốc chống viêm cho em, chỗ đó của em lúc sau hơi sưng." Ứng Tấn khàn giọng giải thích.
Sự xấu hổ và im lặng dần lấn át đi cảm xúc, Chu Nhị Hoà chợt nín thở, đột nhiên không biết nói gì.
Hồi lâu, vẫn là Ứng Tấn phá tan bầu không khí im lặng này.
"A Hoà, anh nhớ em lắm."
Chu Nhị Hoà ngẩn ra, biểu cảm dần dịu dàng xuống, nhẹ nhàng nói: "Em cũng nhớ anh."
"Bây giờ em đang ở Rome." Chu Nhị Hoà liếc nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ: "Ngày mai em sẽ về tìm anh."
...
Ninh Dữ Ý ngủ một giấc ngon lành cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Cậu khẽ cựa mình trong chăn, rồi ngồi dậy với mái tóc rối bời.
Căn bếp nhỏ bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng động.
Ninh Dữ Ý xỏ dép lê, lê lết đi rửa mặt qua loa, sau đó mở cửa phòng, thấy bóng lưng Phàn Trung Xuyên đang bận rộn trong bếp, cậu tiến đến ôm anh từ phía sau.
"Tỉnh rồi à?" Phàn Trung Xuyên buông nguyên liệu trong tay xuống, quay người dùng bàn tay còn lại vuốt ve đầu Ninh Dữ Ý, "Tối qua tóc còn chưa khô mà đã ngủ rồi."
"Không sao, không nhức đầu ạ." Ninh Dữ Ý lắc đầu, tò mò về một vấn đề khác hơn.
Cậu nhìn vào bánh bao hấp mà Phàn Trung Xuyên đang làm: "Anh biết nấu ăn ạ?"
"Chỉ biết một chút thôi." Phàn Trung Xuyên trước đây du học ở nước ngoài, vì không thích có người khác trong nhà nên tự học nấu một số món ăn sáng đơn giản, còn bữa trưa và bữa tối thì ăn bên ngoài.
"Khách sạn không có bữa sáng sao?" Về một mặt nào đó, Ninh Dữ Ý thực sự là một trai thẳng.
Phàn Trung Xuyên im lặng một hồi, thở dài, hôn nhẹ lên khóe môi Ninh Dữ Ý.
"Khách sạn chỉ có bữa sáng kiểu Tây chẳng phải em thích bữa sáng kiểu Trung Quốc sao?"
Vì em thích, nên anh làm cho em.
- wattpad: atoe1803
Ninh Dữ Ý hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, ôm lấy Phàn Trung Xuyên dụi dụi.
"Phàn Trung Xuyên, em thích anh lắm."
------------------------------------------
Sau khi ăn sáng, Lâm Ý Nguyệt rủ Tạ Lâu đi dạo khu mua sắm miễn thuế, để mấy đứa nhỏ ở lại khách sạn nghịch ngợm.
Tạ Dực Nam chọn một bộ phim trên máy treo tường, bật cho mọi người cùng xem.
Ninh Dữ Ý dựa vào vai Phàn Trung Xuyên vừa cắn hạt dưa vừa xem tivi.
Điện thoại của Tạ Duệ Châu rung lên, y đứng dậy ra ban công nghe máy.
Ninh Dữ Ý lơ mơ nghe thấy tên Hứa Anh Triết và Kỷ Tiểu Ngưng, đoán chừng là chuyện cũ.
Một lát sau, Tạ Duệ Châu cúp điện thoại, ra ngoài hút thuốc lá rồi quay lại.
"Việc đã điều tra ra chưa anh?" Ninh Dữ Ý ngước mắt nhìn Tạ Duệ Châu hỏi.
"Ừ." Tạ Duệ Châu ngồi lại ghế sofa: "Hứa Anh Triết luôn có người bên ngoài, nhưng mà đa phần là tìm bạn tình lâu dài, đều là người trong giới, cho chút tài nguyên là bịt miệng."
"Hứa Anh Triết?" Tạ Dực Nam nghe đến cái tên này, rời sự chú ý khỏi bộ phim: "Vợ anh ta không phải là Nguyễn Tiếu Hủy sao?"
"Đúng vậy, đang mang thai hơn tám tháng, sắp sinh rồi."
Tạ Duệ Châu nói xong câu này, cả phòng chìm vào im lặng.
An Tây Nhĩ không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, là người mờ mịt nhất trong phòng.
Cuối cùng, nhận ra mình không thể chen vào chủ đề này, anh ta lại tiếp tục xem phim.
"Gần đây, Nguyễn Nhạc Trí đã nhờ người điều tra Hứa Anh Triết." Tạ Duệ Châu nói tiếp: "Nhưng cậu ta sợ Nguyễn Tiếu Hủy động thai nên không dám nói cho cô ấy biết."
Ninh Dư Ý cau mày: "Có thể không nói cho cô ấy biết, suốt một tháng cứ để cô ấy cứ mờ mịt như vậy sao?"
"Chuyện này thực sự khó giải quyết." Tạ Dực Nam trầm tư một lúc: "Nguyễn Nhạc Trí chắc là đã có kế hoạch, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện Nguyễn gia."
Tạ Dực Nam ngẩng đầu, ánh mắt không còn dịu dàng như trước: "Hà Tiêu Tiêu này, nhất định phải xử lý."
Suốt thời gian trò chuyện, Phàn Trung Xuyên chỉ nắm lấy tay Ninh Dữ Ý trong lòng bàn tay mình, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ đầu ngón tay.
Chỉ khi nghe đến ba chữ "Hà Tiêu Tiêu" anh mới ngẩng đầu lên.
"Chọn diễn viên khác cho đoàn phim 'Chu Dương Hoàng' đi." Phàn Trung Xuyên lên tiếng.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tạ Duệ Châu gật đầu đồng ý.
Nhưng kế hoạch vẫn không kịp thực tế, cuối cùng Hà Tiêu Tiêu vẫn ở lại đoàn phim.
Ninh Dữ Ý cầm điện thoại, màn hình hiển thị giao diện Weibo, nhìn kỹ hơn còn có thể thấy một vài chủ đề nóng.
#《Chu Dương Hoàng》 chính thức công bố #
# Anh em Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu tái hợp trong cùng một đoàn phim #
# Ninh Dữ Ý và Hà Tiêu Tiêu hợp tác tiếp sau "Xin chào diễn viên" #
Tạ Dực Nam và Phàn Trung Xuyên đang gọi điện thoại liên hệ với nhà sản xuất phim, hỏi tại sao lại đột ngột công bố mà không hề báo trước.
"Bây giờ đã công bố rồi thì chắc chắn không thể thay đổi được nữa." Tạ Duệ Châu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nội dung trên điện thoại.
Tạ Dực Nam gọi điện xong quay lại, nói: "Sau khi về nhà, Hà Tiêu Tiêu đã lén lút gặp đạo diễn một lần."
Tạ Duệ Châu nói: "Tôi đã nói rồi, đạo diễn này không đáng tin."
Tạ Dực Nam đáp: "Nhưng ông ta là người giỏi nhất trong ngành làm phim cung đấu."
Tạ Duệ Châu: "Vậy nên bây giờ chọn ông ta sẽ dễ dàng hơn sao?"
Tạ Dực Nam không muốn tiếp tục nói chuyện với y nữa, quay sang hỏi Phàn Trung Xuyên vừa bước vào: "Thế nào?"
Phàn Trung Xuyên lắc đầu: "Chuyện này khó giải quyết, Hà Tiêu Tiêu có ảnh của đạo diễn."
Tạ Dực Nam hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"
Phàn Trung Xuyên đưa ra phương án xử lý: "Xử lý Hứa Anh Triết, tung tin về Hà Tiêu Tiêu trước, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để xóa ảnh của đạo diễn trên toàn mạng bất cứ lúc nào."
Tạ Dực Nam tán thành: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Hai người ngồi lại cùng nhau để bàn bạc đối sách.
Ninh Dữ Ý ngoái đầu nhìn quanh, cuối cùng đành nhích mông, di chuyển về phía An Tây Nhĩ, người đang giữ vẻ mặt bình tĩnh.
An Tây Nhĩ nhìn thấy hành động của Ninh Dữ Ý, mắt sáng lên, cảm thấy có người đồng hành.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, Ninh Dữ Ý nhận được ánh nhìn chết chóc của Phàn Trung Xuyên, vội vàng dời mắt đi.
Đối diện với ánh mắt tội nghiệp của An Tây Nhĩ, Ninh Dữ Ý chỉ có thể đáp lại bằng một biểu cảm bất lực.
Cuối cùng, Ninh Dữ Ý thở dài như một thiếu niên già dặn, cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Ninh Dữ Ý bắt đầu chọc Chu Nhị Hoà, ngày thứ hai ở Rome Chu Nhị Hoà đã vội vã trở về Hải Thị, Tạ Dực Nam sẵn tiện cho hắn và Ứng Tấn nghỉ phép vài ngày để họ tự lo liệu chuyện của mình.
Chu Nhị Hoà — Tôi đã xem hot search rồi, đạo diễn và công ty đã bàn bạc về việc thông báo chính thức chưa?"
Ninh Dữ Ý — Chưa nữa, mấy anh và Phàn tổng đang thảo luận về cách xử lý.
Chu Nhị Hoà — Thái độ của họ thế nào? - wattpad: atoe1803
Ninh Dữ Ý — Không cho Hà Tiêu Tiêu vào đoàn.
Chu Nhị Hoà — Không thể cho vào được, nếu cho vào thì không biết còn bày ra bao nhiêu trò lố lăng nữa."
Ninh Dữ Ý — Khoan hãy nói chuyện này, anh vội chạy về thế đã giải thích hiểu lầm với Ứng Tấn chưa?
Chu Nhị Hoà —....!Thôi mình đừng nói về chuyện này nữa được không?
Ninh Dữ Ý — Hiểu rồi, vậy là do anh hiểu lầm.
Chu Nhị Hoà — Tạm biệt.
(Mặt cười.
JPG)
Ninh Dữ Ý — Về nhà rồi Ứng Tấn có giận không?
Ninh Dữ Ý — Xin chia sẻ kinh nghiệm trước, anh dỗ anh ta bằng cách nào vậy? Sau này nếu Phàn Trung Xuyên tức giận, em sẽ có kinh nghiệm, anh em với nhau mà, cho em mượn cách của anh một chút nhé.
Chu Nhị Hoà — Cách tốt nhất là: dùng chính bản thân mình để dỗ dành.
Ninh Dữ Ý — ??? Thân thể?
Chu Nhị Hoà — Đúng vậy, chính là ý em nghĩ đó: )
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Dữ Ý: Vậy thôi khỏi dỗ nữa đi, cứ để Phàn Tổng giận cũng tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...