Editor: Sn
Ninh Dữ Ý hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên phía Vu Tư Hàn, đang cùng Lâm Trì Cảnh thảo luận sôi nổi về tiểu thuyết "Chu Dương Hoàng" trên bàn ăn, thỉnh thoảng lại vỗ tay reo hò vì quá khích.
Ăn xong cơm, Lâm Trì Cảnh còn muốn theo Ninh Dữ Ý về nhà, tiếp tục cho cậu xem những tiểu thuyết khác của mình, nhưng bị Tạ Duệ Châu kéo lại: "Đừng muốn cậu mợ biết anh đã về nước rồi mà còn đi lêu lổng quá."
"Tôi đâu có lêu lổng, tôi đang thảo luận về cốt truyện với em trai đây mà." Lâm Trì Cảnh ấm ức, "Hơn nữa, Ninh Ninh sắp đóng vai Cửu hoàng tử rồi, tìm hiểu thêm cũng tốt mà."
Tạ Duệ Châu mặt đen xì, hoàn toàn không thể cưỡng lại ánh mắt mong đợi của Ninh Dữ Ý, "Em đóng nam chính, em cũng đến nghe thử xem."
Lâm Trì Cảnh suýt sặc nước bọt: "Em nghe cái gì chứ, nam chính chẳng có gì hay để nói đâu, em có thể đi xem những bình luận dài dưới tiểu thuyết của anh đi, họ đã phân tích nam chính rất hoàn hảo rồi."
Ý của hắn là, hắn chỉ muốn thảo luận cốt truyện với Ninh Ninh, chứ không muốn thảo luận với y.
Nhưng Tạ Duệ Châu không dễ dàng bị đuổi đi như vậy, y kéo Ninh Dữ Ý ra sau lưng mình: "Đi thôi, Ninh Ninh."
Ninh Dữ Ý: "Dạ." – wattpad: pod1803
Lâm Trì Cảnh cau mày, nhìn Tạ Duệ Châu với vẻ tức giận ở góc mà Ninh Dữ Ý không nhìn thấy.
Lười đôi co với "học sinh tiểu học", Tạ Duệ Châu thực sự không muốn nói chuyện với người anh họ này của mình.
Sau khi chở Ninh Dữ Ý đi thanh toán và lên xe, y đạp ga phóng đi.
Lâm Trì Cảnh chậm chân hơn, đờ đẫn nhìn theo làn khói xe sau khi xe rời đi.
Tạ Duệ Châu đến Thanh An, không dừng ở khu nhà cao tầng phía trước mà trực tiếp lái xe vào khu biệt thự.
"À, anh hai." Ninh Dữ Ý nhận ra xe đi càng lúc càng sâu vào, "Chúng ta vào đây làm gì, tìm Phàn Trung Xuyên à?"
"Tìm anh ta làm gì?" Tạ Duệ Châu hờ hững nói, "Đưa em đi xem nhà."
"Nhà ư, ừm?"
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Ninh Dữ Ý xuống xe và phát hiện Tạ Duệ Châu thế mà đưa cậu đến bên cạnh nhà Phàn Trung Xuyên.
Tạ Duệ Châu hiển nhiên cũng phát hiện chỗ này sát vách nhà Phàn Trung Xuyên "Chết tiệt, ai mua nhà vậy, mua đâu không mua lại mua nơi này."
"Anh hai, anh đang nói gì vậy?" Ninh Dữ Ý nghe thấy Tạ Duệ Châu đang lẩm bẩm điều gì đó.
"Không có gì." Tạ Duệ Châu dắt Ninh Dữ Ý, nhập mật mã mở cửa lớn, "Đã trang trí xong rồi, nếu em không thích chỗ nào thì sửa lại nhé."
Bố cục hoàn toàn khác biệt so với nhà Phàn Trung Xuyên, căn biệt thự này có hai bức tường được lắp đặt cửa sổ sát đất lớn, căn bếp rộng rãi và sáng sủa, còn có rất nhiều dụng cụ nhà bếp mới, thậm chí một số dụng cụ còn chưa tháo màng bọc.
"Lên lầu với anh."
Lầu trên mang hơi thở cuộc sống nhiều hơn so với lầu dưới, tông màu chủ đạo đồng nhất với phong cách trang trí căn phòng nhỏ ban đầu của Ninh Dữ Ý, đối diện phòng ngủ là phòng làm việc theo phong cách hiện đại, một giá sách lớn chiếm trọn một bức tường chất đầy sách.
Ninh Dữ Ý tinh mắt, ngay lập tức nhìn thấy bên trong có nguyên một dãy sách của tác giả Lâm Trì Cảnh.
Họ nhớ rõ sở thích của cậu và âm thầm chuẩn bị những món quà bất ngờ nho nhỏ này cho cậu.
"Cảm ơn anh hai, em rất thích." Ninh Dữ Ý vuốt ve giá sách.
Tạ Duệ Châu nhướng mày.
Nhưng ngay sau đó Ninh Dữ Ý lại nói thêm một câu.
"Hơn nữa, nơi đây khá gần nhà Phàn Trung Xuyên, tối sang nhà bên cạnh ăn chực cũng tiện."
Nụ cười vừa nở trên môi dần dần tắt lịm, Tạ Duệ Châu lại thầm lẩm bẩm trong lòng không biết ai đã chọn căn nhà này.
"Mai mốt cho dì Vương đến chăm sóc em nhé." Tạ Duệ Châu đi đến cuối tầng hai - một sân thượng lớn lộ thiên.
"Em tự mình làm..." cũng được.
Ninh Dữ Ý không nói hết câu sau, vì cậu đột nhiên nhận ra, căn biệt thự này quá rộng, rộng đến mức nhiều căn phòng đều trống rỗng.
"Được thôi." Ninh Dữ Ý gật đầu nghiêm túc.
– wattpad: pod1803
"Hôm kia chúng ta sẽ trở về tiếp tục quay chương trình gameshow, vậy mai có muốn về nhà ăn tối không?" Tạ Duệ Châu nhìn xuống một cây hướng dương trong khu vườn dưới lầu, "Quản gia hỏi sở thích của em rất lâu rồi, mẹ cũng muốn tự tay nấu ăn."
Nhắc đến chuyện nấu ăn, Tạ Duệ Châu nghiêm mặt nói: "Nhưng mà anh và ba sẽ ngăn mẹ lại."
"Mẹ...!tay nghề nấu ăn không tốt sao?"
"Rất tệ." Tạ Duệ Châu phàn nàn, "Vài năm trước mẹ làm một chiếc bánh gato bắt buộc chúng ta phải ăn, sau khi ăn xong anh và anh trai đã vội vã gọi bác sĩ gia đình đến ngay trong đêm."
Á đìu?
Ninh Dữ Ý cắn chặt môi, cố kìm nén tiếng cười không trào ra khỏi kẽ răng nghiến chặt.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thể nhịn được, tiếng cười "ha ha ha" vang dội bao trùm lấy Tạ Duệ Châu.
Cười đến mức bụng đau quặn, Ninh Dữ Ý ôm bụng khom người xuống, đồng thời cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
"Khụ khụ, em không cố ý cười."
Tạ Duệ Châu kéo cậu từ dưới đất lên: "Vậy, ngày mai về không?"
"Về chứ, em muốn ăn tôm sú."
"Được rồi, anh sẽ bảo quản gia chuẩn bị cho em."
"Em còn muốn ăn bánh ngọt nữa."
"Anh đi mua cho em."
"Em thích anh hai nhất."
"Anh hai cũng thích Ninh Ninh."
-------------------------
Ngay trong ngày, Tạ Duệ Châu đã dọn nhà giúp Ninh Dữ Ý.
Thật ra cũng không có nhiều thứ cần dọn, biệt thự bên này đã được chuẩn bị từ lâu, Ninh Dữ Ý chỉ cần mang theo vài bộ quần áo thường mặc là được.
Lần cuối cùng, Ninh Dữ Ý bế mèo sang, thả nó vào phòng mèo mà Tạ Duệ Châu dặn dò người ta sửa sang cho nó tha hồ vui đùa.
Xong xuôi tất cả, trời cũng tối sầm, Ninh Dữ Ý tựa vào chiếc ghế sofa nhỏ trên bệ tầng hai, đón gió đêm thổi.
Căn biệt thự bên cạnh vẫn tối đen như mực, Phàn Trung Xuyên vẫn chưa về.
Ninh Dữ Ý muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại sợ làm phiền anh làm việc.
Hành động mở rồi đóng khung trò chuyện lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ nhắn cho Phàn Trung Xuyên một câu.
— Tối nay anh có về ăn tối không? – wattpad: pod1803
Tin nhắn đã được gửi đi như đá chìm biển sâu, Ninh Dữ Ý chưa kịp nhận được hồi âm đã thiếp đi trên ghế sofa.
Tiếng ve rả rích vang vọng không ngừng trong đêm hè, khu nhà Thanh An do các nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước cùng nhau thiết kế, lấy chủ đề gần gũi với thiên nhiên và môi trường trong xanh.
Trong mơ, Ninh Dữ Ý quay trở lại viện mồ côi.
Lẽ ra đây phải là ký ức của nguyên chủ, nhưng trong mơ Ninh Dữ Ý lại chìm đắm trong khung cảnh đó, nhìn những người bạn nhỏ xung quanh thay đổi từng lứa.
Một số đứa trẻ bệnh nặng không có tiền chữa trị đã qua đời, một số đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương được nhận nuôi.
Bị Tiểu Béo ức hiếp, bị Vu Tư Hàm chơi xấu; bị các bé gái vây quanh muốn tết tóc cho mình - bởi vì mình quá xinh đẹp
Còn có thời thơ ấu được mẹ ở viện mồ côi cho uống thuốc, mỗi lần ngoan ngoãn uống hết thuốc, mẹ ở viện mồ côi sẽ lén lút cho mình một viên kẹo nhỏ.
Rõ ràng chỉ là một viên kẹo cứng bình thường và rẻ tiền, nhưng 'Ninh Dữ Ý' trong mơ nắm chặt viên kẹo đó trong tay, vô cùng thỏa mãn.
Mơ sâu hơn, cảnh viện mồ côi dần tan biến, tiếp theo đó cậu lại không hiểu sao mà xuất hiện trong bệnh viện.
Lúc đó cậu mới lên đại học, không biết phải làm gì trước căn bệnh đột ngột được phát hiện của mẹ ở viện mồ côi.
Cậu và một số đứa trẻ mồ côi khác đã đi làm từ lâu cố gắng gom tiền, gọi điện khắp nơi vay tiền.
Từng lần vấp ngã, cuối cùng cho đến trước khi mẹ ở viện mồ côi qua đời, họ vẫn không gom đủ vài chục triệu tiền phẫu thuật.
Tin tức về cái chết được thốt ra từ miệng bác sĩ, cậu ôm đầu gối ngồi co ro ở góc phòng.
.
.
Phàn Trung Xuyên trở về nhà đã khuya.
Căn nhà bên cạnh vốn không có người ở hiếm hoi sáng đèn, Phàn Trung Xuyên ngạc nhiên nhìn sang.
Rồi anh nhìn thấy trên bục nhỏ tầng hai có người đang nằm.
Là người con trai anh đặt trong tim.
Phàn Trung Xuyên nhướng mày, bước vào nhà khựng lại, đổi hướng đi đến cửa biệt thự bên cạnh, bấm chuông cửa.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Ninh Dữ Ý từ cơn ác mộng trở về thực tại.
Dưới trán Ninh Dữ Ý còn đọng lại mồ hôi, khi nhịp tim đập nhanh dần bình ổn lại, cậu mới xuống lầu mở cửa.
Vừa mở cửa, cậu đã nhìn thấy một người mà cậu không ngờ tới.
"Anh ơi." Ninh Dữ Ý ngước mặt lên, bất ngờ nhào lên ôm Phàn Trung Xuyên, "Sao anh lại đến đây?"
Phàn Trung Xuyên đỡ lấy người đang ôm mình, "Lúc vào nhà thấy em nằm trên ban công."
"Sao lại ngủ ở đấy? Bị cảm lạnh thì sao?"
"Ưm, ngủ quên lúc nào không hay." Ninh Dữ Ý dụi mắt, "Em đang đợi tin nhắn của anh mà."
Tin nhắn? – wattpad: pod1803
Phàn Trung Xuyên sững sờ, lúc này mới nhận ra Ninh Dữ Ý đã nhắn tin cho mình.
Xoa xoa thái dương nhức mỏi, Phàn Trung Xuyên xin lỗi: "Xin lỗi em, anh không để ý."
"Không sao, không sao, dạo này anh có vẻ bận rộn mà." Ninh Dữ Ý nhận ra những vệt máu đỏ trong mắt anh, "Anh đã ăn tối chưa?"
Phàn Trung Xuyên lắc đầu.
"Vậy anh về ngủ một lát đi, lát nữa em nấu cháo mang qua cho anh nhé." Ninh Dữ Ý cười đến hai mắt đều híp lại, trông như một chú mèo con chờ được khen ngợi, "Bây giờ anh mệt lắm rồi đó."
"Ừm, được thôi." Phàn Trung Xuyên xoa đầu Ninh Dữ Ý.
Tiễn Phàn Trung Xuyên về nhà, Ninh Dữ Ý vào bếp bắt đầu tìm nguyên liệu nấu cháo.
Lần này Ninh Dữ Ý quyết định nấu cháo nấm hương bò bía.
Vì không tìm thấy nấm hương khô, Ninh Dữ Ý đã thay thế bằng nấm hương tươi.
Nấm hương thái hạt lựu, thịt bò băm nhuyễn ướp gia vị.
Sau đó, xào nấm hương thái hạt lựu và thịt bò băm với dầu ăn.
Khi cháo trong nồi gần chín, cho thịt bò băm xào và nấm hương thái hạt lựu vào, cuối cùng cho trứng hoa đánh tan vào trước khi tắt bếp mười phút.
Đang chờ cháo, Ninh Dữ Ý mở JJ Văn học thành, bắt đầu đọc những tiểu thuyết khác của Lâm Trì Cảnh.
Lâm Trì Cảnh viết toàn bộ các tiểu thuyết không có CP, đề cập đến mọi chủ đề từ hiện đại đến cổ đại, từ chiến tranh súng đạn đến âm mưu quyền lực.
Đợi đến khi nấu xong cháo rồi, Ninh Dữ Ý mới lưu luyến không muốn rời khỏi JJ Văn Học Thành, ôm nồi cháo bắt đầu đi qua nhà sát vách.
Có lẽ vì sợ Ninh Dữ Ý vào phòng tối, Phàn Trung Xuyên đã bật đèn sáng cả phòng khách và nhà bếp.
Ngay cả cầu thang lên tầng hai cũng sáng rực rỡ.
Ninh Dữ Ý đi vào bếp lấy khay và bát, rồi bưng lên tầng hai.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dữ Ý bước vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Khác hoàn toàn với phong cách nhẹ nhàng, sáng sủa của phòng Ninh Dữ Ý, phòng của Phàn Trung Xuyên chỉ sử dụng ba màu chủ đạo là đen, trắng và xám.
Nhưng dưới bàn tay tài hoa của nhà thiết kế nổi tiếng, căn phòng hoàn toàn không hề tạo cảm giác tù túng
"Anh? " Ninh Dữ Ý đặt khay lên bàn cạnh cửa, bước đến bên giường khẽ gọi.
"Ừm." Phàn Trung Xuyên mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Dữ Ý thò đầu ra, có chút lo lắng nhìn anh.
"Anh ơi, cháo đã nấu xong rồi, anh dậy ăn chút gì trước đi."
Ăn tối muộn như vậy vốn không tốt, dễ bị đau dạ dày.
Có lẽ vì dạo này bận rộn quá, Phàn Trung Xuyên buồn ngủ vô cùng, lơ mơ nghe thấy Ninh Dữ Ý nói gì đó, cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy người mình thích miệng mấp máy.
Rất mê người, muốn cắn.
Phàn Trung Xuyên nuốt nước bọt, đưa tay kéo Ninh Dữ Ý lên giường, lật người đè lên.
"Anh ơi?" Ninh Dữ Ý mém bị hù chết, cậu chỉ đến gọi Phàn Trung Xuyên dậy, sao tự dưng lại bị anh kéo lên giường?
Ninh Dữ Ý cố gắng vùng khỏi sự kìm kẹp của cánh tay thép Phàn Trung Xuyên, nhưng vô tình chạm vào cổ anh.
Rất nóng, thậm chí có chút bỏng tay.
Ninh Dữ Ý lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, "Có phải anh bị sốt rồi không?"
"Mới nãy đây vẫn còn ổn mà." Ninh Dữ Ý nhất thời hoảng hốt, nhưng lại bị Phàn Trung Xuyên ôm chặt xuống giường không cho đứng dậy.
"Anh buông em ra trước, em đi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh."
"Không muốn." Phàn Trung Xuyên hiếm hoi có chút trẻ con khi đang sốt, không mấy nghe lời Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý đành dỗ dành anh như dỗ trẻ con: "Ngoan nào, sốt rồi phải đo nhiệt độ và uống thuốc."
Người đang đè lên người mình không có phản ứng gì.
Ninh Dữ Ý cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Phàn Trung Xuyên đã ngủ thiếp đi.
Hỡi ơi, như này thì em biết phải làm sao đây! ! !
Tác giả có lời muốn nói:
Phàn Trung Xuyên: Thất sách, đáng lý phải thừa dịp không tỉnh táo mà hôn em ấy một cái mới đúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...