Sau khi Vân Niệm Niệm trở về Lâu gia, không ngoài dự liệu, lại là một bàn các món ngon.
Lâu Vạn Lý châm đưa rượu lên, chỉ vào đầy bàn trân tu nói: "Đến, đây là bàn đồ ăn trấn an khuê nữ Niệm Niệm a, không cần khách khí, thoải mái ăn!"
Phu nhân bên cạnh khuyên: "Miếng đầu tiên phải ăn thật lớn, toàn bộ kinh hãi đều dùng thức ăn này đè xuống."
Chi Lan Chi Ngọc mỗi người gắp một đũa lớn thức ăn, đặt trong chén Vân Niệm Niệm, Vân Niệm Niệm trừng trừng mắt hạnh a một tiếng, Lâu Chi Lan nhìn thấy, hiểu được nàng nghĩ gì, nói: "Tẩu tử, đũa này hai ta còn chưa có dùng qua đâu!"
Vân Niệm Niệm ngượng ngùng nói: "Ha ha ha, bị ngươi nhìn ra rồi?"
"Tẩu tử ghét bỏ cái gì!" Lâu Chi Ngọc nói, "Đều là người trong nhà, sao còn ghét bỏ chúng ta."
"Là giữ chút ý tứ thôi, không phải ta có ý ghét bỏ." Vân Niệm Niệm một bên bới cơm trong bát, một bên giải thích nói, "Các ngươi hiểu ý ta mà, vậy ta không nói thêm gì nữa."
Tiết lão thái quân cười tủm tỉm nói: "đúng vậy, Niệm nhi là đứa nhỏ dễ chung sống a."
Vân Niệm Niệm hướng bọn hắn cười một tiếng, cùi chỏ chọc chọc Lâu Thanh Trú, "Ngươi cũng ăn chút gì chứ?"
Cách ăn của Lâu Thanh Trú cùng nàng hoàn toàn tương phản, hắn giống như có thù với đồ ăn, mỗi lần đều không tình nguyện.
Lâu Thanh Trú: "Ngươi ăn no là tốt rồi."
Hắn hiện tại dùng miệng ăn còn không bằng ban đêm mượn miệng Vân Niệm Niệm ăn.
Lâu Vạn Lý thấy Vân Niệm Niệm ăn được lửng dạ, mới nói: "Niệm khuê nữ a, phụ thân suy nghĩ, về sau ngươi cùng Thanh Trú ra ngoài, vẫn là mang theo một số người đi, mặc dù ta biết vợ chồng trẻ các ngươi chính là trong mật thêm dầu, không muốn bị người khác chen ngang, nhưng chuyện hôm nay làm cho tâm phụ thân lo sợ bất an."
Phu nhân cũng phụ họa: "Đúng rồi, nhà chúng ta mời rất nhiều sư phó có công phu tốt, về sau khi đi ra ngoài, các ngươi cứ mang người theo đi."
Tiết lão thái quân nói: "Người sư phó dạy Chi Lan, Chi Ngọc võ công quyền cước kia, mặc dù có chút lớn tuổi nhưng là bậc thầy võ học nghiêm chỉnh, không bằng để cho hắn cũng đi theo các ngươi? Thanh Trú cơ thể yếu ớt, Lâu gia chúng ta lại khiến người nóng mắt nhìn theo, để mắt tới chúng ta chỉ sợ còn có..."
Lâu Vạn Lý lại hỏi Lâu Chi Lan: "Kinh Điềm báo phủ bên kia nói thế nào? Người theo dõi ca cùng tẩu tử của ngươi là ai?"
Chi Lan cau mày nói: "Còn chưa hỏi ra, nói là vẫn đang tra."
Lâu Vạn Lý đập bàn: "Tiền cho không đủ sao?!"
Chi Ngọc nói: "Đều đã cho đủ, Kinh Điềm báo Doãn đại nhân hạ lệnh, trong vòng ba ngày tất sẽ cho câu trả lời chắc chắn."
"Chậm như vậy." Lâu Vạn Lý suy nghĩ một lát, nhìn về phía trưởng tử, "Thanh Trú, phụ thân lại phái một ít hộ viện..."
Lâu Thanh Trú: "Không cần."
Hắn thấy Vân Niệm Niệm nhẹ nhàng ợ một cái, tay dưới bàn vụng trộm vỗ vỗ cái bụng, mỉm cười, nói với Lâu Vạn Lý: "Ta cùng Niệm Niệm khi đi ra ngoài sẽ cùng Chi Lan Chi Ngọc ở chung một chỗ."
Phu nhân lo lắng nói: "Mang theo nhiều người một chút càng ổn thỏa..."
"Trắng trợn đoạt người Lâu gia, ta nghĩ sẽ không có người dám làm như vậy." Lâu Thanh Trú nói, "Còn nữa, những ngày này ta đang ở đầu sóng ngọn gió, sau sự việc ở Tụ Hiền lâu, rất nhiều người đưa bái thiếp muốn mời ta gia nhập đàm luận kinh văn, nếu ta không đàng hoàng, đi ra cửa còn kéo theo hai hàng vũ phu...!vậy cũng không được xinh đẹp."
Hắn nói ba chữ "không được xinh đẹp" còn nói đến nghiêm túc, không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy có chút đáng yêu, Vân Niệm Niệm che miệng cười trộm.
Con cả lấy ra lí do thỏa đáng như thế, Lâu Vạn Lý cũng phản bác không được.
"Kia...!Chi Lan Chi Ngọc." Lâu Vạn Lý nói, "Về sau ca ca tẩu tẩu các ngươi đi ra ngoài, các ngươi cũng đi theo."
"Tốt!" Lâu Chi Ngọc vui vẻ nói, "Ta nguyện ý!"
"Kia là không thể tốt hơn." Lâu Chi Lan cũng gật đầu đồng ý.
"Tẩu tử đã ăn xong sao?" Lâu Chi Ngọc xoa xoa tay, mắt to sáng long lanh nhìn Vân Niệm Niệm, tề mi lộng nhãn, "Đi xem diễn chứ?"
Vân Niệm Niệm: "Đã ăn xong, đi thôi!"
Nàng liếc nhìn Lâu Thanh Trú, sau khi hướng trưởng bối cáo từ, cùng Lâu Chi Ngọc nhảy nhảy nhót nhót đi ra ngoài.
Lâu Vạn Lý hiếu kì: "Các ngươi chơi đùa cái gì vậy?"
Lâu Chi Lan đi sau, hành lễ, cười nói: "Tẩu tử có diệu kế chiêu tài, chờ đến khi làm thành công, nhất định mời tổ mẫu cùng phụ mẫu xem qua."
Lâu Vạn Lý đưa cổ đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, nói: "Lại là ý tưởng kiếm tiền của Niệm Niệm, Niệm Niệm mới là khuê nữ của ta đi?"
Phu nhân cười nói: "Đã sớm nói, là cưới đúng người."
Lâu Vạn Lý sờ sờ râu, "Đây là cưới một thiện tài thiên nữ vào nhà đi?"
Tiểu thiện tài thiên nữ Vân Niệm Niệm đến nghiệm thu kịch bản, nàng còn nhìn lại kịch bản một lần, nói: "Mẫu Đơn tiên tử cùng thư sinh viết tốt lắm, nhưng hai đôi còn lại, không đủ sâu."
Lâu Chi Ngọc: "Mời tẩu tử chỉ điểm."
"Thiếu tướng quân cùng Mai tiên tử phải thêm chút sinh ly tử biệt, Mai tiên tử nha, phải là một mỹ nhân băng sơn, cao ngạo, thiếu niên tướng quân phải là một thiếu niên hăng hái, một lòng nhiệt huyết, về phần công tử thương nhân cùng Đào Hoa tiên tử cũng có vẫn đề, này, các lão tiên sinh không viết ra được...!Được rồi, chuyện xưa cứ giao cho ta đi.
Người gánh hát đâu? Ta đến xem người diễn."
Lâu Chi Lan gọi gánh hát Lâu gia tới.
"Kỹ thuật diễn của bọn hắn như thế nào?"
Chi Lan Chi Ngọc, trả lời: "Hát, diễn đều là hạng nhất!"
Toàn bộ nam nữ diễn viên trong gánh hát đều đứng dậy, Vân Niệm Niệm vỗ vỗ gương mặt, giữ vững tinh thần nói: "Hôm nay cũng coi như là trải nghiệm cảm giác sản xuất vở kịch, thật sự sảng khoái."
Chi Lan Chi Ngọc nhìn về phía Lâu Thanh Trú, hiển nhiên là chờ hắn phiên dịch ý tứ Vân Niệm Niệm.
Lâu Thanh Trú lời ít ý nhiều nói: "Hai chữ, cao hứng."
Đại ca dạy bọn đệ đệ, đối với những lời nói kỳ quái của trưởng tẩu, chỉ cần nắm chắc trọng điểm.
Chi Lan Chi Ngọc thụ giáo.
Vân Niệm Niệm chọn cô nương mặt mày uyển ước, điềm tĩnh đoan trang: "Mẫu Đơn tiên tử." Lại chọn lấy một cô gái hoạt bát cơ linh, khi nhìn cảm giác như thiếu nữ thanh xuân: "Đào Hoa tiên tử."
Lâu Chi Ngọc chỉ vào một cô nương mặt mày khí khái hào hùng, sống lưng ưỡn thẳng nói: "Mai tiên tử!"
Cô nương kia nói: "Ta chỉ hát Đang Sinh!"
Vân Niệm Niệm đối với ánh mắt chọn người của Lâu Chi Ngọc hết sức coi trọng, gật đầu nói: "Cho ngươi thử kiểu diễn, kiểu hát mới."
Đến lúc chọn nam nhân vật, ba huynh đệ Lâu gia tất cả đều im lặng.
Trong mắt bọn hắn, nam nhân đều là giống nhau, không có gì khác biệt.
Mà Vân Niệm Niệm mắt lại sáng như đuốc, chỉ vào người có khuôn mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ: "Thư sinh." Lại chọn lấy thiếu niên mắt phượng, trên trán có khí thế của người học võ: "Thiếu tướng quân."
Sau đó, Vân Niệm Niệm bồi hồi hồi lâu, từ bên trong đống người, chọn một người cao, eo nhỏ, diện mạo yêu mị: "Ngươi, thương hộ."
Người kia cũng thấy ngoài ý muốn, cả kinh nói: "Nhưng thiếu phu nhân, ta đóng vai hồ yêu trong vở Đan Tử..."
Thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp, nghĩ đến, đây cũng chính là lí do không phải người hát chính trên sân khấu.
"Ta chọn ngươi." Vân Niệm Niệm nói, "Ngươi nhất định có thể!"
Sau, Mẫu Đơn tiên tử cùng thư sinh diễn thử, căn cứ theo vở kịch đã soạn, diễn đoạn đưa nước ấm trong ngày tuyết rơi.
Thưu sinh nghèo túng thư sinh bị chôn trong tuyết, Mẫu Đơn tiên tử thuận theo gió tuyết mà bay nhưng lại rơi xuống thế gian, diễn đến đoạn này, Mẫu Đơn tiên tử vừa hát vừa nhảy, Vân Niệm Niệm nhìn như si mê.
"Sân khấu...!bố trí sân khấu, đem tuyết trong bố khố đều lấy ra, trước kia thời điểm nàng nhảy, cũng là nhảy dưới khung cảnh tuyết rơi thế này." Vân Niệm Niệm khoa tay, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm sân khấu.
"Để cho ta nghĩ xem, vẫn là làm như thế nào để thiết kế sân khấu..." Máu của nàng chậm rãi sôi trào, không kịch liệt, nhưng là không bình tĩnh.
"Thật hoài niệm a, đã được nửa năm rồi đi..." Nét mặt của nàng giống như là muốn cười, nhưng nụ cười còn chưa nở, đã bị biểu cảm như muốn khóc thay thế.
Lâu Thanh Trú đều xem trong mắt, lông mày có chút trầm xuống, tiến lên, cầm tay của nàng: "Khuya rồi, hôm nay dừng ở đây đi, ta cùng Niệm Niệm trở về."
Lâu Chi Lan bởi vì Mẫu Đơn tiên tử múa một trận, có ý nghĩ mới, đang định nâng bút đổi bức họa, nghe thấy Lâu Thanh Trú nói như vậy, hắn để bút xuống, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Chờ ta vẽ xong, có thể đại viện đi cho tẩu tử nhìn sao?"
Lâu Thanh Trú gật đầu.
Hắn nắm Vân Niệm Niệm chậm tay từ từ dạo bước về đại viện, hỏi: "Niệm Niệm, lúc trước cũng là diễn viên gánh hát sao?"
"Sai!" Vân Niệm Niệm cười nói, "Hoàn toàn sai, ngươi đoán không được."
"Kia là tiên sinh viết kịch sao?"
"Cũng sai!" Vân Niệm Niệm có chút hưng phấn, "Lâu Thanh Trú, muốn cược chút gì hay không? Cho ngươi thêm ba lần cơ hội, đoán xem ta lúc trước làm nghề gì."
Lâu Thanh Trú mỉm cười, "Không phải nói, cô nương tốt không cá cược?"
Nếu chắc thắng thì vẫn là có thể." Vân Niệm Niệm tự tin nói, "Dù có cho ngươi một trăm cơ hội, ngươi cũng đoán không ra ta làm cái gì."
Nàng về đến phòng, chuẩn bị tốt văn phòng tứ bảo, nâng bút muốn đổi kịch bản, nhưng viết được ba chữ, nàng buông bút xuống.
Lâu Thanh Trú chậm rãi dạo bước tới gần, thấy ba chữ kia của nàng mặc dù tinh tế nhưng lại có sự non nớt, mượt mà như nàng, rất đáng yêu.
Hắn nhẹ giọng nở nụ cười.
Vân Niệm Niệm hỏi hắn: "Đừng cười, ngươi biết viết chữ sao?"
Lâu Thanh Trú tiếp nhận bút, nói: "Có thể thử một lần."
"Vậy ta nói, ngươi tới viết." Vân Niệm Niệm chắp tay sau lưng, ở trong phòng đổi tới đổi lui, nói đại khái chuyện xưa, thiếu tướng quân sa trường bách chiến, Mai tiên tử như Võ Thần trên trời rơi xuống, anh hùng cứu anh hùng, anh hùng tiếc anh hùng, không sợ cường quyền, vì vạn dân, không sợ sinh tử.
"Thật hay, thật là chí khí." Lâu Thanh Trú gác bút ca ngợi.
Vân Niệm Niệm chạy tới nhìn: "Đều nhớ kỹ sao?"
Vừa tới liền thấy, chữ của Lâu Thanh Trú tiêu sái phiêu dật khác hẳn với chữ nàng.
Chữ có khí khái, nét bút lại tự do tuỳ tiện, nước chảy mây trôi, tựa như hút tiên khí, thoải mái, không bị trói buộc.
"Chữ tốt!" Vân Niệm Niệm nói, "Ta liền biết ngươi người này...!viết chữ nhất định sẽ không khó coi!"
Lâu Thanh Trú cũng không khiêm tốn, chỉ nói: " Ánh mắt phu nhân tốt."
"Ta có ý nghĩ này." Nhìn chữ của hắn, Vân Niệm Niệm lại có linh cảm, "Mẫu Đơn tiên tử có màn múa mở màn, Đào Hoa tiên tử cùng Mai tiên tử hẳn là cũng có tài...!Tốt nhất là bố trí một nhân vật có tài múa, làm cho cặp nam nữ lần đầu gặp nhau trong điệu múa đi."
Lâu Thanh Trú: "Ngươi có vũ đạo mới?"
"Ân..." Vân Niệm Niệm cúi đầu suy tư một hồi lâu, hỏi Lâu Thanh Trú, "Ngươi đã thấy qua ai khiêu vũ ở nơi này chưa?"
"Chưa từng." Lâu Thanh Trú cười nói, "Phu nhân cả ngày cùng ta ở cùng một chỗ, đã thấy khi nào ánh mắt ta nhìn nữ nhân khác hay chưa?"
"Vậy liền quá tốt rồi." Vân Niệm Niệm bỗng nhiên nở nụ cười, nàng hạ giọng, lặng lẽ nói, "Lâu Thanh Trú, đợi lát nữa ta muốn ở trong sân nhảy múa một đoạn, ngươi xem thì xem, nhưng không cho phép giễu cợt ta."
"Niệm Niệm biết múa?"
"Biết, nhưng cũng không tinh thông, cũng may ngươi chưa từng thấy qua người khác nhảy, nghĩ đến, dù ta nhảy không chuyên nghiệp, ngươi cũng nhìn không ra." Vân Niệm Niệm vén tay áo lên, nhấc chân nhìn giày một chút, đồ trang trí trên đó quá nhiều, cảm thấy vướng víu, dứt khoát cởi giày ra, bước chân nhẹ nhàng đến sân giữa rừng trúc, hít một hơi thật sâu, ngửa mặt nhắm mắt.
Ánh trăng chiếu vào trên má của nàng, tĩnh mịch an tường.
Lâu Thanh Trú yên tĩnh tựa trên cửa tròn, trong mắt ẩn ẩn ý cười nhìn nàng.
Không gió không vui, Vân Niệm Niệm tay áo vừa nhấc, bắt đầu múa lên.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, trong lòng đếm lấy nhịp, hừ nhẹ làn điệu không biết tên, hoạt bát thanh thoát, nàng như không nhiễm trần thế, như ánh trăng du động, gió đêm ôn nhu hôn qua tóc đen trên mặt.
Lâu Thanh Trú trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó ý cười chìm vào đáy mắt, nhìn đến ánh trăng ôn nhu, ánh mắt thấm ra tia mềm mại nhất, cười nhìn nàng.
Vân Niệm Niệm xoay tròn, đầu ngón tay chỉ hướng trăng sáng trên không trung, dần dần tăng tốc từng vòng lại từng vòng rồi chậm rãi dừng lại, dáng vẻ thướt tha.
Lâu Thanh Trú nhìn không hề chớp mắt, ánh mắt từ thanh minh chuyển sang mông lung.
Dừng lại sau một hồi, Vân Niệm Niệm đổi dáng múa, trong lòng nàng giai điệu cũng như hồng mai, nhiệt liệt hẳn lên.
Hồng mai mãnh liệt lại cao ngạo, nghênh đón Ngạo Tuyết.
Một trận gió xuân ấm áp thổi qua, vòng qua vòng eo Vân Niệm Niệm, thổi đến trên mái tóc dài của Lâu Thanh Trú, sợi tóc lưu động, tâm Lâu Thanh Trú tựa như băng tuyết bị hồng mai chiếu sáng, bừng lên như hỏa diễm, tan chảy.
Lâu Thanh Trú nhíu mày lại, khi mở mắt ra, ánh mắt trở nên hơi khác lạ.
Đêm nay gió có chút tùy tiện, không chỉ gợi lên ống tay áo Vân Niệm Niệm, làm cho áo bào lụa mỏng bên ngoài của nàng như ánh lửa cháy giữa đêm trăng, cũng làm cho cánh hoa hạnh trắng tựa tuyết, theo làn gió thôi bay lên không trung.
Lâu Thanh Trú kéo lấy một góc ống tay áo, góc áo tử sắc đón lấy một cánh hoa hạnh bay xuống.
Hoa hạnh dính đầy tay áo, hắn ngước mắt nhìn về phía Vân Niệm Niệm đang khiêu vũ dưới ánh trăng, có chút nhíu lên mày một chút xíu triển khai, trong đôi mắt che giấu vẻ ôn nhu, hóa thành bất đắc dĩ đầy yêu thương.
Hắn đi lên phía trước, tay áo bày phất qua nàng, cánh hạnh hoa nhao nhao rơi xuống.
Vân Niệm Niệm mở mắt ra, bị hắn làm cho kinh hãi, dưới chân lảo đảo một cái, tay đưa ra, đem kéo dây cột tóc của hắn xuống, thời điểm thất kinh, nàng bị Lâu Thanh Trú nắm lấy eo, kéo vào trong ngực.
Hắn không cười cũng không động, cứ như vậy ôn nhu nhìn nàng.
Vân Niệm Niệm chịu không được ánh nhìn chăm chú này, lúng ta lúng túng nói: "...!Ngươi muốn cười liền cười, không cần chịu đựng."
Dù sao, không có âm nhạc, nghĩ cũng biết trong mắt hắn, mình đêm hôm khuya khoắt tóc tai bù xù khiêu vũ có bao nhiêu thần kinh.
"Cái thế giới của ngươi kia, nhất định rất đẹp." Lâu Thanh Trú chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói, "Vô luận Thiên gia có là vọng tộc quý tộc, ở nơi này cũng không nuôi ra một người như ngươi."
Hắn chậm rãi cúi người, nhắm mắt lại, lông mi thon dài ôm lấy ánh trăng mông lung, ôn nhu ấn xuống một cái hôn.
Vân Niệm Niệm mở to mắt suy nghĩ, sững sờ, người cứng như khối thép trong ngực hắn.
Mà Lâu Thanh Trú nhắm mắt hưởng thụ hồn khí độc nhất vô nhị của nàng, tâm hồn linh phách đều bị nàng bao khỏa chữa trị.
Thật lâu sau, khối sắt Vân Niệm Niệm hoàn hồn, dùng sức đẩy hắn ra, vì quét sạch bầu không khí mập mờ, há miệng liền hỏi: "Lâu Thanh Trú, ngươi sẽ không là...!luân hãm đi? Ngươi đường đường là Thiên quân..."
Nàng không thể da mặt dày nói ra ba chữ "yêu ta", chỉ có thể hỏi đùa hắn.
Lâu Thanh Trú ánh mắt lấp lóe, bộ dạng phục tùng cười một tiếng, ngón tay phất qua nàng, thấp giọng nói: "Niệm Niệm, bất cứ lúc nào..."
Bất cứ lúc nào, nếu không muốn về cố hương của ngươi, nói cho ta biết, lưu lại.
Hắn cũng không nói ra miệng.
Thế giới có thể tạo ra nàng, không phải là nơi mà nơi này có thể so sánh.
Có lẽ, ngay cả Cửu Trùng Thiên trên đám mây kia cũng kém xa...
Lâu Thanh Trú cười cười, ôm lấy Vân Niệm Niệm chậm rãi đi trở về đi.
Luân hãm sao?
Tối nay có lẽ là Phong Thái ấm, linh hồn nàng đã đốt cháy đôi mắt của hắn, suýt nữa làm cho hắn trở thành phàm tiên, lâm vào vũng bùn tình yêu chốn nhân gian.
Vân Niệm Niệm: "Ân?"
Lâu Thanh Trú cười tủm tỉm nói: "Đêm đã khuya, ta lạnh.
Muốn ôm ngươi trở về làm nương tử ấm giường."
Vân Niệm Niệm đỏ mặt, nói: "Buông ra, hai ta đều là bằng hữu, không cần ôm thế này, chính ta tự mình đi."
Lâu Thanh Trú: "Chân sẽ lạnh."
Vân Niệm Niệm cảm động không thôi.
Lâu Thanh Trú lại nói: "Ngươi lạnh rồi, sao có thể làm ấm ta?"
Vân Niệm Niệm: "..."
Nàng sớm biết chỉ là giả mà, thật muốn đánh cái miệng kia của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...