Sau Khi Xuyên Thư Ta Có Bốn Cái Ba Ba


Đừng nói tới sự choáng váng của quần chúng ăn dưa, ngay cả hai nhân vật chính cũng chớp mắt trở nên mộng bức.
Trong sách, mặc dù nữ chính có thiết lập thanh thuần như vẻ ngoài bạch liên hoa, nhưng nàng lại có nội tâm cực kỳ cứng cỏi, đối mặt với cường quyền, tiền tài cũng không khiến nàng ta cuối đầu, vừa cao ngạo lại quật cường.

Đây chính là cái khí chất hấp dẫn nam chính cùng với nhóm nam phụ chưa tới phần diễn, đều cùng yêu nàng ta đến chết đi sống lại.
Vài ngày trước, Khương Miên chặn đường Quan Hân ở trước cửa thư viện, cầm tấm chi phiếu hai trăm vạn yêu cầu nàng ta rời khỏi Cố Tê Văn.
Có tiền thì giỏi lắm sao?
Có tiền thì có thể ngang ngược mà coi trời bằng vung sao?
Có tiền thì có thể cướp bạn trai người khác sao?
Quan Hân cười lạnh, không nhắc đến việc nàng ta không xem Cố Tề Văn như một món hàng mà nhường tới nhường lui, chỉ dùng hai trăm vạn để nàng ta cuối đầu, rốt cuộc ả xem nàng là người nào.
Nàng ta tất nhiên từ chối yêu cầu của Khương Miên, đối phương liền cho rằng nàng ta ngại không đủ tiền, nên thêm vào ba trăm vạn.

Quan Hân tức đến phát run, lần đầu tiên nàng ta đặc biệt sinh ra chán ghét đối với Khương Miên.
Ả ta chính là muốn dùng tiền để vũ nhục bản thân nàng cùng Tề Văn!!!
Nhưng mà sau khi nàng ta từ chối, Khương Miên tức đến mức thở hổn hển muốn giơ tay đánh nàng.

Nếu không phải Cố Tê Văn xuất hiện kịp thời, chỉ sợ là mình sẽ bị đánh cho một trận.
Nàng ta và Cố Tê Văn chính là thanh mai trúc mã, thật tình yêu nhau, bất cứ như thế nào, nàng ta cũng không nhường Tê Văn cho bất kỳ ai.

Nàng ta phải tuyên bố chủ quyền trước mặt Khương Miên, nếu ả ta còn tiếp tục kiếm chuyện gây rối, nàng sẽ trực tiếp tố cáo lên nhà trường.

Nàng ta không tin Khương Miên có thể một tay che trời.
Quan Hân cũng đã chuẩn bị thực tốt để cùng Khương Miên đối đầu chính diện, nhưng lại không nghĩ rằng khi gặp lại Khương Miên, đối phương cứ thế mà không nhìn thẳng này, cứ thế mà đi luôn?!
Sắc mặt của Quan Hân trở nên không dễ nhìn.
Cố Tê Văn mặc dù có điểm để ý đến Khương Miên, nhưng đa số đều là dành cho Quan Hân.

Khi thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Quan Hân, sự đau lòng bỗng chóc dâng lên, che chở người đẹp trong lòng, Cố Tê Văn không nghĩ ngợi liền nói ra: "Đứng lại!"
Quan Hân vô cùng hiểu rõ hắn, biết hắn muốn làm gì, xung quanh nhiều người như vậy, Tê Văn cũng là một nam sinh, nếu thái độ đối với Khương Miên không tốt, sau đó bị truyền ra liền bất lợi cho thanh danh của Cố Tê Văn.
"Được rồi." Nàng ta nắm chặt tay của Cố Tê Văn, thở dài.
Cố Tê Văn nghe được sự ủy khuất cùng ngụ ý muốn giảng hòa trong êm đẹp từ lời nói của Qua Hân, lãnh ý trong mắt chợt hiện lên: "Đừng lo lắng, anh đã nói sẽ không để em chịu ủy khuất."
Hắn buông Khương Miên ra, đi đến trước mặt Khương Miên, lạnh lùng nhìn nàng: "Khương Miên, tôi kêu cô đứng lại, cô không nghe thấy à?"
Khương Miên đối với Cố Tê Văn là vừa thấy đã yêu, sau đó liền lấy nhiều hình thức khác nhau để theo đuổi.


Cố Tê Văn lúc đầu cũng không chán ghét nàng, thái độ khá tốt, về sau bị làm phiền, khiến thái độ dần trở nên không còn tốt nữa.
Vừa lúc Cố Tê Văn được hotgirl trong trường gửi thư tình, mà thái độ lúc ấy của Cố Tê Văn đối với Khương Miên rất khó chịu, nhưng lại hết lần này đến lần khác tỏ thái độ rất tốt khi nhận thư tình của cô bạn hotgirl kia.

Khương Miên nhìn thấy thì vô cùng giận dữ, liền tiến lên cho cô bạn một cái bạt tay.
Từ đó, Cố Tê Văn bắt đầu chán ghét Khương Miên, nhưng mà vô luận hắn tỏ thái độ rất ác liệt, Khương Miên vẫn cứ không phải hắn ta thì không chịu, nhìn thấy hắn liền tìm mọi cách để lấy lòng, còn vì hắn mà cắt cổ tay tự sát.
Trong lòng Cố Tê Văn mặc dù rất buồn nôn và chán ghét, nhưng trước những hành động lấy lòng của Khương Miên, vô hình trung đã hình thành một khái niệm nhất định trong lòng hắn.

Bất cứ lúc nào hắn tỏ thái độ lòi lõm của bản thân đối với Khương Miên, cô ta cũng sẽ không tức giận, chí ít cũng sẽ không tức giận đối với hắn.
Khương Miên dừng bước, híp mắt dò xét Cố Tê Văn, ánh mắt đầu tiên là dừng ở vết bầm tím còn hiện lên nhàn nhạt ở phía trên gò má của hắn.
Hai giây sau, nàng liếc nhìn về hướng của Quan Hân, thanh âm không cao cũng không cấp, đủ cho ba người họ đều nghe được: "Cố học trưởng, vết thương kia của anh còn đau không?"
Ánh mắt Quan Hân khẽ biến, chần chờ nhìn xem Khương Miên, ả làm sao biết chuyện Tê Văn bị thương?
Sắc mặt Cố Tê Văn trở nên hết sức khó coi, ngày đó bị bảo tiêu bên người Hàn Húc lôi ra ngoài đánh cho một trận, sau đó bị ném ra khỏi cửa bệnh viện, hắn liền xử lý đơn giản ở bên ngoài rồi mới trở về trường.

Sợ Quan Hân lo lắng, hắn chỉ nói là mình gặp phải bọn cướp lưu manh nên không cẩn thận liền bị thương.
Khương Miên để hắn nhớ lại nỗi sỉ nhục bị đánh mà không có khả năng đánh trả vào ngày hôm đó, lồng ngực phập phồng kiềm nén, trong mắt đều là lửa giận càng ngày càng lớn.
Khương Miên ha ha cười: "Đừng kích động, cơ thể là của chính mình, không đáng để cậu tức giận, đúng không?".
"Xin lỗi." Cố Tê Văn nghiến răng nói ra hai chữ.
Khương Miên nhướng mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Vì cái gì phải xin lỗi? Cố học trưởng, không phải vì anh là học trưởng, thì có thể vô duyên vô cớ bắt tân sinh năm nhất nói xin lỗi nhỉ."
"Xin lỗi Quan Quan!" Cố Tê Văn chợt nắm lấy cổ tay Khương Miên, mà mục tiêu của hắn là nắm lấy cổ tay bị thương của Khương Miên.
Trong mắt Khương Miên trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng tránh đi, sau đó cơ thể không đứng vững liền lảo đảo lùi về sau.

Một lúc sau, nàng mới ổn định thân thể, từ tình huống hồi nãy, xem ra người đẩy nàng chính là Cố Tê Văn.
Khương Miên nắm lấy tay, vành mắt trong chốc lát liền đỏ, nhìn Cố Tê Văn một cách không thể tin được: "Cố học trưởng, tôi đều chấp nhận yêu cầu về sau cách xa Quan Hân, cũng đồng ý việc không quấn lấy anh nữa, anh vì sao còn đối với tôi như vậy?".
Cố Tê Văn: "?"
Quan Hân: "??"
Khương Miên cố ý không ép lời nói của mình nhỏ xuống, cho nên quần chúng xung quanh ăn dưa đều nghe rất rõ ràng, lập tức hiểu được vì sao lúc Khương Miên nhìn thấy hai người thì mắt nhìn thẳng mà bước đi.
Khó trách nàng không đến trường học suốt một tuần, hóa ra là đồng ý điều kiện mà Cố Tê Văn đưa ra, trong lòng thương tâm, thế là dành một khoảng thời gian để điều chỉnh bản thân mình.
Dựa theo thần thái cùng mấy câu ngắn ngủi của Khương Miên, đám người vây xem lập tức bổ não ra câu chuyện Khương Miên vì quá yêu Cố Tê Văn, cuối cùng lại lựa chọn việc buông tay.

Sau đó, đám đông nhìn về phía Cố Tê Văn, ánh mắt bất ngờ mang theo khiển trách.
"Tôi đúng là thích anh, nhưng đó là chuyện của trước kia." Thiếu nữ ngẩng cao đầu, cố gắng quật cường để ngăn cản dòng nước mắt không rơi, "Dựa vào điều kiện nhà tôi, muốn đi tìm bạn trai dạng gì mà không có! Làm cái gì phải suốt ngày dán lên một gốc cây như anh."

"Tôi trước kia đúng là có chỗ không tốt, anh có thể vì Quan Hân mà đánh tôi."
Quần chúng ăn dưa:!!!
Cái gì? Nghe giọng điệu này, Cố Tê Văn trước đó đã từng ra tay đánh Khương Miên một lần???
"Nhưng hôm nay tôi không có làm gì cả." Thiếu nữ nghẹn ngào một chút, "Thôi! Tôi sẽ không so đo, miễn cho anh lại chửi tôi do trong nhà có tiền, mà *tâm ngoan thủ lạt, làm xằng làm bậy."
*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn độc ác, lòng dạ ác độc.
Khương Miên nói xong, trước những ánh mắt đờ đẫn, thành công lui xuống.
Một màn vừa rồi cũng khiến một số người nghĩ rằng Khương Miên đang diễn, nhưng nếu là diễn, thì nàng không khỏi diễn quá tốt rồi.
Cốt truyện trong sách từng giới thiệu, không lâu trước đây, trường có tổ chức một hội diễn văn nghệ cho tân sinh viên.

Lúc ấy, nguyên chủ phát hiện Quan Hân có đăng ký một tiết mục diễn kịch, thế là nàng cũng báo lên một tiết mục.
Lúc bắt đầu diễn, bên dưới đài là đạo diện cùng nhà sản xuất, họ được trường học đặt biệt mời tới.

Vở kịch của Quan Hân được công nhận là vở kịch tốt nhất, cho nên sau khi kết thúc, có đạo diễn lập tức tìm đến nàng.
Mà vở kịch của Khương Miên là trở thành một vụ tai nạn xe cộ, từ việc Khương Miên quên từ, đến kỹ năng diễn xuất cực kỳ tệ, lời kịch thì vô cùng xấu hổ, vân vân...
Thời điểm ấy còn có một vài người nhiều chuyện liền đăng chuyện này một cách chi tiết lên diễn đàn trường, cùng với sự kiện Khương Miên theo đuổi Cố Tê Văn, cho nên Khương Miên bị đem ra so sánh với Quan Hân.
Kết quả, Khương Miên ngoại trừ có gia thế và khuôn mặt xinh đẹp ra, còn lại thì không có cái gì vượt qua Khương Hân.
Thế là cơn giận của Khương Miên triệt để bùng nổ, chặn Quan Hân ngay ở cửa thư viện.
Rất nhiều người đều biết kỹ năng diễn xuất của Khương Miên vô cùng cay mắt người xem, mà lúc ấy thì mới qua mấy ngày, kỹ năng diễn xuất không có tiến bộ liền chuyển từ cay con mắt sang cấp độ mà ngay cả thần tiên cũng chê.

Ngoại trừ biểu lộ cảm xúc, quần chúng ăn dưa không còn gì để giải thích.
Con người đều sẽ có một loại định kiến, Khương Miên kiêu ngạo, quật cường, ủy khuất nhưng khi ở trạng thái tức giận thì đổi trắng thay đen, đem thật thật giả giả xáo trộn.

Cho dù Cố Tê Văn cùng Quan Hân muốn giải thích, nhưng cũng không thể tìm thấy cơ hội để giải thích.
Cố Tê Văn không có đánh Khương Miên?
Vừa rồi ai cũng thấy hắn đẩy Khương Miên.
Cố Tê Văn không có mắng Khương Miên?
Vừa rồi đem những lời lạnh nhạt nói với Khương Miên, mọi người đều nhìn thấy và nghe rõ.
...
Tóm lại, mọi người đều nhìn về phía Cố Tê Văn cùng Quan Hân với ánh mắt vô cùng vi diệu.
Khương Miên nhẹ nhàng bước tới phòng học, nguyên lai đem bộ dáng giả đáng thương diễn lại có cảm giác như thế.
Vừa vặn cũng nhân cơ hội này cho nam nữ chính, đặc biệt là nữ chính, thấy được nàng đã không còn bất cứ cảm giác gì đối với Cố Tê Văn, hai người các ngươi muốn thế nào thì tùy.

Đừng thấy nữ chính mảnh mai yếu ớt, giống như một đóa Bạch Liên Hoa đong đưa trong gió, làm cho nhiều người yêu thương, thật ra trong sách, bất cứ nhân vật nào cùng nàng đối nghịch đều không có kết quả tốt.
Đại đa số đều không cần nàng ra tay, chỉ cần đỏ mắt cùng thương tâm ủy khuất, thì nhất định sẽ có người giúp nàng giải quyết phiền phức một cách sạch sẽ.
Trong nguyên tác, nhân vật Khương Miên này, phía sau coi như kiếm chuyện, cũng không có làm đến mức thương thiên hại lí, giết người phóng hỏa.
Mà nhìn lại, Cố Tê Văn đã cùng nguyên chủ kết hôn vào thời điểm ấy, nhưng lại âm thầm qua lại với Quan Hân, trong lễ cưới lại ở cùng Quan Hân làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Về sau, nguyên chủ khi biết được tin Quan Hân mang thai liền bùng nổ lửa giận.

(Dm tra nam:))))
Lúc ấy, nàng vẫn còn bốn người cha, người cha thổ hào liền im hơi lặng tiếng cho người đưa Quan Hân vào bệnh viện để phá thai.
Nguyên chủ đối với chuyện này không biết rõ tình hình, nhưng nam nữ chủ lại cứ nhất trí cho rằng nàng chính là người gây ra.

Sau đó, hoa đào của nữ chính (aka người theo đuổi í) làm cho nguyên chủ trở nên tàn phế, nam chính liền ném nguyên chủ vào trại an dưỡng, cố ý đút lót người trong trại "chiếu cố" nguyên chủ thật "tốt".
Khương Miên không chỉ một lần cảm thán rằng tác giả nguyên tác vô cùng thiên vị nam nữ chính, lại đối với nữ phụ ác độc Khương Miên có ác ý vô cùng sâu.
*.

????a chươ????g ????ha????h ????hất tại ﹎ t????ù????t????????y ệ????.VN ﹎
Thành thành thật thật ở trường học một ngày, cuối cùng cũng xong một tiết trên lớp, Khương Miên nhìn thời gian, chưa đến năm giờ, nàng dùng điện thoại tra tiệm ngọc thạch gần nhất, nhằm đi xem ngọc.
Ngọc nuôi dưỡng con người, con người tụ khí, cho nên bên trong miếng ngọc dễ dàng ẩn chứa linh khí.
Nàng đang cần tìm đồ vật mang linh khí làm chất môi giới (í là trung gian á), do trong phòng đã được bố trí một cái Tụ Linh trận cỡ nhỏ, tốt xấu gì thì nó cũng giúp nàng tăng tốc độ tu luyện nhanh một chút.
Vừa ra khỏi phòng học, đứng tại lối đi nhỏ, Lâm Phỉ Phỉ mặc một thân váy trắng lập tức đi đến đón: "Miên Miên."
Nhìn thấy Quan Hân lúc nãy, Khương Miên mới phát hiện phong cách của Lâm Phỉ Phỉ cực giống với Quan Hân, nhưng đem so sánh khí chất, thì ả ta thua Quan Hân không chỉ một điểm.
Có thể thấy không phải tùy tiện là một nữ phụ thì liền có thể nghịch tập nữ chính một cách thành công.
Mục đích của Lâm Phỉ Phỉ chính là đến nói lời xin lỗi, tối hôm qua ả đã suy nghĩ cả đêm, nếu Khương Miên đã hoài nghi ả, thì cứ dứt khoát thừa nhận.

Sau đó, lại bịa ra một câu chuyện ảo, ả đối với đầu óc ngu ngốc của Khương Miên tin tưởng rằng nàng sẽ dễ dàng liền tin.
Ả cố ý chọn khoảng thời gian tan học này, cũng như cố ý chọn ở cửa phòng học, chính là muốn tất cả mọi người nghe được lời xin lỗi của ả, thuận tiện thả thêm tin tức khác ra ngoài.
Nhưng ả còn chưa kịp mở miệng, Khương Miên liền chạy tới trước mặt ả, đặt tay trên vai của ả, nói: "Ngươi mà nói thêm một chữ nữa, ta liền có thể khiến ngươi đồng thời trong trường và bên ngoài đều không thể lăn lộn được, ngươi có dám thử một chút không?"
"..." Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, ánh mắt nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp, bờ môi liền giật giật, chính xác là một chữ cũng không thể nói thành lời.
Khương Miên buông ả ra, thản nhiên mà xuống lầu.
Bắt xe đi đến tiệm ngọc thạch gần nhất, Khương Miền liền tìm một vòng nhưng không thể tìm thấy ngọc chứa linh khí, nhưng cũng không từ bỏ.
Ở vị diện này, linh khí trong không khí đều rất ít, mà vật chứa linh khí trân bảo lại càng hiếm có, nàng cứ chậm rãi tìm là được.
Đang lúc nàng muốn rời đi, dư quang bị hấp dẫn bởi một vật lóe lên trong góc tiệm.
Khương Miên trong lòng hơi động, dừng bước lại hỏi: "Ông chủ, đó là cái gì?"
"Chỗ kia chỉ là một vài viên ngọc phế phẩm, không đáng tiền".

Chủ cửa hàng nhiệt tình nói: "Nếu chỗ tôi không có đồ mà ngài hài lòng, có thể hay không lưu lại phương thức liên lạc? Chờ qua hai ngày có ngọc mới chuyển đến, ta liền thông báo cho ngài qua xem".
Là một thương nhân buôn bán ngọc thạch, tự nhiên ông chủ có thể luyện thành một đôi mắt sắc bén, vị tiểu cô nương này sau khi đi vào cửa hàng liền kêu ông ta đem tất cả ngọc trong tiệm ra, cộng thêm khí chất quý phái.


Từ đó, có thể nhìn ra được nàng không giàu cũng quý, có thể làm một đối tác có lợi.
"Cho tôi xem mấy vật đó một chút đi." Khương Miên nói.
Chủ cửa hàng mặc dù nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn kêu nhân viên đem cái túi để trong góc để lên mặt bàn rồi mở ra, bên trong đúng là từng khối lớn phế phẩm, Khương Miên nhìn xem, lặng lẽ nói: "Tôi muốn lấy cái này, cho một cái giá đi."
Ông chủ: "..."
Ông chủ: "Cô gái, những thứ này không đáng mấy đồng tiền đâu."
"Tôi nếu thích thì mua khẳng định không đáng tiền." Khương Miên thuận miệng trả lời.
Cuối cùng, chủ cửa hàng đành đưa ra một cái giá, Khương Miên sảng khoái đưa tiền.
Ông chủ nhìn nàng trả tiền hào phóng như vậy, cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra ông ta nên nói nhiều hơn một chút nữa, nhưng ông ta cũng chắc chắn rằng đã kiểm tra cẩn thận kiểm tra những vật này rồi, ngay cả những người thu mua phế liệu cũng chưa chắc sẽ nhìn tới.
Nhìn xem khuôn mặt tràn đầy sự vui sướng mà đem cái túi rời đi, ông chủ không khỏi có chút hoài nghi bản thân có phải hay không nhìn nhầm, một túi phế phẩm kia có thật là đáng tiền?
Khương Miên đem theo cái túi về nhà, bước vào thang máy, ấn nút tầng 8, vừa ra khỏi thang máy, nàng liền nghe một âm thanh máy móc điện tử: "Thật xin lỗi, mật mã của ngài điền vào không chính xác."
Khương Miên: "???"
Nàng nhìn thấy phía cửa phòng đối diện là một nam nhân, đôi mắt được băng một miếng vải trắng, chính xác là cái vị gặp ở hầm đỗ xe tối hôm qua, ngón tay của hắn đang từ chỗ nhập mật mã thu lại.
Khương Miên: "..."
Thế giới nhỏ như vậy sao?
Nàng lại nhìn thấy nam nhân một lần nữa đem mật mã nhập vào, nhưng âm thanh thông báo vừa rồi lại lần nữa vang lên.
Khương Miên lên tiếng: "Ngoại trừ việc nhập mật mã, còn có cách khác chính là nhập dấu vân tay, anh có thể thử!"
"Đã thử" Nam nhân không quá bất ngờ mà nói, "Nhưng không tương xứng."
Ách...
"Mật mã của anh là cái gì? Tôi điền giúp anh." Nghĩ đến việc đối phương không thể nhìn thấy, có khả năng là hắn ấn sai số, "Sau khi đi vào, anh có thể sửa lại mật mã nhà."
Nam nhân lẳng lặng lùi về phía sau hai bước, đem vị trí cho Khương Miên, đọc: "521521."
Khương Miên liền nhập vào, một giây sau, âm thanh nhắc nhở mật mã không đúng lại lần nữa vang lên.
Khương Miên: "..."
Anh có chắc chắn mật mã anh đưa cho tôi là chính xác hay không?
Nam nhân dường như biết được suy nghĩ của nàng, hắn nói: "Mật mã chính là cái này."
"Vậy có thể ổ khỏa điện tử của anh bị hỏng." Khương Miên nói, "Có chìa khóa không?"
Nam nhân lắc đầu.
"Anh có thể gọi điện thoại cho trợ lý!"
"Điện thoại ở bên trong."
Khương Miên: "..."
"Tìm người mở khóa đi." Khương Miên gọi điện thoại cho người mở khóa, đối phương biểu thị rất nhanh sẽ kêu người qua, Khương Miên cảm thấy việc mình nên giúp đều đã giúp, nên là chuẩn bị quay về nhà.
Vừa mở cửa, dư quang nhìn thấy nam nhân đứng cô đơn trước cửa nhà, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt được che bởi vải trắng tuy không quá trầm trọng đến mức chảy máu như hôm qua, nhưng nhìn không thể thấy được là sự thật, kỳ lạ lại thấy đáng thương.
Khương Miên do dự một lát: "Nếu không anh có thể vào nhà tôi để đợi người mở khóa?"
Nghe vậy, cái đầu nhỏ của nam nhân khẽ di chuyển, Khương Miên có một loại ảo giác chính là đôi mắt cách tấm vải trắng của hắn đang nhìn thẳng vào nàng.
Một lát sau, nam nhân mở miệng, âm thanh mang theo sự thư giãn, nói: "Vậy thì làm phiền!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận