Lê Sơ ăn xong cơm tất nhiên dưới tình huống cực kỳ dày vò, gương mặt bị trêu ghẹo đỏ ửng từ đầu đến cuối.
Nàng biết những người lớn đều cảm thấy nhiều con nhiều phúc, thúc giục sinh bốn đứa cũng không phải là lời nói vui đùa, bởi vì năng lực sinh dục của Omega chính là cường đại như vậy.
Theo giả thuyết ban đầu trong thế giới ABO cũng không phải bình quyền, ban đầu đây là thế giới chủ đạo của Alpha, trải qua thời gian phát triển không ngừng, nhiều người đấu tranh vì quyền lợi của Omega, địa vị của Omega mới chậm rãi tốt lên, nhưng nếu suy xét thật kỹ mà nói, thì cũng có rất nhiều người vẫn cho rằng Omega tốt nhất là thuộc về gia đình, vì duy trì nòi giống mà cống hiến.
Bởi vì Omega có thiên phú tình cảm và năng lực sinh sản cực cao, tỷ lệ khó sinh thấp, cơ thể mẹ cũng rất ít tổn hại, theo mức độ gien, thì tỷ lệ sinh ra Alpha và Omega cũng cực lớn.
Nhưng mà Lê Sơ không nghĩ như vậy, hơn nữa Ninh Mạn Thanh cũng không nghĩ như vậy.
Nhưng mỗi người một câu làm Lê Sơ thật sự cũng nghiêm túc tự hỏi bản thân sau này sinh mấy đứa, suy nghĩ chốc lát Lê Sơ phát hiện chính mình lại bị cuốn vào, nhanh chóng tản ra ý tưởng.
Bây giờ nàng còn chưa suy xét đến, cảm ơn, nàng cho rằng đứa bé là kết tinh của tình yêu, chứ không phải là duy trì nòi giống mới sinh.
Sau khi ăn cơm tất niên xong, mọi người tản ra nói chuyện phiếm đánh bài, Ninh Mạn Thanh là trung tâm của một vòng lớn, không ít người vây lại.
Lê Sơ nghe không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, từ kinh doanh đến học vấn, nàng ngồi trên sô pha, cũng nhanh chóng trở thành trung tâm của một vòng khác.
Lê Sơ cũng hòa nhập rất nhanh, nhóm người thân này làm đủ loại nghề, có em gái là nhà thiết kế lễ phục cao cấp, có người là nhiếp ảnh gia, có chị dâu là tổng biên tập, mọi người nói về trời nam đất bắc, cực kỳ thú vị.
Đường Tiểu Dao là một nhân viên văn phòng bình thường, quen biết bạn gái ở nơi làm việc, trải qua ba năm yêu đương năm nay đã kết hôn.
Vợ nói truyền thống của gia tộc là đêm giao thừa trở về nhà tổ ăn cơm cùng mọi người, cô cũng không có ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Chờ đến lúc đi máy bay lại ngồi xe lặn lội đường xa về tới, Đường Tiểu Dao mới chấn động.
Cô còn tưởng rằng đây chỉ là bữa cơm của nhà bình thường, ai biết cả gia đình này tổng số người ít nhất còn hơn một trăm.
Cho dù là phụ nấu ăn hay quét dọn cũng đều rất mệt, nhưng Đường Tiểu Dao cũng không tiếc nuối!
Ai có thể lý giải được một fans CP như cô thấy CP mình đu nắm tay xuất hiện trong bữa cơm tất niên của gia tộc thì nội tâm chấn động đến mức nào nha!
"Sao chị không nói với em chị với Ninh Mạn Thanh là thân thích."
Cô ngồi trong một góc hưng phấn nhéo lấy eo vợ, cố gắng kiềm chế âm thanh của mình.
Vợ bị nhéo nhe răng nhếch miệng mà nói: "Họ hàng xa ba ngàn dặm đánh không tới, hai chúng ta thực sự là không quen biết, em muốn đi xin chữ ký hả?"
"Không phải vấn đề ký tên hay không, chị không hiểu đâu!"
Đường Tiểu Dao không nói với vợ nữa, trong lòng cực kỳ hưng phấn nói chuyện với mấy chị em trên diễn đàn, cho bọn họ biết quả nhiên là tình yêu hàng thật giá thật.
Tuy rằng hai người không có chính thức nói ra chuyện này, nhưng Đường Tiểu Dao cảm thấy, tham dự tang lễ cũng đã là chuyện rất trang trọng, đừng nói là chuyện xuất hiện ở trường hợp như thế này.
Sau khi nghe thấy người lớn giục sinh xong, Đường Tiểu Dao càng thêm kích động.
Đúng đúng đúng! Cmn sinh đi! Nhanh chóng có em bé!
Hai người này có phải là kết hôn rồi không!
Cuối cùng Đường Tiểu Dao cũng cố gắng gom hết dũng khí hùng hổ tiến lên, hỏi Lê Sơ có thể chụp ảnh chung hay không.
Lê Sơ nhìn thấy gương mặt không kìm nén được kích động, cười gật gật đầu.
"Vậy có cần ký tên một cái không?"
"Cần cần."
Đường Tiểu Dao hưng phấn mà lấy ra một tấm ảnh Thanh Lê chụp chung duy nhất mình mang theo, trong lòng lại ảo não phải biết trước gặp chính chủ thì cô đã mang tấm ảnh lớn hơn rồi.
Ảnh cô mang theo là ảnh banner chính của fans CP, có thói quen kẹp ở bóp tiền, thật ra cô cũng có rất nhiều ảnh cắt từ trong phim, nhưng so với ảnh trong phim, cô thích người ở bên ngoài hơn.
Lê Sơ nhìn ảnh chụp chung trong chương trình của nàng với Ninh Mạn Thanh, liền hiểu rõ thân phận của cô nương này, bắt đầu tự suy nghĩ.
"Sao....!làm sao vậy?"
Đường Tiểu Dao thấy nàng dừng lại, âm thanh ách trong cổ họng.
"Rốt cuộc tôi hiểu vì sao bên ngoài lại phản ứng lớn như vậy với chuyện của chúng ta rồi, rõ ràng là trước đó cũng từng có scandal." Lê Sơ có chút dở khóc dở cười "Thì ra là trừ bỏ chương trình tổng nghệ ban đầu với hậu trường đóng phim ra thì chúng ta không có đứng chung khung hình."
Trừ bỏ chương trình ban đầu, không có bất luận ảnh chung nào ngoài phim, thế nên fans CP mới giữ lại ảnh chụp trong trường trình tổng nghệ có từ ba năm trước.
Thật là thảm.
Đường Tiểu Dao nhịn không được lên án: "Hơn nữa phim đóng chung đều là BE!"
"Cũng may hiện thực là HE."
Đường Tiểu Dao lập tức nói tiếp một câu, biểu tình cực kỳ may mắn vui vẻ.
"Uhm, phim chỉ là phim thôi, nhưng mà bây giờ chị ấy tương đối bận, sau này chúng ta sẽ suy xét."
Lê Sơ lưu loát ký tên mình ở phía sau tấm ảnh, cười mắt cong cong nói.
"Thật vậy chăng?" Đường Tiểu Dao vui mừng khôn xiết, khống chế một chút kích động của chính mình tiếp tục nói "Mặc kệ có hay không chúng ta đều sẽ rất vui vẻ, hai người nhất định phải luôn hạnh phúc nha!"
"Đương nhiên, mọi người cũng vậy.
Đúng rồi, còn không có chụp ảnh chung đâu."
Lê Sơ gật đầu, cười nhắc nhở cô.
"Vâng!"
Thiếu chút nữa Đường Tiểu Dao bị choáng váng đầu óc mà quên mất, trong lòng khóc lớn bảo bối thật tốt, vui vẻ mà cùng Lê Sơ chụp chung một bức ảnh.
Chút nhạc đệm này mang đến cho Lê Sơ tâm tình rất tốt, tối đó trong lúc đi về nghỉ ngơi, nàng nhắc với Ninh Mạn Thanh chuyện này.
Nói đến chuyện không đứng chung khung hình, Ninh Mạn Thanh suy nghĩ một chút, hình như là như vậy thật.
Trước đó vì bảo hộ Lê Sơ, cơ hồ Ninh Mạn Thanh đều sẽ không cùng xuất hiện với nàng.
"Sẽ có cơ hội."
Ninh Mạn Thanh xoa xoa mặt Lê Sơ, trong lòng đã có chủ ý.
Nếu đến lúc đó không có chương trình yêu đương nào thích hợp mời các nàng, cô sẽ tự tạo một chương trình yêu đương, xong tự mời mình là được, dù sao trong thế giới tư bản, tiền chính là dùng bằng cách như vậy.
Vì muốn yêu đương thực tốt cô mới đi làm bá tổng, nếu đều vì muốn thực hiện một mục tiêu này, sao có thể không vui vẻ mà yêu đương đây.
"Đương nhiên rồi, nhưng mà chị còn nhớ lời hẹn của chúng ta sao, mà gần đây em lại không thấy được bộ nào thích hợp, còn chị thì sao?"
Lê Sơ giúp Ninh Mạn Thanh cởi áo khoác, treo lên giá treo mũ áo trong phòng.
"Không ai dám đưa phim cho chị."
Nói đến chuyện này, biểu tình Ninh Mạn Thanh có chút bất đắc dĩ.
Lê Sơ sửng sốt một chút, xì cái bật cười, vỗ vỗ bả vai Ninh Mạn Thanh nói: "Cũng đúng, nếu tìm đến chị, không chừng là tìm đi kinh doanh nhiều hơn là đi làm diễn viên."
Đây cũng là chuyện không có cách nào, dù sao thân phận của Ninh Mạn Thanh hiện giờ hơn trước kia rất nhiều, cho dù có rất nhiều người cảm thấy hình tượng Ninh Mạn Thanh rất thích hợp để đóng cũng nghĩ rằng công việc của cô quá bận rộn, hay là cô thấy chướng mắt này kia.
"Em hỏi thăm cho chị."
Lê Sơ kéo Ninh Mạn Thanh ngồi xuống giường, ôm cô từ phía sau lưng, hôn hôn tuyến thể sau cổ nàng, ngửi lấy lãnh hương lộ ra từ nơi sâu kín.
Tuyến thể của Alpha hay Omega đều là nơi cực kỳ mẫn cảm, không khác bộ phận sinh dục thứ hai của mỗi người, trong lòng Ninh Mạn Thanh giật mình một cái, trong ấm áp dịu dàng liếm láp đến da thịt, tay cô đè lại tay Lê Sơ, Lê Sơ vô tội đối diện với cô, trong mắt tràn đầy ý cười cố ý.
Giường cổ truyền đến âm thanh kẽo kẹt, trong phòng an tĩnh lại thực rõ ràng, làm cho hai người đều sửng sốt.
Ngôi nhà này đã xây dựng trước kia rất lâu, tuy rằng bây giờ đã có điện, cũng có tủ lạnh hay các đồ vật hiện đại, nhưng vì kiến trúc trong nhà quá cũ, không thể trang bị điều hòa hay lò sưởi cho mỗi phòng được, sẽ mang đến hư hao nhất định cho ngôi nhà, cho nên trong phòng cũng chỉ có một máy sưởi dạng thổi, những cái khác đều là nội thất bằng gỗ truyền lại từ đời xưa, bao gồm cả cái giường này.
"Không sao cả, xung quanh không có ai."
Ngón tay Ninh Mạn Thanh phất qua xương quai xanh của Lê Sơ vén lên mái tóc, đầu ngón tay ấn giương mặt như hoa đào của nàng.
Trong viện này có rất nhiều phòng, do nhà tổ Ninh gia cực kỳ lớn, bọn họ ở một phòng bên đông viện, những người còn lại ở hướng tây cách xa nơi này cũng hơn trăm mét.
Bởi vì người nhà cô vì nhiều nguyên nhân không thể đến, cho nên trong viện này chỉ có mình cô với Lê Sơ ở, cho dù có tiếng vang, cũng không sợ bị người nghe thấy.
Cửa sổ theo kiểu chắn gió cổ, gió đông lạnh thổi vào hòa cùng gió ấm của máy sưởi gió, rất nhanh tan rã trong hư vô.
Vì có người đến ở, đệm chăn lại được giặt giũ lần nữa, Lê Sơ ngửi được hương vị ánh nắng trên đệm chăn.
Không lâu sau đó nàng lại nếm được vị nước mắt trên mặt mình, nhẫn nhẫn dính dính.
Giường cổ kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như dị khúc diệu kỳ.
"Ninh....!A...."
Các nàng đã rất lâu không gặp, từ khi Lê Sơ đi đoàn phim, cơ bản là không có tiếp xúc gì.
Lê Sơ không có thời gian, Ninh Mạn Thanh càng bận.
Trong tay cô không chỉ tiếp nhận Nguyên Hòa, còn có Tụ Tinh và Đào Sơ mình tự sáng lập, Đào Sơ chính là tên công ty phần mềm cô thành lập ở nước ngoài, sau đó trở về quốc nội.
Quá nhiều sự tình đè ép không gian ở chung của các nàng, nhưng cũng vì như vậy, cho nên khi gặp mặt mới có một ngày mãnh liệt như nghi thức, hết thảy giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trong ấn tượng của Lê Sơ, Ninh Mạn Thanh hiếm khi nào là người nóng nảy đến như vậy, hoạt động của cô là dịu dàng, không nhanh không chậm, trêu đùa người đến mức tận cùng sau đó cho nàng tận hứng, nhưng hôm nay ít nhiều là có chút mất khống chế.
Giường giống như muốn sụp, Lê Sơ mơ mơ màng màng lo lắng lên.
Tin tức tố bao bọc lẫn nhau đã sớm hòa hợp thành một thể, hỗn hợp trở thành một mùi vị dễ ngửi, không có chút nào cách trở, giống như tự nhiên mà có, sinh ra đã là như thế vậy.
Tối đêm trừ tịch, bên ngoài trời sáng khí trong, trong phòng lại là một hồi đào hoa.
Ẩm ướt mềm mại, giống như mưa xuân rơi xuống lá trà, tươi mát yêu kiều làm tầm tình người ta sung sướng.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các nàng đã được chỉnh lại, vì thế trong lúc nghỉ ngơi các nàng còn có thể nói chuyện phiếm mấy câu.
Ninh Mạn Thanh thuận miệng nhắc đến Mộc Cầm Hi, Lê Sơ lập tức cảnh giác.
Đây cũng không trách nàng, thực sự là do nguyên văn và sự tiếp xúc của nàng trước đó, nên đẳng cấp của người này mới để lại ấn tượng với nàng.
Nàng cực kỳ chán ghét người khó chơi, đặc biệt là người khó chơi còn ôm tâm tư với lão bà của nàng.
"Nàng ta muốn bàn chuyện với chị, chị để cho người khác đi, nàng ta chẳng qua chỉ là tổng giám một dự án, sao có thể mưu toan trực tiếp nói riêng với chị?"
Ninh Mạn Thanh không phải đồ ngốc, sau quá trình tiếp xúc với người này, cô đương nhiên cảm giác được tâm tư của nàng ta, thì ra mục tiêu của cô không phải là Lê Sơ, mà là cô.
Như vậy hành vi trước kia của Mộc Cầm Hi có thể hiểu ra đó là muốn đánh ý ra oai với Lê Sơ, trong mắt Ninh Mạn Thanh thì những thủ đoạn đó còn đáng giận hơn là thủ đoạn dùng lên người cô rất nhiều.
Lê Sơ cười ra tiếng, hôn hôn Ninh Mạn Thanh nói làm tốt lắm.
Cũng chưa cần nàng tự mình ra tay, Ninh lão sư đã tự đem trà xanh tiêu diệt rồi.
Không đề cập đến ngươi đáng ghét nữa, Ninh Mạn Thanh lại nói đến chuyện khác.
"Lúc ăn cơm, chị nghe thấy trong nhà có người kêu tên bạn giống tên em."
Lê Sơ nghiêng đầu: "Cùng âm với tên em hả?"
"Không, cũng không phải, cô ấy kêu Đào Đào." Ninh Mạn Thanh chống đầu nhìn bạn gái bên cạnh, cong môi nói, "Cho dù chị biết trên thế giới sẽ không còn người nào xưng hô như vậy với em, nhưng lúc chị nghe thấy, vẫn không nhịn được mà hoảng thần một chút."
"Đối với chị mà nói, tên của em là ma chú ngắn nhất."
Đôi môi xin đẹp của cô đóng mở, đôi mắt lưu luyến thâm tình.
Lê Sơ mang theo hờn dỗi mà nói: "Sao lại có nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy."
"Nói lời suy nghĩ trong lòng mà kêu là lời ngon tiếng ngọt sao, nhìn em, đều là tự nhiên phát đến."
Ninh Mạn Thanh nói tự nhiên, Lê Sơ nhìn thấy, cười điểm điểm môi cô, tràn mưa xuân sắp tới lại đến giống như trong dự liệu.
Tóc Lê Sơ dài theo động tác của nàng mà đảo qua ngực Ninh Mạn Thanh, từng sợi từng sợi kích thích tiếng lòng.
Vòng eo nàng cong lại như trăng non đánh rơi trên nhân gian, bị người xem là bảo bối xoa lấy cất giấu vào trong bàn tay.
Ngắn ngủi đánh dấu, tuyển thể bị cắn thủng rót vào tin tức tố, Lê Sơ căng thẳng đến đầu ngón tay.
Thân thể nàng run lên bần bật, giống như ánh trăng bị xoa nát biến thành cánh hoa, rơi xuống tràn đầy cõi lòng nhân tình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...