Triệu Sứ nghi hoặc nhìn cậu ta: "Sao cậu lại đến đây?"
Phương Bách Xuyên cười nói: "Chị gái mời tôi đến nhà ăn cơm."
"Chị gái? Ai là chị gái của cậu?"
Triệu Sứ vừa hỏi xong thì đã thấy Hạ Đường từ bên ngoài đi vào: "Tiểu Sứ, đúng là chị đã mời Bách Xuyên đến đây.
Hôm nay cậu ấy mời chị đi xem hòa nhạc, cho nên chị mời cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, thế này xem như có qua có lại, chị cũng đã nói với bố mẹ rồi."
Triệu Sứ nhìn Hạ Đường, lại nhìn Phương Bách Xuyên.
Phương Bách Xuyên chỉ mím môi cười, không nói gì.
Thú thật Phương Bách Xuyên rất đẹp trai, trắng trẻo, mắt to mũi cao, lại rất biết ăn mặc.
Khi cười, má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, đúng chuẩn soái ca vô hại.
Cậu ta ngoan ngoãn gọi Hạ Đường là “Chị gái”, lúc ăn cơm mở miệng ra một tiếng là chị gái, hai tiếng cũng là chị gái, Triệu Sứ ngồi đối diện chỉ thấy miệng cậu ta nói liên hồi, không ngừng nghỉ.
Trước lúc về, cậu ta còn hỏi: "Đồ ăn nhà chị gái ngon thật, lần sau em có thể đến ăn nữa không?"
Triệu Sứ không nhịn được nữa, lên tiếng: "Đồ ăn đều là do cô giúp việc nấu, hay là tôi để bà ấy đến nhà cậu làm vài ngày nhé?”
Cô vừa nói xong, Phương Bách Xuyên liền trừng mắt nhìn cô.
Nhưng khi Hạ Đường nhìn sang, cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt, chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Hạ Đường, nói: "Chị gái, không cần phiền phức như vậy đâu, nhà em cách đây không xa, đạp xe một lát là đến, vậy em có thể thường xuyên đến đây ăn cơm cùng với mọi người được không?"
Hạ Đường gật đầu: "Được chứ, thêm một đôi đũa thôi mà, không có gì to tát, hoan nghênh em đến bất cứ lúc nào."
Lúc Phương Bách Xuyên đi, Hạ Đường đẩy đẩy tay Triệu Sứ: "Đi tiễn bạn học của em đi."
Triệu Sứ trong lòng không muốn nhưng ngoài mặt vẫn làm theo.
Cô tiễn cậu ta đến cổng biệt thự, cười giả lả hỏi: "Bạn học Phương, sao tôi không biết nhà cậu ở gần đây thế?"
Nhà hai người, một người ở phía nam thành phố, một người ở phía bắc thành phố, tính theo đường thẳng cũng cách nhau hơn 60 km.
Đạp xe một lát là đến? "Suỵt!!" Phương Bách Xuyên sợ cô nói to như thế thì Hạ Đường sẽ nghe thấy, vội vàng dùng tay che miệng cô: “Cậu nhỏ tiếng thôi!"
Thấy Triệu Sứ không nói nữa, Phương Bách Xuyên mới buông tay ra, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Tôi...!tôi mới chuyển nhà."
"Chuyển nhà? Là đã chuyển rồi, hay là chuẩn bị chuyển?"
Câu hỏi của Triệu Sứ rất sắc bén, Phương Bách Xuyên ngượng ngùng mất mấy giây, rồi mới ấp úng nói: "Cái này...!cái này cậu đừng quan tâm."
"Ồ...!vậy được thôi.
Bạn học Phương đi đường cẩn thận nhé, tôi tiễn cậu đến đây thôi." Triệu Sứ cũng lười quan tâm đến cậu ta.
Triệu Sứ vừa xoay người định đi thì đã bị Phương Bách Xuyên nắm lấy cổ tay, cô nghi hoặc quay đầu lại.
"Cái kia, chuyện lúc trước cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi đưa vé, còn nghĩ ra lý do hay như vậy, lát nữa tôi gửi cậu một ít lì xì."
Nghe thấy có lì xì, hai mắt Triệu Sứ sáng bừng lên, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều.
"Không có gì! Ai bảo chúng ta là bạn cùng bàn chứ!"
Phương Bách Xuyên: Sao tôi cảm thấy cứ nhắc đến tiền là thái độ của cô ấy lại nhiệt tình hơn hẳn vậy nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...