Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Tan học buổi chiều, Triệu Sứ phải đợi Hạ Đường cùng về.
Triệu Sứ tan học sớm hơn một chút, nhân lúc chờ người, cô đi dạo đến bên hồ nhân tạo của trường.
Cô thấy cái túi đựng bánh quy mình mang đến sáng nay vẫn còn trôi trên mặt hồ, cô thầm nghĩ may mà đây là bánh quy cô mua từ siêu thị bên ngoài, lại hết hạn rồi, vứt đi cũng không thấy tiếc.
Mặc dù trong tiểu thuyết có viết, nữ phụ tặng bánh quy tình yêu do chính tay mình làm nhưng Triệu Sứ rất giỏi trong việc khai thác lỗ hổng hệ thống.
Sau khi phân đoạn kết thúc, hệ thống không phản ứng tức là cô đã qua ải một cách gian lận.
Trong hồ nhân tạo của trường nuôi hàng trăm con cá chép, khi mùa đông đến, nhà trường đã chuyển thành công phần lớn cá chép vào bể cá trong nhà nhưng vẫn còn một số ít cá chép bị bỏ lại.
Chúng nghe thấy có người đến gần, từng con từng con há miệng chen chúc nhau ở bờ sông.
Triệu Sứ tìm thấy một cành cây dài trong rừng cây gần đó, vất vả vớt túi bánh quy lên.
Cô tháo lớp vỏ ngoài, thấy vụn bánh bên trong vẫn khô ráo, không khỏi thán phục kỹ thuật buộc dây của mình thật chuyên nghiệp!
Cô ngồi xổm bên hồ cầm một nắm vụn bánh đổ vào miệng cá, vừa đổ vừa lẩm bẩm: "Ăn nhiều một chút, tích trữ nhiều mỡ một chút để vượt đông.
"
"Triệu Sứ.
"
"Gì thế?"
Đột nhiên có người gọi tên mình từ phía sau, Triệu Sứ vô thức trả lời.
Đợi đến khi nhận ra giọng nói của ai, cô lập tức buông túi xuống lau tay, đổi sang vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay đầu lại.
Cô thấy Tống Hứa Nghiễm đứng sau mình, đeo một chiếc túi đeo chéo, hai tay đút túi quần, tư thế đứng rất ngầu.
"Anh Hứa Nghiễm, sao anh lại ở đây vậy?" Triệu Sứ ngọt ngào nói.
Tống Hứa Nghiễm vừa tan học, đi ngang qua đây thì thấy Triệu Sứ, tưởng cô đang đợi mình.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt lạnh lùng: "Cô đang làm gì vậy?"
"Cho! cho cá ăn.
"
"Cho cá ăn?"
Tống Hứa Nghiễm cười khẩy một tiếng: "Cái cớ tệ hại như vậy mà cô cũng nghĩ ra được.
Lần sau nếu tôi phát hiện cô cố tình đợi tôi trên đường tan học, đừng trách tôi không khách sáo với cô.
"
Nụ cười trên môi Triệu Sứ cứng đờ.
Tống Hứa Nghiễm tưởng cô bị mình nói trúng tim đen, thực ra Triệu Sứ bị anh ta làm cho ngượng.
Cô nghĩ, sao cái tên ngốc này lại là nam chính hả?
Tống Hứa Nghiễm cảnh cáo xong thì đi mất, Triệu Sứ đang định xị mặt xuống thì khóe mắt liếc thấy Lục Cảnh Dương vẫn đứng đó nhìn mình.
Anh đi cùng Tống Hứa Nghiễm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...