Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch


Đột nhiên phát hiện có người bán tất, anh ta tò mò nhìn một cái.

9,9 tệ ba đôi, kiểu dáng giống hệt mấy đôi tất mà Triệu Sứ tặng anh ta.

Tống Hứa Nghiễn không tin nổi, lập tức móc tiền ra mua ba đôi.

Về nhà đối chiếu một chút, phát hiện chất liệu và cảm giác cầm trên tay cũng giống hệt nhau.

Anh ta tức đến nỗi nửa đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau, anh ta với đôi mắt thâm quầng đến trường, thật khéo, ở cổng trường lại gặp Triệu Sứ.

Triệu Sứ tiến lại chào anh ta, vừa nhìn thấy mặt anh ta, cô lập tức mở to đôi mắt đen láy, dùng tay che miệng, động tác khoa trương: "Trời ơi! Anh Hứa Nghiễn, tối qua nhà anh có trộm vào à? Đôi mắt thâm quầng này sắp kéo lê đến đất rồi."

Tống Hứa Nghiễn muốn đánh người nhưng nguyên tắc của anh ta là không đánh phụ nữ.

Anh ta hít một hơi thật sâu, bảo mình phải bình tĩnh.

Đáng tiếc là hôm nay Triệu Sứ tâm trạng phấn chấn, nói nhiều không ngừng.


"Hôm qua em nghe chị em kể lại rồi, chị ấy đã tạt nước vào anh.

Thực ra em đã giải thích với chị ấy rồi, chuyện này là lỗi của em, không thể trách anh được.

Nếu anh không phiền thì em thay chị em xin lỗi anh."

Triệu Sứ tỏ vẻ chân thành, như thể thực sự áy náy với anh ta.

Nhưng khi nghe Hạ Đường kể lại chuyện cô tạt một cốc nước vào mặt Tống Hứa Nghiễn, trong lòng cô đã cười như điên.

Tống Hứa Nghiễn nhẫn nhịn suốt đường, nghe đến đây thì cuối cùng không nhịn được nữa.

Anh ta đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Triệu Sứ, kéo cô đến trước mặt mình.

Ánh mắt hung dữ, vô cùng cáu kỉnh: "Triệu Sứ! Nếu như cô còn lắm lời nữa, có tin tôi đánh cô không?"

Anh ta nắm rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng đều đã nổi lên.

Triệu Sứ tựa như bị anh ta dọa sợ, biểu cảm đờ đẫn vài giây, sau đó miệng há hốc, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.


"Chỉ biết khóc! Khóc cái đầu cô chứ khóc! Câm miệng lại cho tôi!"

Triệu Sứ run rẩy ngậm miệng lại nhưng cằm vẫn không kiểm soát được mà run lên.

Đôi mắt như nai con hoảng loạn, ướt đẫm, đáng thương nhìn Tống Hứa Nghiễn.

Mỗi lần cô như vậy, cơn giận của Tống Hứa Nghiễn lập tức giảm đi một nửa.

Anh ta nhẫn nại nhắm mắt lại, một lát sau, buông tay thả cô ra.

Anh ta vừa buông tay, Triệu Sứ đã chạy mất, chân như có gắn động cơ xe lửa.

Nhìn dáng vẻ cô chạy trối chết, Tống Hứa Nghiễn liền nổi trận lôi đình.

Anh ta là quái vật hung dữ lắm sao? Chạy nhanh như vậy làm gì?

...

Hai tuần tiếp theo, Triệu Sứ vì không có nhiệm vụ cốt truyện nên không cần phải lảng vảng trước mắt Tống Hứa Nghiễn, cuộc sống trở nên vô cùng thoải mái.

Chiều thứ sáu, Học viện Edlan sẽ có trận đấu bóng rổ giao hữu với Học viện Sùng Dương bên cạnh.

Triệu Sứ cần chuẩn bị cho Tống Hứa Nghiễn một tấm băng rôn cổ vũ, vì chỉ là một đạo cụ bình thường, dùng xong là vứt, cô không muốn lãng phí tiền nên đã dùng tấm băng rôn cổ vũ thần tượng trước đây của mình để cải tạo thành một tấm mới.

Trong trận đấu, cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán đài, bất chấp ánh mắt của những người khác, giơ cao tấm băng rôn hét lớn: "Anh Hứa Nghiễn, anh là tuyệt nhất! Anh Hứa Nghiễn, cố lên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận