"Tiểu Sứ, sao em lại thế này? Tối qua anh đã nói với em như thế nào, em không nghe vào tai à?” Lục Cảnh Dương có chút tức giận.
"Đừng giận, đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe, em đều nghe anh nói rồi nhưng mà muốn thay đổi cần có thời gian, anh Cảnh Dương, anh đừng vội quá."
Miệng Triệu Sứ nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo——[Người thì tốt nhưng mà quản chuyện bao đồng quá, anh ta nghĩ mình là máy điều hòa trung tâm chắc?]
Khóe miệng Lục Cảnh Dương giật giật: "Anh điên rồi mới đi quản em!”
Nói rồi anh tức giận bỏ đi, nhưng đi được vài bước, lại quay đầu chất vấn cô: "Triệu Sứ, rốt cuộc em có thích A Nghiễn không?"
Triệu Sứ gật đầu chắc nịch, trong mắt vô cùng chân thành: "Thích ạ."
——[Thích cái đầu anh, tính tình anh ta tệ như thế.
Trừ khi đầu óc tôi bị úng nước mới đi thích anh ta?]
Lục Cảnh Dương: ...
Triệu Sứ này, hình như thật sự không giống với hình tượng ngoan hiền mà mọi người vẫn nghĩ.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, bên trong mỗi lớp học đều đặt một cây thông xanh tươi, trên cây treo đèn nháy nhỏ, kẹo và tất, còn có cả những tấm thiệp nhỏ ghi ước mơ và nguyện vọng của học sinh.
Tất cả những nguyện vọng của Triệu Sứ đều liên quan đến Tống Hứa Nghiễn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhân giờ ra chơi, Triệu Sứ lấy tấm thiệp lễ hội xin được từ Phương Bá Xuyên, viết nguyện vọng của mình vào mặt sau.
"Mong anh Hứa Nghiễn thích em một chút."
Phương Bá Xuyên ngồi cạnh Triệu Sứ, đọc thẳng những gì cô viết.
Đọc xong, cậu ta bật cười: "Tiểu Sứ, cậu có thể sáng tạo một chút không, cậu đã viết cái nguyện vọng này mấy lần rồi.
Sinh nhật viết một lần, Giáng sinh viết một lần, Tết Dương lịch một lần, Tết Nguyên đán một lần.
Tôi cảm thấy cho dù cậu có viết mỗi ngày, viết đến gãy tay đi chăng nữa thì cũng không nhận được hồi đáp của người ta đâu."
Khóe miệng Triệu Sứ nở nụ cười nhàn nhạt, tao nhã đáp lại cậu ta một câu: "Liên quan gì đến cậu."
Phương Bá Xuyên: ...
Triệu Sứ viết thiệp xong, còn phải chuẩn bị quà Giáng sinh và quà Tết Dương lịch cho Tống Hứa Nghiễn.
Cô chuẩn bị một đôi tất đỏ nhét sáu đôi tất bông màu vào, còn có một câu đối.
Những năm trước cũng là hai thứ này cho nên Triệu Sứ cũng không cần động não.
Tiếng chuông hết tiết buổi trưa vừa vang lên, tất cả học sinh như thể đói tám trăm năm, ùa xuống căn tin và nhà ăn của trường, tòa nhà giảng dạy trống rỗng.
Triệu Sứ một mình chạy đến lớp của Tống Hứa Nghiễn, nhét đôi tất đỏ phồng phồng và câu đối vào ngăn bàn của anh ta.
Nhiệm vụ hôm nay đều là chế độ một mình, không cần mất mặt, cô rất vui.
Tan học buổi chiều, Triệu Sứ nhớ ra mình vẫn chưa treo thiệp lên cây.
Vì cây thông Noel năm nay hơi cao, cô phải bê một cái ghế để trèo lên, mới có thể treo thiệp lên ngọn cây thông Noel.
Chuẩn bị trèo xuống, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi cao vút: "Triệu Sứ!"
Triệu Sứ giật mình, chân run lên, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
May mà Phương Bá Xuyên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ cô.
Phương Bá Xuyên dùng hai tay bóp chặt eo Triệu Sứ, bế cô xuống khỏi ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...