Đuôi của mấy con mèo hoang dựng cao, kêu meo meo bằng giọng khàn khàn.
Triệu Sứ ngồi xổm trên đất, cần cổ trắng nõn thon thả hơi cúi xuống, mái tóc dài mềm mại rủ xuống trước ngực, bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo con.
Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt ngập tràn dịu dàng.
Lục Cảnh Dương trầm ngâm một tiếng: "Đúng là khá xinh."
Tống Hứa Nghiễn cảnh giác quay đầu nhìn anh: “Đừng nói là cậu để ý đến cô ta đấy nhé?"
Lục Cảnh Dương chậm chạp trả lời: "Hả? Ai?"
Thấy vẻ mặt anh hoàn toàn không biết gì, Tống Hứa Nghiễn mới yên tâm, qua loa nói: "Không có gì."
Tan học Hạ Đường định đi học thêm, muốn rủ Triệu Sứ đi cùng nhưng cô không chịu.
Cô một mình về nhà, về đến nhà, cô lấy sổ tay của mình ra, đánh dấu vào hai cảnh quay thứ hai mươi lăm và hai mươi sáu.
Cô nhìn vào cốt truyện hai ngày sau, suy nghĩ miên man.
Một lúc sau, cô đến bếp lấy một túi táo của dì giúp việc.
Cô chọn lựa trong đó, cuối cùng lấy một quả táo đã mềm, vỏ nhăn nheo.
Cô cho quả táo hỏng vào một hộp sắt hình trái tim vốn dùng để đựng sô cô la, sô cô la đã ăn hết, hộp vẫn chưa vứt đi.
Sợ táo lăn, cô lại lót xung quanh hộp bằng cỏ raffia dày.
Hai ngày sau là đêm bình an, cô muốn tặng Tống Hứa Nghiễn "Táo bình an".
Vì biết Tống Hứa Nghiễn sẽ trực tiếp vứt quả táo đi nên Triệu Sứ dứt khoát chọn một quả hỏng tặng anh ta.
Tối hôm đó, Tống Hứa Nghiễn hẹn một số bạn bè ở quán bar uống rượu.
Triệu Sứ lừa Hạ Đường, nói rằng sẽ đến nhà bạn cùng bàn học bài.
Ra khỏi cửa, cô bắt taxi, một mình đến quán bar đó.
Quán bar với cùng náo nhiệt, trước cửa có một hàng siêu xe hạng sang.
Triệu Sứ nhận ra trong số đó có một số chiếc là của bạn học của mình, tất nhiên cũng có cả xe của Tống Hứa Nghiễn.
Trẻ vị thành niên lái xe, nếu báo cảnh sát, lũ nhóc này đều phải vào đồn uống trà, Triệu Sứ thầm nghĩ.
Trong quán bar rất tối, không có đèn chiếu sáng, chỉ có đủ loại đèn màu, nhấp nháy đến mức làm cho mắt của Triệu Sứ tưởng dường như sắp mù.
Bên trong, âm thanh rất lớn, trên sân khấu, một hàng vũ nữ đang lắc lư theo nhạc, dáng vẻ yêu kiều, bầu không khí vô cùng nóng bỏng.
Triệu Sứ vừa vào đã thấy đầu nặng chân nhẹ, thái dương giật giật, tức ngực.
Cô tìm một nhân viên phục vụ, hỏi anh ta có học sinh nam nào ở đây không.
Nhân viên phục vụ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lúc đó Triệu Sứ còn chưa hiểu tại sao đối phương lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cho đến khi cô được dẫn vào một phòng riêng trên lầu, sau đó một vài chàng trai mặc đồng phục xuất hiện trước mặt cô.
Mấy chàng trai rất nhiệt tình vây quanh kéo Triệu Sứ ngồi xuống, vừa rót nước vừa đút trái cây.
Có một người vuốt tóc cô, nói: "Em gái còn nhỏ tuổi mà đã chơi bời như vậy rồi sao?"
Triệu Sứ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, phát hiện giữa bọn họ có thể có hiểu lầm gì đó rồi.
Triệu Sứ cố gắng giải thích với họ, sau khi nghe xong, mấy chàng trai đồng loạt lộ vẻ buồn bã.
Tuy nhiên, mặc dù đơn hàng này không kiếm được tiền, họ cũng không phàn nàn quá nhiều.
Chàng trai tán tỉnh cô còn tốt bụng đưa cô đến phòng riêng của Tống Hứa Nghiễn ở phía đông tầng một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...