Triệu Sứ kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng còn khóc lóc kể lể: "Nếu không phải Tống Hứa Nghiễn giẫm nát bánh quy của em, còn ném nó xuống sông thì em căn bản không nghĩ đến chuyện cho cá ăn.
Cá chết rồi, em cũng rất buồn, nhưng trách nhiệm chính trong chuyện này không phải ở em.
Thầy ơi, thầy không được thiên vị!"
"Sao tôi lại thiên vị được?" Giáo viên chủ nhiệm đẩy đẩy cặp kính gọng đen trên mặt, nghiêm trang nói: "Tôi đối xử với mọi người đều là như nhau!"
Rất nhanh sau đó, giáo viên chủ nhiệm đã gọi Tống Hứa Nghiễn đến, Tống Hứa Nghiễn không phủ nhận những việc mình đã làm.
Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, chủ nhiệm quyết định để mỗi người chịu một nửa trách nhiệm, ngoài ra còn phải viết một bản kiểm điểm, bày tỏ sự hối lỗi đối với những chú cá chép đã chết.
Ban đầu Tống Hứa Nghiễn không đồng ý, nhưng vừa quay đầu đã thấy Triệu Sứ khóc lóc đứng ở góc tường.
Anh ta thấy phiền, trực tiếp xách cổ áo Triệu Sứ, lôi cô ra khỏi văn phòng.
"Nếu đã là mỗi người chịu một nửa trách nhiệm, vậy thì tôi trả tiền, cô viết bản kiểm điểm." Tống Hứa Nghiễn mặt lạnh ra lệnh.
Triệu Sứ gật đầu như giã tỏi: "Không thành vấn đề, tôi viết, tôi viết cho anh!"
Việc viết bản kiểm điểm đối với Triệu Sứ mà nói thật sự là dễ như trở bàn tay.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, Tống Hứa Nghiễn nhanh chóng rời đi, thế nhưng lúc đi qua góc hành lang, anh lại liếc mắt nhìn Triệu Sứ ở phía sau một cái.
Chỉ thấy cô ôm chậu nước, bước đi loạng choạng, phát ra tiếng kêu leng keng.
Với thể trạng và sức lực của cô, việc ôm một chậu nước lớn như vậy quả thực hơi khó khăn.
Vì không giữ vững được, nước trong chậu đổ ướt hết người cô, còn bắn tung tóe lên cả mặt.
Tống Hứa Nghiễn thấy cô thảm hại như vậy, bực bội nói: "Triệu Sứ, cô ôm cá chết ra ngoài làm gì?"
"Đã mất tiền mua rồi, sao lại không mang đi chứ?” Triệu Sứ trả lời hùng hồn, còn hỏi ngược lại Tống Hứa Nghiễn: "Anh muốn không? Chia cho anh một nửa?"
Tống Hứa Nghiễn cắn răng đáp lại cô hai chữ: "Có bệnh!"
Triệu Sứ hừ một tiếng: "Tôi mới không có bệnh, cá này sáu trăm tệ một con, tôi không mang đi mới là có bệnh đấy!”
Triệu Sứ trước giờ vẫn luôn nhu nhược trước mặt anh, giờ lại dám cãi lại, Tống Hứa Nghiễn nhất thời không kịp phản ứng.
Anh ngẩn người: "Vừa nãy cô “hừ” với tôi sao?”
Triệu Sứ không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại không có trong kịch bản, cô mới không rảnh mà đi chiều theo cái tính xấu đó của anh ta.
"Triệu Sứ, bây giờ cô cứng rắn rồi, dám ngang ngược với tôi rồi à?"
Tống Hứa Nghiễn túm lấy vai Triệu Sứ, ép cô quay người lại, đối mặt với mình.
Nào ngờ Triệu Sứ phản xạ nhanh, lúc quay người trực tiếp hắt chậu nước trong tay lên người anh ta, cá chết trong chậu rơi đầy đất.
Tống Hứa Nghiễn bị cô làm cho tức điên, định mở miệng mắng nhưng lại thấy Triệu Sứ ngẩng đầu lên, cô nhìn anh ta bằng một khuôn mặt hoảng hốt, giọng nói yếu ớt run rẩy: "Xin lỗi, anh Hứa Nghiễn, em không cố ý, để em lau cho anh nhé, hoặc em đưa áo của mình cho anh mặc, có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...