Ma giáo giáo chủ ở trong tù trải qua tiêu dao tự tại, đem nàng trói tới đây hai ngày toàn bộ danh môn chính phái hai ngày đều ngủ không yên.
Bọn họ phát sầu, sau đó tụ tập ở Mạch Sơn phái, làm Mạch Sơn phái cùng nhau phát sầu.
"Thu được tin tức, đám người Thiên Cơ giáo còn dư lại kia vì muốn cứu ma đầu kia mà tập hợp lại, ai cũng không biết bọn họ sẽ đối môn phái nào xuống tay trước." Trường Đề Bang bang chủ vuốt vuốt râu, thập phần sầu lo.
Trường Đề Bang bọ họ gần Thiên Cơ giáo nhất, Thiên Cơ giáo muốn trả thù danh môn chính phái, kia Trường Đề Bang muốn đứng mũi chịu sào tao ương rồi.
Hắn cảm thấy, chuyện này là Mạch Sơn phái dẫn đầu, như vậy Mạch Sơn phái nên giúp đỡ giải quyết việc này.
"Này không phải vừa lúc sao? Chờ bọn hắn tập hợp lại, chúng ta lần nữa một lưới bắt hết bọn hắn!" Thiên Diễn phái thiếu chưởng môn xúc động nói.
Dao Sơn tông tông chủ lắc đầu, nói: "Lần này sỡ dĩ có thể một lần đánh vào đại bản doanh Ma giáo, đó là vì lần đó Ma giáo không có chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường, không cho Ma giáo cơ hội phản ứng.
Bây giờ người Ma giáo sinh ra tâm cảnh giác, chúng ta lại nghĩ muốn bao vây diệt trừ bọn họ, sợ là thương vong thảm trọng."
"Chính đạo chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, sao phải sợ đám quân tản mạn kia?" Thiên Diễn phái thiếu chưởng môn không rõ nam nhân trung niên kia vì sao sợ đầu sợ đuôi,"Tốt xấu chúng ta cũng là người đứng đầu chính đạo, hà tất để Ma giáo lấy lại uy phong, diệt chính đạo sĩ khí?"
Thiên Diễn phái trưởng môn thấy nhà mình nhi tử ngu xuẩn như thế không biết lựa lời, vội mở miệng quát lớn hắn: "Còn không mau câm miệng?! Chuyện này nào có đơn giản như ngươi nghĩ!"
Lần này có thể đánh vào Ma cung, trên danh nghĩa là bọn họ danh môn chính phái liên thủ cùng nhau, nhưng thực tế đâu? Mạch Sơn phái Thánh Nữ cùng ngũ trưởng lão Trác Tử Đan tại đây phát huy ra tác dụng cực lớn.
Bọn họ ai cũng không dám cùng Ma giáo giáo chủ kia so chiêu, bởi vì bọn họ biết mình sẽ thất bại, cho nên chỉ có thể chờ hai người ra tay giải quyết Ma giáo giáo chủ.
Ai ngờ Thánh Nữ không có ra tay với Ma giáo giáo chủ, ngược lại đem người này nắm trong tay, cái này làm cho bọn họ trực tiếp bị động, không thể không bóp mũi mà lấy ý kiến Mạch Sơn phái làm chủ.
Nếu Mạch Sơn phái không nghĩ tranh vũng nước đục này, bọn họ cũng vô pháp đảm bảo có thể tiêu diệt Ma giáo giáo chúng, một khi thương vong thảm trọng, chính là dao động căn cơ của một môn phái.
Dao Sơn tông tông chủ cười ha hả chuyển đề tài: "Không biết Lăng chưởng môn đối chuyện này thấy thế nào?"
Trên chủ tọa một thân đạo bào, nữ nhân nhìn khắp sảnh mấy lão thần nói: "không vội."
Qua một lát, Tiêu Tâm Nguyệt, cùng Trác Tử Đan đến.
Trác Tử Đan trực tiếp ngồi xuống, Tiêu Tâm Nguyệt hướng Lăng chưởng môn cùng chúng môn phái người đứng đầu thi lễ một cái, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Mạch Sơn phái chưởng môn Lăng Cô Tình nghe tiếng biết chỗ, nghiêng đầu "Nhìn" đệ tử nàng đắc ý nhất, đem chuyện Thiên Cơ giáo giáo chúng còn sót lại tập hợp báo cho nàng, sau đó khảo nghiệm nàng, vấn đề: "Tâm Nguyện cảm thấy chuyện này nên ứng đối thế nào?"
Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười, nói: "Ma giáo lần này tổn thương nặng nề, lại có không ít người rơi vào tay chúng ta, nói vậy trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tùy tiện hành động, cho nên chúng ta tạm thời không cần lo lắng."
Nàng nói chuyện khinh thanh tế ngữ*, cho người khác cảm giác như tắm mình trong gió xuân, làm đại gia bất tri bất giác bình tĩnh lại.
Lăng Cô Tình lại hỏi: "Kia Ma giáo giáo chủ ở trong lao như thế nào?"
Tiêu Tâm Nguyệt rũ xuống mi mắt nói: "Không có hành động dị thường."
Lăng Cô Tình tay đặt trên bàn ngón tay nhịp nhịp rõ nhẹ.
Trác Tử Đan bổ xung nói: "Có Thánh Nữ trông coi, nàng trốn không thoát, nàng là mới từ vị trí cao cao tại thượng Ma giáo giáo chủ, trở thành tù nhân, có chút không thích ứng được, mỗi ngày nhảy nhót lung tung, hét hò làm ầm ĩ! Bất quá, qua một thời gian nữa, nàng cũng sẽ nhận mệnh thôi."
Đại gia vừa nghe, đối cách làm Mạch Sơn phái thập phần vừa lòng.
Bởi vì sao, Ma giáo ở chính đạo dựa vào cái gì muốn hưởng đãi ngộ tốt đây? Nên đem nàng đến đại lao không thấy ánh mặt trời, ăn cám bã, bánh bột bắp, uống nước lạnh, một ngày một chút tra tấn, để nàng theo chân bọn họ cùng nhau ăn không ngon, ngủ không tốt!
Tiêu Tâm Nguyệt nhìn động tác sự phụ nàng, trước ánh mắt mọi người, đề nghị nói: "Ta kiến nghị đổi chỗ giam giữ nàng."
"Thánh Nữ có đề nghị gì, không ngại cứ nói thẳng."
"Chúng ta là danh môn chính phái, hành sự quang minh lỗi lạc, đối nhân xử thế cũng nên khoan dung độ lượng.
Nguyên nhân vì đối phương là Ma giáo giáo chủ, nên chúng ta mới nàng đãi ngộ nàng tốt như vậy."
Mọi người ồ lên, hiển nhiên không quá đồng tình lời nàng nói.
Tiêu Tâm Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Năm đó Tào thụy diệt Thục, Ngụy Đế đối chủ Lưu Thiền lấy lễ tương đãi, nơi này yên vui, từ nay về sau Thục quốc quân đội chia năm xẻ bảy, không đáng để sợ hãi.
Này đó là điển cố* vui đến quên cả trời đất đâu."
"Chúng ta đều biết điển cố này, kia cùng việc này có quan hệ gì?"
Trác Tử Đan cười nhạo nhóm người ngu dốt này.
Hắn một người ngoại lai chưa từng nghe qua cái điển cố này đều minh bạch ý tứ Tiêu Tâm Nguyệt, nhóm người này là thật nghe không hiểu, hay là cố ý không hiểu đây?
Hắn nói: "Ý của Thánh Nữ là, Ma giáo giáo chủ tuy so ra kém vua của một nước, nhưng thế nào cũng là một giáo chủ.
Nàng từ trước được giáo chúng Ma giáo tín nhiệm, bằng không những giáo chúng Ma giáo kia cũng sẽ không hợp lại muốn cứu nàng, có thể thấy được nàng ở trong lòng Ma giáo giáo chúng có địa vị cao thế nào."
"Cho nên nếu chúng ta đối nàng đãi ngộ tốt, đám giáo chúng bị người xúi giục kia đến đối phó chúng ta, cũng sẽ có điểm băn khoăn.
Sau đó chúng ta cũng có thể noi theo cách làm Tào Ngụy, làm Ma giáo giáo chủ vui đến quên cả trời đất, kể từ đó, Ma giáo họa lớn liền không đáng sợ nữa."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy lời hắn nói có vài phần đạo lý.
Bọn họ không hề nghi ngờ cách làm việc thiên tư của Mạch Sơn phái, rốt cuộc án diệt môn Tiêu gia chính là Ma giáo làm, nghĩ đến trên đời này không người nào hận Ma giáo hơn Thánh Nữ.
Nàng có thể nhân từ như vậy đối với Ma giáo giáo chủ, đó là vì đại cục mà suy nghĩ a!
"Nhẫn nhục phụ trọng*", "Khoan dung nhân từ", "Thiện lương hào phóng" những lời khen không ngừng từ bốn phía tràn đến, trong khoảng thời gian ngắn, nơi nghị sự đường thành "Thánh Nữ khen ngợi đường.
Đại lao cũng ở qua, đau khổ cũng ăn qua, cũng là thời điểm cấp Ma giáo giáo chủ một chút ngon ngọt.
Không ít môn phái duy trì đề nghị của Thánh Nữ, còn thừa lại một ít môn phái tỏ thái độ cũng không ai để ý đến.
Lăng Cô Tình nhìn đệ tử chính mình, Mạch Sơn phái chưởng môn tương lai có thể được nhiều người duy trì như vậy, nàng tự nhiên sẽ không làm trò trước mặt mọi người bác bỏ đề nghị của đệ tử mình.
Ma giáo giáo chủ đối chuyện chính mình sắp được ra tù hoàn toàn không biết gì cả, nàng bây giờ ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ngày ngày trôi qua thật sự tự tại, nhưng cũng có chút nhàm chán.
Lúc Trần Tầm Thiện lần nữa đưa cơm cho nàng, nàng hỏi: "Lao đầu huynh đài ngươi có thể giúp ta đi cầu tình Thánh Nữ không? Để ta đi ra ngoài hít không khí, phạm nhân trước khi tử hình tốt xấu gì cũng được đi ra ngoài một chút đâu!"
Trần Tâm Thiện tức giận mà nói: "Ngươi muốn đi hít không khí? Ngươi có phải còn nghĩ muốn bay ra ngoài? Cho ngươi còn hội chạy?"
"Ta nếu bay được, ta đương nhiên cũng muốn bay, nhưng ta là người sao có thể bay chứ! Còn nữa, để ta ra ngoài hít thở không khí khó lắm sao? Ta cũng không phải diều, không cần sợ ta đón gió bay đi."
Trần Tầm Thiện phát hiện chính mình thế nhưng nói quá nàng, tức giận đến miệng giật giật liên hồi, hung tợn mà nói: "Ngươi ăn cơm đi, bớt làm mộng đẹp lại đi!"
Có đôi khi hắn cho rằng Thánh Nữ là bắt kẻ giả Ma giáo giáo chủ về, rốt cuộc trước nay chỉ nghe nói Ma giáo làm nhiều việc ác, Ma giáo giáo chủ kia võ công càng là sâu không lường được, tàn nhẫn độc ác, còn chưa gặp qua ai mặt dày vô sĩ thế này, tinh lực tràn đầy, ồn ào lại còn làm ra vẻ nữ ma đầu!
Hắn vừa xoay người ra cửa lao, liền thấy Thánh Nữ yên lặng không một tiếng động đứng cạnh cửa, sợ tới mức hắn toàn thân run run lên: "Thánh, Thánh Nữ."
"Ngươi đi đi!" Tiêu Tâm Nguyệt nói.
Trần Tầm Thiện tâm hư mà chạy, Tiêu Tâm Nguyệt đi vào nhà lao, nói: "Cho dù ngươi là diều, ngươi cũng chưa chắc có thể bay đi."
Chu Châu Anh cười nói: "dây buộc ở trong tay các ngươi, ta biết."
Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng ấy tươi cười trước mặt, nàng quay đầu qua chỗ khác: "Ngươi một chút cũng không lo lắng tình cảnh hiện tại của mình?"
Chu Châu Anh lạc quan nói: "Ta thích ứng trong mọi hoàn cảnh nha!" Nàng tròng mắt chuyển một vòng, tiến tới trước mặt Tiêu Tâm Nguyệt, "Thánh Nữ tỷ tỷ, ta có thể ra ngoài hít thở không khí không?"
Tiêu Tâm Nguyệt liếc xéo nàng: "Sau đó giống tối hôm qua chạy trốn?"
Chu Châu Anh bị nàng nói đến chột dạ, cười mỉa: "Ai lại làm thế đâu? Tối hôm qua ta không có nghĩ chạy trốn, ta là bị lạc đường.
Tối hôm qua mây đen che nguyệt, khắp nơi không ánh sáng, gió lại lớn, mắt có chút bị mờ, nên đi nhầm hướng."
"Nhanh mồm dẻo miệng, xảo lưỡi như hoàng*." Tiêu Tâm Nguyệt chắp tay sau lưng, "Đi thôi!"
Chu Châu Anh sửng sốt, không nghĩ tới mình thật có thể đi ra ngoài để thông khí, nàng cao hứng mà chạy như bay đuổi kịp.
Bất quá vừa ra cửa lao, nàng lại hối hận: "Nếu không ta trở về nha, bên ngoài lạnh quá."
Tiêu Tâm Nguyệt dừng chân quay đầu đánh giá nàng.
Chu Châu Anh nghĩ thầm, nữ chủ không phải là bây giờ mới phát hiện nàng chỉ mặc hai kiện áo đơn đi?
Nữ chủ không quan tâm nàng! Nàng cảm thấy nội tâm thực tổn thương.
Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Giáo chủ phải chăng ở trong lao đã lâu, liền quên chính mình là sói sao?"
"Có ý tứ gì?"
"Ngươi có nội lực hùng hậu, cần gì sợ hãi chút nho nhỏ gió lạnh này?"
Chu Châu Anh: "..........."
Nàng là nếu biết vận dụng nội lực thế nào, nàng đã sớm dùng rồi, như thế nào sẽ khổ ha ha mà suy nghĩ làm sao dùng muỗng để vượt ngục đâu?!
Nàng cũng không dám nói mình đã quên mất võ công, nếu đem át chủ bài này nói ra, chính mình về sau chỉ biết mặc người chém giết.
Tiêu Tâm Nguyệt trog lòng trầm xuống, không truy vấn nữa, lập tức cởi áo choàng trên người mình đưa qua.
Chu Châu Anh không chút khách khí mà choàng lên người mình, nhưng thấy nữ chủ thân thể nho nhỏ, cũng không còn mặt mũi mà độc chiếm một mình, liền chừa ra nửa bên: "Chúng ta cùng nhau khoát?"
Tiêu Tâm Nguyệt không biết nghĩ tới cái gì, lộ ra cười nhạt, sau đó từ chối: "Không cần."
Chu Châu Anh cũng không kiên trì.
Nhắm mắt theo đuôi đi bên người Tiêu Tâm Nguyệt, thưởng thức cảnh trí xung quanh.
Bất quá ngày trời mùa đông cũng không có gì đẹp, chung quanh cây cổ thụ đều không còn lá, chỉ có hoa mai lăng hàn bay trong tuyết.
Đi một hồi, nàng phát hiện không còn thấy đại lao cùng tiểu viện Tiêu Tâm Nguyệt ở: "Chúng ta đi xa vậy có tốt không?"
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi lại: "Cho ngươi đi nhiều hai bước, hít thở không khí mới mẻ, không tốt sao?"
"Hảo hảo hảo, nhưng nơi này sẽ không có che dấu âm mưu gì đi?"
"Ngươi không đi theo kịp."
Chu Châu Anh da mặt dày: "Ta đây đi sát Thánh Nữ tỷ tỷ, ta tin tưởng Thánh Nữ tỷ tỷ sẽ không hại ta!"
________________________________________
Khinh thanh tế ngữ: tiếng lời nhỏ nhẹ.
Điển cố: những tích chuyện xưa.
Nhẫn nhục phụ trọng: người nhịn nhục gánh vác trọng trách.
Xảo lưỡi như hoàng hay Xảo thiệt như hoàng: miệng lưỡi trơn tru..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...