Vào đêm trước khi vận chuyển lương thảo, Mạc lão gia mang theo ám hiệu Ngô Ưu đưa lên núi.
Hóa ra Mạc lão gia đã biết ám hiệu của sơn phỉ vào con đường dẫn tới trại sơn tặc, nhưng dù cho hắn có che giấu kĩ như thế nào đi nữa Lệ nương vẫn nghi ngờ hắn.
Chính là vì như thế, Lệ nương liền thay đổi ám hiệu và địa điểm doanh trại, ngoài ra còn bảo bọn sơn phỉ phải cẩn thận Mạc lão gia.
Cũng may, sau khi nàng điều chỉnh không lâu thì đã bị Triệu Thanh Tử bắt, còn bị lộ ra tình báo.
Mạc lão gia tìm ám tuyến cẩn thận đến gần doanh trại, dưới ánh trăng sáng, đường núi mới xem như dễ đi lại hơn một chút.
Mạc lão gia một đường đi tới, rốt cuộc cũng thấy ánh lửa ở phía trước.
Lòng hắn rất là vui vẻ, hắn biết bản thân đã tìm đúng nơi rồi.
Sơn phỉ, hoặc là nói tư binh Dục Triều mai phục cũng đã phát hiện Mạc lão gia, bọn họ nhanh chóng cảnh giác, hô to: "Người nào!"
Mạc lão gia giơ hai tay lên: "Là ta! Mạc Liên Lãng! Phiền toái tiểu huynh đệ thông báo với trại chủ một tiếng, ta phụng mệnh đến đây."
Đạo tặc trông giữ trại thấy người đến là Mạc lão gia thì có chút do dự, nhưng Mạc lão gia có thể biết được ám tuyến, nói không chừng hắn thật sự một lần nữa được chủ thượng tín nhiệm.
Sau khi đắn đo một phen, đạo tặc nói với Mạc lão gia: "Ngươi chờ, ta đi nói cho chủ trại."
Mạc lão gia mặt mày hớn hở: "Tốt, thỉnh cầu tiểu huynh đệ nhanh lên, ta có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo."
Đạo tặc đáp ứng liền đi vào trong trại, mấy tên còn lại không đi mà gắt gao nhìn chằm chằm Mạc lão gia, Mạc lão gia thoáng trông thấy trên cửa trại còn có vô số người cầm cung tiễn nhắm thẳng vào hắn.
Một khi hắn có dị động, những người này liền có thể bắn Mạc lão gia thành cái sàng.
Mạc lão gia mặt ngoài câu nệ, nhưng trong lòng lại đang tính toán lát nữa làm sao xuống tay mới là tốt nhất.
Xem tình huống này, hẳn là người trong sơn trại đều phòng bị hắn.
Chỉ chốc lát sau, tên đạo tặc đi báo tin đã trở lại: "Lão đại nói ngươi có thể đi vào."
Xem ra đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoach, Mạc lão gia nói lời cảm tạ với mấy tên đạo tặc như thường lệ, sau đó được dẫn đường đi vào trong trại.
Đây là lần đầu tiên Mạc lão gia thấy nơi này, trước kia hắn đều liên hệ với nhóm đạo tặc ở nơi cũ.
Tuy nói là hang ổ của sơn phỉ, nhưng nơi đây một chút cũng không dơ, đồ vật đều được bày biện gọn gàng.
Mạc lão gia lặng lẽ quan sát bốn phía, lại không có nhìn thấy nơi này có nguồn nước, hẳn là cửa trại cách nguồn nước khá xa, như vậy liền dễ làm.
Một đường đi theo, rốt cuộc Mạc lão gia cũng nhìn thấy lão đại của bọn sơn phỉ.
Tên sơn phỉ đầu sỏ lớn lên có chút bất đồng, khí chất không giống như là thổ phỉ mà lại tựa như một tiểu tướng lãnh.
Sơn phỉ đầu sỏ thấy Mạc lão gia đến thì cười cười: "Vì sao lão gia lại tới chỗ ta làm khách thế này, là chủ thượng có cái gì phân phó sao?"
Mạc lão gia quen biết với đạo tặc cầm đầu, hắn vờ ra vẻ khẩn trương đáp: "Đúng vậy, hiện giờ đại chiến giữa hai triều sắp sửa kết thúc, Dục Triều liên tiếp thất bại, tình thế phi thường không ổn.
Chủ thượng biết được dạo gần đây Đại Hân chuẩn bị vận chuyển lương thảo đi ngang qua đây, đặc biệt phái ta tới báo cho."
Sơn phỉ cầm đầu vung tay lên, không lắm để ý: "Việc này ta đã sớm biết, không nhọc chủ thượng lo lắng.
Không biết dạo gần đây chủ thượng ở đâu? Vì sao nàng không liên lạc với ta?"
Mạc lão gia trong lòng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn nhớ tới chuyện mà Ngô Ưu công đạo, vì thế liền nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ tướng quân không biết sao? Chủ thượng hiện giờ đang ở Giang Đô."
Hắn vừa gọi tướng quân, sơn phỉ đầu sỏ lập tức vô cùng kinh ngạc: "Hiện giờ chủ thượng tín nhiệm ngươi như thế à."
Không sai, sơn phỉ đầu sỏ chính là một vị tướng quân của Dục Triều, nhưng phần lớn đạo tặc khác dưới trướng hắn là những kẻ lưu vong ở Đại Hân.
Mạc lão gia tiếp tục lừa gạt: "Nhận được chủ thượng hậu ái, vì tỏ lòng trung thành ta đã đưa thê nữ đến kinh thành giao cho chủ thượng trông giữ, chỉ là không nghĩ tới chủ soái lại đi tìm chủ thượng."
Tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng sơn phỉ đầu sỏ vẫn bớt cảnh giác Mạc lão gia hơn, hắn đập một tay vào tay vịn của ghế, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Mạc lão gia.
Tên cầm đầu vươn tay: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, ta nhất định sẽ cướp sạch lương thảo, lần này đại tướng phụ trách tiếp ứng lương thảo là ai?"
"Là Ngô Ưu - nữ nhi của Ngô Chiêm, tướng quân nhất định sẽ không thua một con ranh như nàng."
Tuy rằng Mạc lão gia tán thưởng hắn lên cao, nhưng tên cầm đầu cũng không có bị choáng váng đầu óc, hắn một lần nữa ngồi vào ghế: "Mạc lão gia hơi tự tin quá mức, theo ta được biết, nếu như so Ngô Ưu cùng Ngô Chiêm, khiếm khuyết của nàng cũng chỉ là thiếu kinh nghiệm.
Chẳng lẽ là ngươi muốn hại ta?"
Tên cầm đầu dường như đang nói giỡn với Mạc lão gia, nhưng lòng Mạc lão gia biết rõ hắn thật sự nghi ngờ, Mạc lão gia cung kính trả lời: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ cảm thấy Ngô Ưu kia xác thật không cần để ý, uổng có vũ lực nhưng lại không có đầu óc."
Đầu sỏ thấy dáng vẻ Mạc lão gia chân thành không giống như là làm bộ, cười hai tiếng liền nói: "Mạc lão gia lên núi vất vả, nếu như không có việc gì nữa thì ta phái người đưa ngươi trở về."
Đây là muốn đuổi người, Mạc lão gia trong lòng quýnh lên trực tiếp quỳ xuống, giọng nói bi thương: "Không dối gạt tướng quân, quan phủ ở Cẩm Châu đã bắt đầu nghi ngờ ta, ta đã không còn đường để đi, khẩn cầu đại nhân thu lưu ta! Hiện tại ta mà đi xuống chỉ có con đường chết."
Đầu sỏ cả kinh: "Sao lại bị quan phủ phát hiện?"
"Thời cuộc náo động, bên kinh thành có người tra xét, bởi vậy bị người phát hiện.
Khẩn cầu tướng quân nể tình chúng ta nhiều năm giao tình mà cứu ta một mạng."
Đầu sỏ và Mạc lão gia cũng chỉ có quan hệ giao dịch, Mạc lão gia phụ trách truyền lại tình báo, hắn phụ trách bắt cóc thương đội và con tin, sau đó chặn được vàng bạc và hàng hóa thì sẽ phân cho Mạc lão gia một ít coi như thù lao.
Nhưng người này đơn thương độc mã lại đây, lại biết được ám hiệu, hẳn là không có hiềm nghi quá lớn.
Tên cầm đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy hỗ trợ cũng thuận tay, vì thế hắn gật đầu đồng ý: "Vậy được, việc này ta sẽ giúp ngươi, ngươi trước đi theo bọn họ xuống đi."
Mạc lão gia cảm động đến rơi nước mắt, lập tức đi theo bọn họ xuống.
Tuy nói là được ở lại, nhưng tên cầm đầu cũng không hoàn toàn yên tâm Mạc lão gia, cho nên hắn phái người canh giữ ở ngoài phòng Mạc lão gia, nói là bảo hộ, kỳ thật chính là đang giám sát.
Đầu sỏ thông minh nhưng cũng không có nghĩa là thuộc hạ của hắn thông minh.
Mạc lão gia biết những người này đều thích uống rượu, vì thế thường xuyên chuốc say người trông chừng.
Sau khi chắc chắn tất cả đều say rồi, Mạc lão gia lặng lẽ ra khỏi phòng và bắt đầu tìm kiếm nơi giam giữ con tin, hắn tìm thật lâu nhưng vẫn không tìm được, thế nhưng lại phát hiện một cái hầm rượu.
Mạc lão gia suy nghĩ một lúc, lặng lẽ dọn rượu tới một nơi gần cửa trại.
Sau khi tìm được nơi giam giữ con tin, hắn thay quần áo của sơn phỉ, lại ngụy trang khuôn mặt của mình một chút, tiến lên nói chuyện với tên đạo tặc trông coi con tin: "Các huynh đệ vất vả, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ để ta canh giữ."
Đạo tặc canh gác đang có chút buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được, hắn nhìn thấy có người tới hỗ trợ thì cũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai của Mạc lão gia rồi ngáp một cái: "Vậy phiền toái huynh đệ ngươi."
"Không phiền toái, ngươi đều buồn ngủ thành như vậy, mau đi ngủ đi."
Nhìn đạo tặc đi xa, Mạc lão gia thu hồi ý cười trên mặt, hắn nhìn phòng giam chật hẹp, bên trong tất cả đều là con tin, già trẻ gì cũng đều có.
Mạc lão gia thả bọn họ ra rồi dẫn bọn họ lẩn trốn, nhưng sơn trại chỉ có một cửa có thể ra ngoài, cho nên bọn họ vẫn cần phải mở đường xông ra.
Khi đi vào trại, đạo tặc đã lục soát cả người Mạc lão gia, binh khí không thể mang vào.
Mạc lão gia nhìn khắp nơi, phát hiện trên mặt đất có một thanh gỗ tương đối dài.
Hắn xoay người nói với mấy con tin: "Chờ lát nữa ta bám trụ bọn họ, các ngươi dựa theo đường ta nói mà chạy xuống chân núi, dưới chân núi sẽ có một nữ tướng quân mặc hồng y tới tiếp ứng các ngươi."
Mấy con tin gật đầu ý bảo đã hiểu.
Mạc lão gia dặn dò xong lập tức cầm lấy rượu ngon mà hắn đã giấu trước đó, đồng thời cầm gậy gỗ vọt lên.
Ban đầu mấy tên đạo tặc chỉ cho rằng Mạc lão gia uống say đùa giỡn, một tên đạo tặc còn cười nói: "Lão Mạc, tửu lượng của ngươi không tốt, mới như vậy mà đã say rồi sao."
Mạc lão gia cũng không đáp lời, trực tiếp ném vò rượu trong tay ở cửa trại, sau đó liền vung gậy gộc đánh nghiêng một tên đạo tặc.
Mấy tên còn lại không kịp phản ứng, bọn họ gầm lên: "Lão Mạc ngươi điên rồi!"
Mạc lão gia không nói chuyện, hắn vừa múa may gậy gộc trong tay, vừa ném những vò rượu còn lại vào cửa trại và tường trại.
Bọn đạo tặc hợp lực tiến lên muốn khống chế Mạc lão gia, tạm thời không có ai chú ý đến cửa trại, mấy con tin thừa dịp này lặng lẽ chạy thoát ra ngoài.
"Con tin chạy! Tên khốn này là kẻ phản bội!"
Chúng phỉ như ở trong mộng mới tỉnh, có người dùng cung tiễn muốn bắn chết những con tin bỏ trốn nhưng lại bị Mạc lão gia đạp xuống thành lâu.
"Đừng động những người đó! Trước tiên giải quyết tên phản bội này!"
Đám đạo tặc lập tức bao vây, nhưng Mạc lão gia có chút công phu trong người, trong lúc nhất thời bọn chúng không thể làm gì được Mạc lão gia.
Mạc lão gia vung gậy trong tay, hắn đang định đánh tên đạo tặc đứng gần mình, nhưng đột nhiên lại bị ai đó đấm vào ngực bay ra ngoài.
Mấy tên đạo tặc cao hứng hô to: "Lão đại!"
Đầu sỏ một chân đá bay Mạc lão gia, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ: "Mạc Liên Lãng! Ngươi dám lừa gạt bản tướng!"
Mạc lão gia giãy giụa từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn nhịn không được phun ra một búng máu, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười, như là chống đỡ không được thân thể của mình.
Mạc lão gia choáng váng, cuối cùng dựa vào trên tường: "Là ngươi quá dễ lừa, không thể trách ta!"
Lời này càng khiến cho tên đầu sỏ giận dữ, hắn phi thân một chân đạp lên ngực Mạc lão gia: "Vì sao ngươi biết ám hiệu của chủ thượng, chủ thượng hiện giờ ở đâu? Nói!"
Mạc lão gia lại phun ra một búng máu, hắn cười trào phúng, nói: "Chủ thượng của ngươi đã lên đường, nàng sẽ ở Diêm La điện tương ngộ với ngươi."
Tên cầm đầu vô cùng giận dữ, nhưng hắn vẫn nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, cười nói: "Mạc lão gia lên núi toi mạng chính là vì muốn cứu những người này sao? Vì sao đột nhiên muốn làm anh hùng rồi? Nhưng mà ngươi có biết, những người này bị nhốt ở nơi đây cũng có một phần công lao của ngươi không?"
Lời này không sai, rốt cuộc tin tức thương khách lui tới cùng với tin quan phủ diệt phỉ đều là do Mạc lão gia tiết lộ cho bọn họ.
Mạc lão gia không nói chuyện nữa.
Đầu sỏ lại ra sức giẫm lên ngực Mạc lão gia: "Mạc lão gia đây là muốn chuộc tội?"
"Không, ta chỉ là vì báo thù mà thôi.
Lúc trước các ngươi đã đáp ứng không làm hại hài tử của ta, kết quả các ngươi lại đổi ý!" Mạc lão gia đột nhiên trở nên điên cuồng.
Đầu sỏ lại lần nữa giẫm mạnh, châm chọc nói: "Ai bảo đứa con ngoan kia của ngươi muốn đi tố giác bí mật của chúng ta, hắn không chết, chẳng lẽ kêu ta cùng các huynh đệ của ta đi tìm chết?"
Lúc trước Mạc Tử Nghĩa muốn thay phụ thân đến kinh thành, thứ nhất là vì muốn cắt đứt không cho phụ thân liên hệ với Lệ nương, thứ hai là muốn thượng kinh đầu thú, đem toàn bộ tội lỗi của phụ thân ôm lên người mình.
Bởi vì việc này có lợi với Đại Hân, đương kim hoàng đế lại nhân đức, những người khác ở Mạc phủ cũng có thể không bị liên lụy.
Đáng tiếc nha hoàn Thu Họa bên cạnh hắn cũng là người của Lệ nương, Mạc Tử Nghĩa cứ như vậy mà bỏ mạng.
Mạc lão gia giận dữ, hắn hừ một tiếng với tên đầu sỏ: "Các ngươi sẽ xuống địa ngục! Các ngươi sẽ xuống địa ngục!"
"Mạc lão gia sao lại nói vậy, dù cho có xuống địa ngục, ngươi cũng phải xuống trước ta!"
Nói xong câu này, đầu sỏ liền tính toán xử lý Mạc lão gia, nhưng đột nhiên có tên đạo tặc hô to: "Lão đại, không tốt! Có người công lên đây!"
Chỉ thấy bên dưới trại vang lên tiếng chém giết long trời, trong đêm tối, ánh sáng ngọn đuốc của các binh lính do Ngô Ưu suất lĩnh đặc biệt dễ thấy.
Đầu sỏ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không hề dây dưa với Mạc lão gia nữa, lập tức dẫn theo người trong trại chém giết binh lính Ngô Ưu dẫn dắt.
Nhìn thân ảnh đầu sỏ dần dần đi xa, Mạc lão gia cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống, giọng nói hắn mỏng manh: "Tử Nghĩa, phụ thân như vậy có tính là chưa khiến ngươi mất mặt hay không? Phụ thân nghe lời ngươi, phụ thân có thể tới tìm ngươi được sao? Nhưng mà hẳn là ta sẽ đi xuống địa ngục, hẳn là không tìm thấy ngươi rồi..."
"Nếu như lúc trước phụ thân nghe lời ngươi mà buông bỏ hết thảy, có phải kết cục sẽ không giống như bây giờ hay không? Sớm biết có ngày hôm nay, ta liền không dám bị tiền tài che mắt."
"Thực xin lỗi phu nhân, thực xin lỗi Tử Ý, ta..."
Trong bóng đêm tối tăm, bên ngoài là tiếng chém giết rung trời, không ai sẽ quan tâm đến một người thoi thóp dựa vào ven tường.
Hắn lầm bầm gì đó, đáng tiếc sẽ không có ai đáp lại hắn.
Sơn trại dễ thủ khó công, địa thế cao, đi lên lại gian nan, Ngô Ưu vì thế mà có chút sầu, con tin đã được cứu, có lẽ nàng có thể dùng hỏa công.
Tô Ngôn Tuyết đứng ở phía sau Ngô Ưu, nàng nhìn sơn tặc ở bên trên, trong mắt chảy xuôi hận ý.
Ngô Ưu quay đầu nhìn Tô Ngôn Tuyết, chỉ thấy trong tay nàng cầm một cây cung, trên lưng cõng lấy mũi tên, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm phía sơn trại.
Ngô Ưu xoa xoa đầu nàng.
Tô Ngôn Tuyết nhìn Ngô Ưu, biết nàng đang an ủi chính mình, lại mỉm cười: "Tỷ tỷ, ta không sao, ngươi không cần lo lắng."
Thật sự không có việc gì sao? Ngô Ưu không tin, nhưng nàng cũng muốn Tô Ngôn Tuyết chính mắt chứng kiến kết cục này, xem như cho nàng ấy một công đạo.
Trước khi lên núi, Mạc lão gia đã bảo Ngô Ưu không cần phải xen vào hắn, xem ra là hắn đã sớm quyết tâm muốn chết.
"Bọn sơn tặc tránh ở trong trại, nếu như cường công thì thiệt hại rất lớn, ta chuẩn bị chọn dùng hỏa công, ngươi chờ ở phía dưới nếu như nhìn thấy có sơn tặc chạy ra khỏi trại thì dùng mũi tên giết chết bọn họ."
Tô Ngôn Tuyết nhìn Ngô Ưu, lại quay đầu nhìn về phía sơn trại, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta đã biết, tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không để bọn họ chạy thoát, một tên cũng đừng hòng."
Tâm tình của Ngô Ưu rất phức tạp, cuối cùng nàng chỉ nói một câu: "Được, ta tin tưởng ngươi."
Sau khi phân phó Tô Ngôn Tuyết, Ngô Ưu lại hô to với những binh lính đang chiến đấu với đạo tặc: "Lui lại!"
Bọn lính nghe được mệnh lệnh của Ngô Ưu thì lập tức thối lui, bọn đạo tặc đang muốn thừa thắng xông lên, sau đó liền bị mưa tên bất ngờ chặn lại.
Rơi vào đường cùng, bọn đạo tặc chỉ có thể rút lui vào trại, mắt thấy thế cục nhanh chóng chuyển biến xấu, trong lòng tên cầm đầu hối hận không thôi.
Đầu sỏ liếc mắt liền nhìn thấy Ngô Ưu ở xa ra lệnh, biết nàng là người suất lĩnh đám binh lính này, một âm mưu liền lóe lên trong mắt hắn.
Hắn đoạt lấy cung tiễn của đạo tặc bên cạnh, nhắm chuẩn vào Ngô Ưu rồi bắn ra.
Tô Ngôn Tuyết chú ý đến mỗi tên đạo tặc trong trại, nàng đã nhận ra mục tiêu của tên đầu sỏ, nàng giương cung cài tên, bắn ra một mũi tên khiến cho mũi tên của đầu sỏ bị trật hướng.
Đầu sỏ thấy một kích chưa thành, lại bắn thêm mấy mũi tên về phía Ngô Ưu, đáng tiếc đều bị Tô Ngôn Tuyết bắn lệch, những tên đạo tặc khác cũng đều kịp phản ứng lại, bọn chúng đều bắn mũi tên đến nơi Ngô Ưu đứng.
Ngô Ưu kéo theo Tô Ngôn Tuyết ẩn nấp sau gốc cây, lập tức phân phó cung tiễn mà nàng đã sớm chuẩn bị: "Dựa theo kế hoạch ban đầu! Bắn tên!"
"Tuân lệnh tướng quân!"
Cung thủ dùng hỏa tiễn bắn về phía sơn trại, tức khắc bên trong trại ánh lửa tận trời, bọn đạo tặc lúc này mới phát hiện trên mặt đất tất cả đều là rượu.
Lúc nãy khi bọn họ đánh nhau với Mạc lão gia, những vò rượu này đều bị phá hủy.
Khóe mắt của tên đầu sỏ như muốn nứt ra, hắn căm hận rống to: "Mạc Liên Lãng!"
Đáng tiếc, dù cho hắn có rống giận như thế nào đi nữa thì không thay đổi được gì, Mạc lão gia dựa vào tường cách cửa trại không xa, hắn nhìn ánh lửa rực cả bầu trời, hơi nóng bốc lên làm không khí đều trở nên vặn vẹo.
Mạc lão gia nghe thấy tên đầu sỏ rống giận, hắn cười khẽ, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Xứng đáng."
Sơn trại đã thất thủ, tên đầu sỏ không hề ham chiến mà chỉ chăm chăm đào tẩu từ cửa ngầm.
Tô Ngôn Tuyết vẫn luôn chú ý hướng đi của sơn phỉ, trông thấy tên đầu sỏ muốn đào tẩu, nàng lấy mũi tên trên lưng xuống và nhắm chuẩn vào hắn, lập tức bắn ra một mũi tên.
Đầu sỏ đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt, hắn nghiêng đầu tránh né, một mũi tên bay sượt qua mặt hắn, trên mặt hắn bỏng rát, trong lòng chỉ đổ mồ hôi lạnh.
Thấy một mũi tên chưa thành, Tô Ngôn Tuyết cũng không hề chậm trễ, nàng lại tiếp tục bắn ra mấy mũi tên.
Đầu sỏ trốn không kịp, lập tức bị một mũi tên bắn trúng yết hầu, hắn phun ra mấy chữ không rõ nghĩa liền ngã từ trên xuống, rơi vào trong biển lửa.
Sơn phỉ như rắn mất đầu, vì thế càng thêm hỗn loạn, một số tên hoảng loạn bỏ chạy xuống núi, đáng tiếc đều không có tránh được mũi tên của Tô Ngôn Tuyết.
Nếu như may mắn tránh được cũng sẽ bị binh lính Ngô Ưu suất lĩnh giết chết.
Sơn phỉ quấy nhiễu Đại Hân nhiều năm cứ như vậy mà biến mất ở thế gian.
Kết cục đã định, Ngô Ưu thoáng nhìn ra phía sau, giọng nói nghe không ra hỉ nộ: "Nhìn trò hay lâu như vậy, Trương tướng quân còn muốn trốn tránh sao?"
Tô Ngôn Tuyết hoảng sợ, nàng quay ra sau nhưng vẫn không phát hiện ra ai, vừa định dò hỏi Ngô Ưu đây là có chuyện gì, giọng nói của một nam tử liền truyền ra.
"Không hổ là nữ nhi của Ngô Chiêm tướng quân."
Trương Văn Lý chậm rãi từ sau thân cây đi ra, hắn xưa nay thích mặc hắc y, hiện giờ ở trong bóng đêm càng khó có thể phát hiện.
Ngô Ưu cười cười: "Đa tạ tướng quân nâng đỡ, so với lệnh tỷ gia phụ còn kém nhiều lắm."
Nghe nàng nhắc tới Trương Văn Kỳ, biểu tình của Trương Văn Lý hơi cứng đờ, lại nói: "Nâng đỡ."
Tô Ngôn Tuyết cũng không quen biết Trương Văn Lý, nhưng nghe được Ngô Ưu nói chuyện với hắn, nàng đại khái cũng đoán được thân phận của người này: "Đây là người tỷ tỷ mời đến giúp đỡ sao?"
Thật ra là ngược lại, Trương Văn Lý tới là để quấy rối, hắn một đường đi theo Mạc lão gia lên núi, chỉ tiếc hắn không thân với sơn phỉ nên không vào được.
Lúc sau đám người Ngô Ưu lại xông lên, Trương Văn Lý lập tức ẩn nấp ở một nơi khác.
Ngô Ưu nhìn Tô Ngôn Tuyết ngây thơ như vậy thì có chút buồn cười, nàng theo thói quen xoa xoa đầu Tô Ngôn Tuyết: "Không phải, vị này chính là khách, chốc nữa tỷ tỷ còn muốn thỉnh hắn uống trà."
Trương Văn Lý cảm thấy lời Ngô Ưu có ẩn ý, hắn không rõ ràng mục đích của Ngô Ưu, vì thế liền cười thoái thác: "Không cần, nào có thể để vãn bối thỉnh uống trà.
Ta đây liền trở về, không nhọc Ngô tướng quân lo lắng."
Nói xong, hắn trực tiếp đi xuống dưới chân núi.
Ngô Ưu nhìn theo bóng lưng hắn, mở miệng nói: "Hẳn là Trương tướng quân cũng biết, ta tới Cẩm Châu còn mang theo hai người hộ vệ thân cận, ngươi có biết người còn lại ở đâu không?"
Trương Văn Lý dừng bước, hắn cảm thấy có chút không đúng: "Ngô tướng quân có ý gì?"
Ngô Ưu nhìn hắn: "Thành bắc Cẩm Châu, lầu ba Đồng Phúc khách điếm."
Đây là chỗ Trương Văn Lý ở tạm, thê tử cùng nữ nhi của hắn còn ở nơi đó.
Sắc mặt Trương Văn Lý nháy mắt trắng bệch, hắn cứng đờ: "Ngươi đây là có ý gì?"
Ngô Ưu thu kiếm vào vỏ: "Chỉ là muốn thỉnh Trương tướng quân không cần gây phiền toái, ta biết lòng ngươi oán hận, nhưng nếu ngươi còn dám ngăn trở chúng ta, ta cũng sẽ không khách khí."
Trương Văn Lý tựa hồ bình tĩnh lại, hắn trào phúng nói: "Không ngờ Ngô Chiêm tướng quân quang minh lỗi lạc thế nhưng lại sinh ra một nữ nhi như ngươi."
Đối với hắn trào phúng Ngô Ưu một chút cũng không để bụng, nhưng Tô Ngôn Tuyết nhịn không nổi, nàng mắng: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút! Còn dám nói như vậy với tỷ tỷ, coi chừng ta đánh cho răng ngươi rơi đầy đất!"
Ngô Ưu phá đám: "Ngươi đánh không lại hắn."
Tô Ngôn Tuyết có chút xấu hổ, sau đó lại cười nói: "Tỷ tỷ nói đúng!"
Nhưng lúc nãy dáng vẻ tỷ tỷ uy hiếp người cũng thật là soái nha!
Thấy Tô Ngôn Tuyết nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt còn tràn đầy sùng bái, Ngô Ưu có chút không chịu nổi, không biết nha đầu này vì sao lại tôn sùng nàng như vậy.
Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Việc này đã xong, chúng ta trở về đi!"
Tô Ngôn Tuyết đáp lại một tiếng liền đi theo Ngô Ưu xuống núi, khi đi ngang qua Trương Văn Lý nàng còn cố ý làm cái mặt quỷ: "Lè!"
Trương Văn Lý siết chặt nắm chặt không nói lời nào, mãi đến khi bọn người Ngô Ưu rời đi, hắn mới nhanh chóng xuống núi, chạy vào trong thành.
"Tỷ tỷ, người lúc nãy có phải là đệ đệ của Trương nguyên soái hay không? Nhưng mà vì sao ngươi phải uy hiếp hắn?"
Ngô Ưu vừa đi vừa trả lời: "Đúng vậy, có một số việc tiểu hài tử biết quá nhiều cũng không tốt."
Tô Ngôn Tuyết biết Ngô Ưu không muốn giải thích, vì thế nàng cũng không tiếp tục truy vấn.
Nàng quay đầu, nhìn ánh lửa vẫn lóe lên trên núi, tro tàn do cỏ cây bị thiêu rụi thổi lại đây.
Tô Ngôn Tuyết vươn tay tiếp được một mảnh, nàng nhẹ nhàng nắm chặt, tro tàn trong tay liền nát.
Ngô Ưu phát hiện tiếng bước chân ở phía sau đột nhiên ngừng lại, nàng quay đầu phát hiện Tô Ngôn Tuyết nhìn chằm chằm lòng bàn tay phát ngốc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngô Ưu không khỏi lên tiếng để Tô Ngôn Tuyết thoát khỏi trầm tư: "Làm sao vậy?"
Tô Ngôn Tuyết lại nở nụ cười: "Ai nha! Không có gì đâu! Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, chúng ta còn phải đi tiếp ứng lương thảo đây."
Ngô Ưu nhận ra Tô Ngôn Tuyết có tâm sự trong lòng, nhịn không được lại khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì cứ nói ra, ta biết ngươi không muốn quấy rầy người khác, nhưng mãi để cảm xúc giấu ở trong lòng, người sẽ nghẹn hỏng mất."
Biểu tình của Ngô Ưu quá mức chân thành, Tô Ngôn Tuyết trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Chỉ là đại thù đã báo, trong lòng vui sướng, thế nhưng cuộc sống của ta cũng không có gì thay đổi, người mất đi đã chẳng thể trở về."
"Vậy thì cứ tiếp tục đi về phía trước, vẫn luôn đi ngươi sẽ gặp được rất nhiều người quan tâm ngươi."
Tô Ngôn Tuyết lau nước mắt: "Tỷ như tỷ tỷ sao? Nói thật trước kia ta rất muốn có một tỷ tỷ, vào ngày nhìn thấy ngươi cứu Tam công chúa, không biết vì sao ta liền cảm thấy nếu như có một người có thể bảo hộ ta như vậy thì tốt rồi."
Hả? Vô duyên vô cớ mà Ngô Ưu lại có được một người muội muội, lấy tính tình và võ công của Tô Ngôn Tuyết, người có thể xem thường nàng hẳn là cũng rất ít đi...
Tuy rằng giờ phút này Ngô Ưu có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng vẫn an ủi Tô Ngôn Tuyết: "Không chỉ là ta, còn sẽ có thêm những người khác."
Tô Ngôn Tuyết nhanh chóng chạy tới trước mặt Ngô Ưu rồi xoay người lại: "Được, ta đã biết, tỷ tỷ chúng ta đi nhanh đi, ta không sao đâu."
Ngô Ưu xuống núi thuận lợi nhận được lương thảo, sau đó nàng mang theo lương thảo về tới Cẩm Châu.
Lúc này, phòng Ngô Ưu trụ vẫn còn sáng đèn, nhưng bên trong phòng không chỉ có một người.
Ngô Ưu đẩy cửa tiến vào, vấn an một lớn một nhỏ rúc ở góc tường: "Xin chào Thương phu nhân."
Thương phu nhân ôm lấy nữ nhi tiếp tục rụt vào góc tường, Thương Hạnh đã ngủ thiếp đi trong lòng nàng.
Vân Cô ngồi ở trước bàn nhìn các nàng, thấy Ngô Ưu trở về thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiểu thư có thuận lợi hay không?"
Ngô Ưu đặt kiếm lên bàn rồi ngồi xuống, Tô Ngôn Tuyết không có đi theo nàng vào, vì vậy nàng một mình trở về phòng.
Một chén trà xuống bụng, Ngô Ưu cảm giác bản thân đã đỡ mệt hơn một chút: "Phi thường thuận lợi, chỉ là trạng thái của Ngôn Tuyết thoạt nhìn không quá tốt, nhưng nàng là một người lạc quan, hẳn là sẽ không có chuyện gì."
Vân Cô lại rót một chén nước cho nàng: "Tiểu thư không sao là được."
Ngô Ưu có chút vui vẻ: "Ngày Đại Hân thắng trận không còn xa, ta cũng có thể trở về gặp phụ thân ta và A Tử."
Nhìn hắc y nữ tử run bần bật trong góc, Ngô Ưu hỏi: "Không khó xử các nàng chứ?"
Vân Cô trả lời: "Tất nhiên."
Ngô Ưu thấy Thương Ấu Liên vẫn luôn run rẩy, biết nàng thực sợ hãi, liền nói: "Phu nhân không cần lo lắng, chúng ta sẽ không làm gì ngươi cùng hài tử, nhưng cũng thỉnh phu nhân đừng có tâm tư chạy trốn."
Thương Ấu Liên thấy dáng vẻ nữ tử áo đỏ dễ nói chuyện, vì thế dò hỏi: "Vì sao bắt chúng ta?"
Bắt các nàng đương nhiên là để kiềm chế Trương Văn Lý, bằng không tên này sẽ gây chuyện khắp nơi, khiến người phiền não không thôi, nhưng Ngô Ưu cũng không muốn giải thích cho nàng nghe.
Ngô Ưu buông chén trà trong tay xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần: "Chuyện này ngươi cũng đừng hỏi, ngươi chỉ cần thành thật ở chỗ này là được."
Hoàn cảnh sẽ thay đổi thái độ đối nhân xử thế của một người, cuối cùng Ngô Ưu cũng không còn là người sẽ giải thích nhiều lời, ở thế giới này lâu rồi, Ngô Ưu phát hiện thế giới dã man này không nói đạo lý.
Thương Ấu Liên không nói chuyện nữa, nàng võ công không cao, nàng đánh không lại lão nhân thoạt nhìn hiền từ kia, càng không nói là hiện giờ lại còn có thêm một người.
Ngô Ưu cảm giác hơi lạnh, nàng run lên một chút rồi mở mắt ra, thấy mẫu tử hai người co rúm lại thành một đoàn, sợ các nàng bị lạnh, Ngô Ưu liền nói với Vân Cô: "Lấy cho các nàng một cái chăn đi, đêm nay cũng rất lạnh."
Vân Cô đáp ứng một tiếng, kêu hạ nhân cầm một cái chăn lại đây.
Thương Ấu Liên nhận lấy chăn, có lẽ là cảm giác được hai người không có ác ý, nàng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn."
Ngô Ưu cảm thấy mình thân là cướp, nàng không chịu nổi hai chữ này, vì thế chỉ im lặng.
Trương Văn Lý chạy xuống núi về tới khách điếm mà hắn thuê, đẩy ra cửa phòng liền kêu: "Ấu Liên! Hạnh nhi!"
Bên trong phòng không có ai đáp lại, Trương Văn Lý lại chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục tìm kiếm nhưng không tìm thấy hình bóng bất kỳ ai.
Hắn suy sụp ngồi ở trên ghế, thật lâu sau hắn mới ra ngoài đi đến khách điếm Ngô Ưu trụ.
Lúc này Ngô Ưu đang ngủ gà ngủ gật, Vân Cô nghe được trong viện có thanh âm thì lập tức đánh thức Ngô Ưu: "Tiểu thư, có người tới, hẳn là Trương Văn Lý."
Ngô Ưu nháy mắt thanh tỉnh, nàng mở ra cửa phòng, vừa vặn thấy người đứng trong viện xác thật chính là Trương Văn Lý.
Trương Văn Lý cũng không nhiều lời với Ngô Ưu: "Ngươi muốn như thế nào mới có thể trả các nàng lại cho ta?"
Ngô Ưu nhìn thoáng qua bên trong phòng, lập tức đi ra ngoài: "Chỉ là muốn giao dịch với Trương tướng quân mà thôi, trước tiên Trương tướng quân đừng vội tức giận.
Nói thật thì chúng ta đã biết rõ lý do ngươi trợ giúp Dục Triều."
Lời này Trương Văn Lý cũng không tin, hắn cười, như là đang tự giễu: "Kia còn có nguyên nhân gì? Còn không phải là ta trời sinh phản bội, muốn tự mình xưng vương sao?"
"Không phải, Trương tướng quân ngươi là oán hận, oán hận Trương nguyên soái, cũng oán hận thiên tử.
Năm đó, chuyện ngươi phản loạn kỳ thật là kế hoạch do một tay đương kim Hoàng Thượng sắp đặt đúng không?"
Những lời sau Ngô Ưu nói vô cùng nhỏ, nhưng nhĩ lực của Trương Văn Lý không kém, hắn đương nhiên là nghe được.
Đồng tử Trương Văn Lý co rụt lại, hắn không còn phẫn nộ mà ngược lại vô cùng kinh ngạc: "Ngươi...!Không, ngươi hẳn là không có lợi hại như vậy."
Sắc mặt Ngô Ưu thoáng chốc tối sầm, ở trong lòng cười lạnh: Ha ha, cảm tạ ngươi tín nhiệm ta.
Trương Văn Lý suy tư một lúc: "Là Triệu Thanh Tử điều tra ra sao? Làm sao có thể?"
Ngô Ưu đột nhiên có chút đắc ý, nàng tự hào nói: "Đúng vậy, chính là A Tử nàng điều tra ra.
Ngày đó ngươi cứu Trương Bá Ngộ cùng Lý Oánh Oánh, A Tử cảm thấy ngươi không thích hợp nên bắt đầu tra xét."
Không ngờ chất nhi của hắn lại bán đứng hắn, Trương Văn Lý bình tĩnh lại, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đã biết thì thế nào? Còn muốn vì ta trầm oan giải tội sao? Trước không nói các ngươi có thể làm được hay không, nhưng vì sao các ngươi muốn giúp ta?"
"Chúng ta không có giúp ngươi mà là đang giúp chính mình.
Hiện giờ quyền thế phụ thân ta càng lúc càng lớn, chờ khi chiến tranh kết thúc, người đầu tiên hoàng đế muốn xử lý chính là Trương nguyên soái và phụ thân ta, điểm này Trương tướng quân ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta."
Trương Văn Lý đương nhiên biết rõ, hắn lớn lên ở quân doanh, lúc ấy người trong quân đều nói hắn sẽ là Thường An Hầu tiếp theo.
Trương Văn Lý cũng cảm thấy như vậy, nhưng đến khi chiến tranh bắt đầu, sau khi Trương Văn Lý chiến đấu với quân địch và trở về, hắn bỗng nhiên phát hiện giám quân của hoàng đế chết ở trong doanh trướng của mình.
Khi đó, Trương Văn Lý còn đang điều tra hung thủ.
Nhưng một phần huyết thư đã truyền tới trong tay hoàng đế, phần huyết thư này là do giám quân viết, trên đó lên án Trương Văn Lý là hung thủ giết người, hơn nữa còn muốn mưu phản.
Trương Văn Lý có chút khinh thường đương kim hoàng thượng.
Người thiếu niên tâm khí cao thường thường cảm khái với mấy tướng sĩ thủ hạ, bởi vậy có vài người trong quân cũng biết hắn bất mãn Hoàng Thượng.
Cho nên nghe nói Trương Văn Lý mưu phản, mọi người đều tin, nhưng làm hắn tuyệt vọng nhất chính là tỷ tỷ ruột thịt của hắn cũng tin vào điều đó.
Trương Văn Lý trầm tư trong chốc lát, đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói: "Vậy ngươi có thể làm gì? Chỉ bằng ngươi sao có thể giúp ta?"
"Chỉ có cách làm phản."
Trương Văn Lý ngẩng đầu, đồng tử chấn động: "Bằng ngươi?"
Ngô Ưu bị lời kinh thường của hắn kích thích, tức giận mà nói: "Còn có tỷ tỷ của ngươi, Trương Văn Kỳ."
Trương Văn Lý tựa như nghe được trò cười hài hước nhất thế gian này: "Ha ha ha, ngươi điên rồi sao? Nữ nhân kia thà tin tưởng hoàng đế cũng không muốn tin ta vô tội!"
Ngô Ưu nhìn hắn cười, cũng may nàng đã sớm đuổi những người ở xung quanh đi rồi: "Ta chỉ nói đến đây, chờ khi chiến tranh kết thúc, người đầu tiên gặp tao ương chính là tỷ tỷ ngươi, đến lúc đó dù cho hoàng đế ngụy trang kĩ đến đâu cũng vô dụng."
Nhìn Trương Văn Lý còn đứng ở đó không nói lời nào, Ngô Ưu than một tiếng: "Trước khi ngươi đưa ra quyết định, ta không thể trả người nhà của ngươi lại cho ngươi, ta không dám bảo đảm ngươi không gây thêm phiền toái cho ta, cho nên chỉ có thể lựa chọn cách này."
Sau khi nói xong, Ngô Ưu liền chuẩn bị trở về phòng ngủ, bên ngoài lạnh như vậy, hắn thích đứng thì cứ đứng đi.
Ngô Ưu mới vừa đẩy cửa muốn đi vào, phía sau giọng nói của Trương Văn Lý truyền đến: "Ta đáp ứng ngươi."
Thấy việc đã thành, Ngô Ưu tâm tình sung sướng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui sướng."
Đồng thời trong lòng Ngô Ưu cũng thầm nghĩ: "Quả nhiên A Tử đoán không sai, người Trương Văn Lý thật sự hận chính là đương triều hoàng đế.
Ngô Ưu nhìn về phía kinh thành, thầm nghĩ đã đến lúc để cho hắn thấy sức mạnh của bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...